Rạng sáng. Dương Tĩnh Lan bị một trận tiếng động kỳ quái làm bừng tỉnh. Y lặng lẽ đứng dậy, mở cửa ra.
Thanh âm hình như là từ cửa chính bên kia truyền đến … Là có tiểu thâu sao?
Mặc kệ như thế nào, đi đánh thức đệ đệ trước rồi nói sau.
Cước bộ nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng của Tiêu Thương Nhiên, Dương Tĩnh Lan thử thăm dò đẩy cửa ra.
Một mùi thơm kỳ dị xông vào mũi. Cảm giác đầu có chút hỗn loạn , y muốn rời đi, lại phát hiện không thể khống chế thân thể, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Ngoài cửa sổ, trong bầu trời đêm, phá quân tinh chính phát ra hào quang huyết sắc.
“Ca!”
Chén rượu Nữ Nhi Hồng đột nhiên nứt ra, mùi rượu thơm nồng tràn ra toàn lầu các. Nam Trúc Khiêm nhìn bàn tay mình bị mảnh vỡ cắt phải, như có điều suy nghĩ.
Máu đỏ tươi hòa với rượu chậm rãi chảy xuống, đau nhức vô cùng.
“Làm sao vậy?” Du Hiểu Kiệt đưa cho hắn một cái khăn tay, hỏi.
Nam Trúc Khiêm lấy khăn tay tùy ý lau bàn tay, nói:“Tuy rằng ta không tin số mệnh…… Nhưng lần này ta có dự cảm, Thương Nguyệt có thể đã gặp chuyện.”
“Phải không?” Trên mặt Du Hiểu Kiệt là nụ cười trào phúng,“Chỉ bằng chén rượu nhỏ của ngươi nứt ra, rồi ngươi nói y đã xảy ra chuyện? Ngươi quan hệ thế nào với y?”
Nam Trúc Khiêm lại có chút ít không phản bác được đối với Hữu hộ pháp thích gây sự này.“Sao ta cảm thấy… Ngươi càng ngày càng giống Lạc Ngâm?”
“Sai.” Du Hiểu Kiệt nói,“Lạc Ngâm chỉ là mạnh miệng thôi…… Mà ta, là không từ thủ đoạn đối phó tình địch . Nếu như ngươi cố ý muốn có được Thương Nguyệt.”
“Cộc cộc.” Tiếng đập cửa cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Nam Trúc Khiêm đẩy mảnh vỡ sang một bên.“Ai?”
“Lâu chủ, thứ lỗi đã quấy rầy . Ta tìm Hiểu Kiệt.” Là thanh âm của Phi Minh.
Du Hiểu Kiệt đi tới, mở cửa.
“Có chuyện gì cần gặp ta, chúng ta đi ra ngoài nói đi.” Cười ôn hòa.
Nam Trúc Khiêm âm thầm thở dài. Hiểu Kiệt, ngươi chừng nào thì biến thành cái dạng này? Một khắc trước còn đang hung hăng uy hiếp ta, một khắc sau lại có thể cười ôn hòa đến như vậy.
Ghen tị… Thật sự làm người ta nổi điên.
“Ca… Ca…… Ngươi tỉnh tỉnh…”
Đau đớn kịch liệt khiến Dương Tĩnh Lan mở mắt ra. Mặt Tiêu Thương Nhiên tái nhợt đập vào trong mắt.
Y muốn ngồi dậy, thế nhưng đau nhức khó nhịn, muốn nói cho cậu biết, điều đó là không thể.
“Ca… Ta cảm giác được, chúng ta… Là bị hạ độc…… Mới có thể như vậy …”Gương mặt Tiêu Thương Nhiên bởi vì đau đớn mà run rẩy, môi có chút thâm tím.
Đây đúng là dấu hiệu trúng độc.
Taynhẹ nhàng lấy đao đánh xỉu Tiêu Thương Nhiên, trong con ngươi Dương Tĩnh Lan mang theo áy náy. Nhưng, đây là biện pháp duy nhất không cho đệ đệ tiếp tục thống khổ thêm nữa.
Vịn vách tường, cố nén cơn đau đớn đứng người lên, Dương Tĩnh Lan mơ màng, cố thấy rõ bốn phía.
Đây là một nhà lao. Chính xác hơn là một cái địa lao.
Là ai mang bọn họ vào trong này ? Nếu như muốn mạng của bọn họ, trực tiếp động thủ là được , cần gì phải tốn công như vậy?
“ Bộp … Bộp…”
Là tiếng bước chân… Có người đến đây.
“Tiêu Thương Nguyệt, đã lâu không gặp.”
.
.
“Ngươi đây là ý gì?” Mở thư tín trong tay ra, giọng nói của Phi Minh mang theo tức giận.
Là thư tín về cơ mật trong Bắc Lam lâu. Nếu như không bị Phi Minh chặn lại, lúc này đã mượn bồ câu đưa tin đi. Trên thư rất rõ ràng là chữ viết của Du Hiểu Kiệt.
Thấy Du Hiểu Kiệt không trả lời, Phi Minh càng thêm phẫn nộ.“ Tại sao ngươi muốn phản bội Bắc Lam lâu? Ta niệm tình giao tình nhiều năm của chúng ta mới không trực tiếp nói cho Lâu chủ ……”
“Chỉ cần ta thay bọn họ làm việc, bọn họ có thể giúp ta có được người ta yêu. Tại Bắc Lam lâu có thể được cái gì? Trơ mắt nhìn người mà ta yêu bị kẻ khác đoạt đi, lại chỉ có thể nén giận?” Du Hiểu Kiệt giận tái mặt,“Ỷ vào mình là Lâu chủ thì có thể muốn làm gì thì làm?”
Phi Minh ngây ngẩn cả người.“Người mà ngươi nói… Là Tiêu công tử?”
“Đúng vậy.” Du Hiểu Kiệt quay lưng không hề nhìn hắn,“ Chuyện ta phản bội Bắc Lam lâu, ngươi muốn nói ta cũng không quan tâm… Nhưng là, chuyện ta và Nam Trúc Khiêm cùng yêu mến Nguyệt, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.”
“Vì sao?” Phi Minh khó hiểu hỏi lại.
Du Hiểu Kiệt không muốn nhiều lời, nhanh chóng ly khai.
Nếu như chuyện này truyền ra bên ngoài, những người đang nhắm vào Bắc Lam lâu, rất có khả năng sẽ mượn chuyện này áp chế bọn họ. Đến lúc đó, rất có thể rơi vào tình thế khó xử .
.
.
“…… La Đình?” Dương Tĩnh Lan thấy rõ người tới, liền nắm chặt quyền.
La Đình cười, vỗ vỗ tay .“Không sai a, chỉ thấy qua mặt ta một lần mà có thể nhớ rõ ràng như vậy… Bất quá nói tới ngươi, ta là cừu nhân giết cha mẹ ngươi, cho dù hóa thành tro ngươi cũng nhận ra a?”
“Không phải ngươi chi trăm lượng hoàng kim mời người giết ta sao? Hiện tại ta đã đứng trước mặt ngươi, vì sao không động thủ?” Dương Tĩnh Lan cắn chặt môi dưới, đè xuống cảm giác đau đớn.
“Bởi vì lúc này ngươi còn giá trị lợi dụng.” La Đình nhìn thoáng qua Tiêu Thương Nhiên ngã trên mặt đất,“Chúng ta làm một giao dịch đi.”
Giao dịch? Dương Tĩnh Lan cười lạnh, chỉ sợ là một điểm tốt gã cũng không cho mình a.
“Ngươi có hai lựa chọn. Một, cùng đệ đệ của ngươi bị độc chết trong này. Hai…..” La Đình xuất ra một cái bình sứ,“Ta cho ngươi một khỏa giải dược trước, sau đó ngươi dùng thuốc độc đi giết Bắc Lam lâu Lâu chủ… Lợi dụng tín nhiệm của hắn đối với ngươi, đây nhất định không khó. Sau khi chuyện thành công, ta sẽ giúp đệ đệ ngươi giải độc, để các ngươi cùng nhau rời đi… Ai nhẹ ai nặng, ta nghĩ trong nội tâm ngươi đều biết.”
Dương Tĩnh Lan cảm thấy thân thể mình đang run rẩy. Y không quan tâm sinh tử của mình, nhưng là y thật sự đối đãi Tiêu Thương Nhiên như đệ đệ……
Tiêu Thương Nhiên cùng Trúc Khiêm, y phải lựa chọn ai?
Vô luận lựa chọn ai, y đều hối hận a……
“Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ. Dù sao, qua một ngày nữa các ngươi sẽ độc phát thân vong. Ngươi lựa chọn giết Nam Trúc Khiêm, ta còn có thể cho ngươi độc dược kiến huyết phong hầu, cho hắn chết thống khoái.”
Tiếng cười bừa bãi của La Đình quanh quẩn trong địa lao.
Dương Tĩnh Lan ngẩng đầu lên. Y nhìn không thấy bầu trời bên ngoài. Nhưng là y biết rõ, bầu trời kia của mình đã không còn sáng ngời nữa.
Yêu đến mức mù quáng! Yêu như vậy để làm gì?