Edit: An Tĩnh
Tần Tương Nam xem kĩ nội dung trong trang thứ nhất.
“Hôm nay thật sự quá tức, thế mà ba mẹ lại để Từ Sướng dạy bổ túc cho tôi. Cái tên kiêu ngạo không ai bì nổi kia, chỉ có Tần Hướng Bắc ngu ngốc mới thích cậu ta.”
“Tại sao lần nào cũng đều phải giao cho tôi nhiều bài tập như vậy, tôi ngốc như vậy sao? Có phải cậu ta cố ý hành hạ tôi không, Từ Sướng đúng là đồ đáng ghét!”
“Tại sao Từ Sướng lại thông minh như vậy chứ? Trời cao thật sự không công bằng chút nào!”
“Hình như Từ Sướng này không bao giờ cười, mỗi ngày đều xụ mặt không thấy mệt sao?”
…
Tần Tương Nam nhìn trang thứ nhất, tất cả đều là lời mắng chửi Từ Sướng, cô bỗng nhiên bật cười, hóa ra năm đó, mình lại bị Từ Sướng tra tấn đau khổ như vậy à, giữa những hàng chữ đều là sự chán ghét đối với Từ Sướng. Cô lại tiếp tục nhìn xuống, hai trang phía sau cũng đều là lời mắng chửi anh. Xem một hồi cuối cùng cũng có một câu khen anh.
“Từ Sướng nói cậu ấy tin tôi có thể thi đậu đại học. Tôi sắp từ bỏ rồi, hôm nay bị ba mẹ nói, bị em trai cười nhạo, không kiềm được mà òa khóc trước mặt Từ Sướng, quá mất mặt. Nhưng cậu ấy không hề cười tôi, không nghĩ đến chính là cậu ấy còn khích lệ tôi. Xem ra cậu ấy cũng không phải là người quá đáng ghét! Nếu cậu ấy buột miệng nói ra nửa chữ về chuyện ngày hôm nay, tôi tuyệt tối sẽ không tha thứ cho cậu ấy!”
…
“Hôm nay Từ Sướng đẹp trai quá xá, mặc dù tôi không thể biểu hiện ra trước mặt Lý Tô Tô nhưng đúng là cậu ấy hát rất rất hay. Khó trách nhiều người thích cậu ấy như vậy. Còn có Triệu Xán Xán cũng vậy, khiêu vũ đẹp và tốt thế, nếu như tôi có thể giống cô ấy, giống một nàng công chúa xinh đẹp thì tốt biết bao nhiêu!”
“Trường học có tin đồn Từ Sướng và Triệu Xán Xán là một đôi, quả thật hai người đó rất xứng đôi nha.”
“Thế mà Từ Sướng lại nói cậu ấy không thích Triệu Xán Xán, thật sự khiến người ta giật mình! Ánh mắt của cậu ấy cao ghe đó!”
…
“Hôm nay là cuộc thi biện luận, quá mất mặt. Chúng tôi thua cuộc, tôi rất xin lỗi Từ Sướng. Mặc dù cậu ấy không trách tôi, nhưng trong lòng tôi vô cùng khó chịu.”
“Hôm nay lại được tỏ tình, đúng là khiến người ta lúng túng….”
“Cái người tên Thẩm Chi Dương này, thoạt nhìn cũng không đáng ghét lắm.”
“Thật ra thì Thẩm Chi Dương vô cùng tốt, không hề thua kém so với Từ Sướng. Tính cách còn tốt hơn Từ Sướng rất nhiều! Xem ra tôi cũng rất có sức hút mà, ha ha…”
…
“Từ Sướng khó ưa, cậu ta lừa gạt tôi. Còn nói không thích Triệu Xán Xán, rõ ràng đã ở bên cạnh cô ấy. Cậu ta vẫn đáng ghét như vậy!”
“Ai thèm tài liệu học tập của Từ Sướng chứ, tôi cũng không tin nếu tôi không có cậu ấy, tôi sẽ không thi lên đại học được!”
…
“Tôi đã đồng ý với Thẩm Chi Dương. Còn cảm thấy cậu ấy rất tốt, tốt hơn nhiều so với người giả mù sa mưa như Từ Sướng. Cứ để cậu ta với Triệu Xán Xán ở bên nhau đi!”
“Ngày mai đi hẹn hò cùng với Thẩm Chi Dương. Dù sao Từ Sướng cũng sẽ không đến, không cần nhìn sắc mặt của cậu ta, quá tuyệt vời.”
“Hôm nay Thẩm Chi Dương hôn tôi, nụ hôn đầu của tôi đó, a a a…”
“Tôi thấy Từ Sướng hung dữ với tôi như vậy nên đã ghét cậu ta, tại sao phải tức giận với tôi cơ chứ?”
“Mấy ngày nay, Từ Sướng đột nhiên giống như thay đổi rồi, có phải cậu ấy bị bệnh rồi không, tôi thật sự không muốn nói chuyện với cậu ta chút nào.”
…
“Ba Từ Sướng đã qua đời rồi, trông cậu ấy có vẻ rất đau khổ.”
“Đã mấy tuần rồi Từ Sướng không đến, em trai tôi nhớ cậu ấy.”
“Mặc dù Từ Sướng rất đáng ghét, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu ấy có thể vui vẻ lại.”
“Nếu sau này Từ Sướng không đến nữa, tôi chỉ có thể tự mình cố gắng.”
“Xem ra cậu ấy thật sự không trở lại nữa.”
Viết đến đây, cũng đã hết rồi.
Lúc này, khuôn mặt Tần Tương Nam đã sớm ướt đẫm nước mắt. Cuốn sổ màu hồng này ghi chép đầy đủ những điều về Từ Sướng, cô đã quên mất tại sao lúc đó lại cố ý viết về anh trong một cuốn sổ riêng biệt này, có lẽ ban đầu cô rất ghét anh. Nhưng đến cuối cùng, đột nhiên cô cảm giác được trước kia mình rất ngu ngốc, ghét anh chỗ nào chứ, rõ ràng là cô thichd anh, trong mắt đều là anh.
Từ Sướng khổ sở, cô cũng đau khổ. Từ Sướng vui vẻ, cô cũng vui vẻ. Từ Sướng khích lệ cô, cô thấy vui. Từ Sướng hung dữ với cô, cô cũng sẽ tức giận. Từ Sướng tức giận với cô thì cô càng tức hơn. Từ Sướng thích người khác, cô sẽ không vui, ghen, tức giận, thậm chỉ là nổi điên. Thậm chí cô còn đồng ý với Thẩm Chi Dương để chọc giận anh.
Những thứ này cô vốn không biết gì cả, hóa ra cô thích anh đến như vậy. Năm đó cô thật ngây thơ, ngu ngốc, nhiều hơn là buồn cười. Nếu không phải ngày hôm nay, cô vô tình xem lại nội tâm mình năm đó, có lẽ cô vẫn không biết mình đã thích Từ Sướng lâu như vậy.
Mười năm sau, lúc cô gặp lại Từ Sướng lần nữa, đã quên mất cảm giác đối với anh lúc đó từ lâu rồi, cô cho rằng mình vẫn ghét anh như mười năm trước đây, thậm chí còn không dám mở rộng trái tim để hiểu rõ bản thân, nhất quyết trốn tránh, từ chối.
Cô đã khiến anh tổn thương bao nhiêu, mười năm qua anh như thế nào, khi anh nói rằng anh thích cô mười năm, nhưng cô lại lựa chọn trốn tránh anh, nhất định lúc đó anh rất đau khổ, chắc chắn cũng rất đau lòng.
Nước mắt Tần Tương Nam cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, cô sai thật rồi, sai mười năm…..
Cô cầm quyển sổ trên tay, xem đi xem lại, suy nghĩ cân nhắc. Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, là Từ Sướng gọi. Cô lau nước mắt, nhận máy.
“Tần Tương Nam, em ở đâu vậy? Không phải em nói lúc nào gọi em cũng sẽ lập tức có mặt sao? Hơn nửa đêm em lại không có ở nhà, em đi đâu à?”
“Em đang ở nhà ba mẹ.” Giọng nói cô nghẹn ngào.
“Xảy ra chuyện gì à? Sao em lại khóc rồi?” Anh rất lo lắng cho cô.
“Không sao cả, Từ Sướng, anh đang ở nhà em sao? Em muốn gặp anh.”
“Anh đang ở đây, anh đến tìm em nhé. Em không sao chứ?”
“Không cần, anh đừng nhúc nhích, em lập tức trở về, anh phải chờ em!” Cô cúp điện thoại, lau khổ nước mắt, thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng.
Sau đó cô nói một tiếng với Triệu Mai đang ở trong phòng: “Mẹ, đơn vị vừa mới gọi điện thoại cho con, có chuyện cần con ra ngoài một lát, hôm nay con không về nữa đâu ạ, mẹ đừng chờ con!”
“Trời ạ, hơn nửa đêm còn có việc à? Trên đường đi con nhớ cẩn thận đấy.” Triệu Mai vội vàng bò xuống khỏi giường, tiễn cô ra tới cửa.
“Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, không có chuyện gì đâu ạ.”
Tần Tương Nam bảo bà lên giường ngủ tiếp đi, còn mình đi xuống lầu, bắt một chiếc xe, chạy thẳng về nhà thuê.
Xe taxi dừng lại trước cửa tiểu khu, dường như cô dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét để chạy về phía nhà mình. Lúc sắp đến nơi, dưới ánh đèn mờ nhạt cô thấy có một bóng người đang đứng dưới lầu như mình, cô dừng bước chân, lập tức nhận ra, bóng lưng cao ráo quen thuộc đứng đó chính là Từ Sướng.
Anh đang đưa lưng về phía cô, đứng dưới gốc cây, hai tay đặt trong túi, đầu hơi cúi xuống, hình như anh đang suy nghĩ gì đó, không nhúc nhích.
Lúc này, cô lại vô thức rơi nước mắt, cô chạy như bay đến, lúc gần đến, thì giang hai tay ôm lấy anh từ phía sau.
Anh hơi ngẩn ra.
“Tần Tương Nam?” Anh hỏi.
“Từ Sướng, muộn mười năm, em còn có thể thích anh không?”
Tần Tương Nam ôm anh, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thân thể Từ Sướng cứng đơ, anh không dám tin những gì tai mình vừa nghe thấy, “Tần Tương Nam, em làm sao vậy? Em đừng làm anh sợ.”
Tần Tương Nam không buông anh ra, tức giận nói: “Mấy lời em nói, anh nghe không hiểu à? Em sẽ không nói lại lần thứ hai đâu.”
Từ Sướng xoay người nhìn cô, thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, anh đưa hai tay chạm lên mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt, “Tại sao em lại khóc thế này?”
Cô lui về sau một bước, “Em không sao. Chỉ là nhớ đến chuyện trước kia của chúng ta, mới phát hiện…..”
“Phát hiện cái gì?” Anh hỏi cô.
Cô giận dỗi bĩu môi, “Tại sao anh lại đáng ghét như vậy, một hai phải bắt em nói ra mới hiểu à?”
Anh tiến lên một bước, bỗng nhiên bật cười, nhìn cô nói: “Phát hiện em thích anh sao?”
Tần Tương Nam đỏ mặt, không nói lời nào.
Từ Sướng đến gần cô, ôm cô chặt trong lồng ngực mình, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh cũng thích em, rất thích rất thích em.”
Tần Tương Nam nghe anh nói vậy, nước mắt vừa nãy mới ngừng được một lúc lại không ngừng chảy xuống.
“Em mà còn khóc nữa sẽ làm bẩn quần áo anh mất. Nơi này lạnh quá, có thể để anh lên nhà ngồi chút được không?”
Tần Tương Nam đưa Từ Sướng lên nhà, đột nhiên cô cảm giác được sự can đảm vừa rồi của mình bây giờ đã tan thành mây khói, chỉ còn dư lại vô số sự lúng túng.
“Từ Sướng, cũng đã trễ thế này rồi, anh ngồi một lát rồi mau về nhà đi, ngày mai anh không cần đi làm à?”
“Mới vừa rồi còn nói thích anh, bây giờ thì lại hạ lệnh đuổi khách hửm?” Anh mỉm cười nhìn cô.
Cô ngượng ngùng nói: “Không phải em đang lo lắng dạo gần đây anh mệt mỏi sao? Thật là không hiểu rõ tấm lòng người tốt.”
“Anh ngồi một lát thôi, gần đây cũng khá bận rộn, ngày mai còn có ca phẫu thuật phải thực hiện.” Anh nói.
Tần Tương Nam bỗng nhiên thấy hơi đau lòng cho anh, “Anh thật đáng thương, vậy….Hay là….”
Anh nghi ngờ, hỏi cô: “Cái gì?”
Tần Tương Nam đột nhiên đỏ mặt. “Hay là hôm nay anh đừng về nữa. Nhưng mà anh đừng nghĩ linh tinh. Em chỉ bảo anh ngủ trên ghế sofa thôi.”
Nghe câu này, Từ Sướng bất chợt chậm rãi đến gần cô, lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Ngủ trên ghế sofa à? E là không được.”
Tần Tương Nam nhìn anh từng bước tiến đến gần mình, tim đập nhanh hơn, hai gò má nóng bừng lên, “Anh, anh muốn làm gì?”
Lúc khuôn mặt Từ Sướng đã sắp đến gần mặt cô, Tần Tương Nam khẩm trương nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run. Đợi cả nửa buổi trời, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, cô từ tờ mở mắt ra, thấy Từ Sướng đã sớm đứng cách xa mình, còn mỉm cười nhìn cô. Tần Tương Nam trong nháy mắt tức giận sôi máu.
“Từ Sướng, anh thật quá đáng! Anh về nhà mau cho em! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!” Cô hét to về hướng anh.
Anh lại bật cười ha ha, nói với cô: “Em thật đáng yêu nha. Hôm nay anh phải về rồi, trở về còn phải chuẩn bị tài liệu cần dùng cho ngày mai. Em nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
“Hẹn gặp lại, không tiễn!” Cô đỏ mặt, quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa.
“Hai ngày tới anh đều phải ở lại trong bệnh viện, nếu em rảnh rỗi, có thể đến nhà anh được không? Mèo anh nhịn chết đói mất.”
“Không đi!” Cô vẫn rất tức giận.
Từ Sướng đưa tay nhéo nhẹ lên khuôn mặt đáng yêu của cô, “Đưng nóng giận mà. Làm xong việc của mấy ngày này, anh sẽ ở bên cạnh em.”
“Em đây không cần anh ở bên cạnh nha!” Cô không nghe lời, vẫn giận anh.
Anh quay khuôn mặt cô về hướng mình, nhìn thấy khuôn mặt đang giận dỗi của cô, cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh dịu dàng như nước, hô hấp Tần Tương Nam chậm lại, hai mắt nhắm chặt, không dám nhìn anh. Đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô. Lần trước rất bá đạo, cướp đoạt, không lí trí, nhưng lần này cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh, tim cô đập càng lúc càng nhanh….
Một lát sau, Từ Sướng mới từ từ buông cô ra, cô mở mắt, đôi mắt đối diện với ánh mắt thâm thúy đẹp đẽ của anh.
“Anh đi nhé. Anh sẽ gửi địa chỉ cho em, ngày mai nhờ em đến chăm sóc mèo nhỏ của anh.”
“Vâng.” Tần Tương Nam nhẹ giọng trả lời anh.
Chờ sau khi Tần Tương Nam tiễn Từ Sướng đi, một lúc lâu sau tâm trạng cô vẫn không thể bình tĩnh được. Cho đến hôm nay, cuối cùng cô đã thấy rõ nội tâm mình, mãi đến lúc cô phát hiện ra, mới biết hóa ra đã yêu anh sâu đậm như vậy rồi. Thật may, bây giờ vẫn chưa tính là quá muộn.
Trước khi đi ngủ, cô nhận được địa chỉ nhà anh do Từ Sướng gửi đến, cùng với mật khẩu vào cửa, là ngày sinh nhật của cô. Tần Tương Nam bật cười, cái tên Từ Sướng đáng ghét này, chắc chắn là cố ý, nói không chừng là anh vừa mới đổi mật khẩu.
Suy nghĩ một lúc, trên mặt cô vẫn là nụ cười, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp….
__
Hết chương