Edit: An Tĩnh
Lúc đến tiệm lẩu của bà chủ Lý Tô Tô, mọi người lần lượt ngồi xuống vị trí của mình, Từ Sướng cố ý ngồi bên cạnh Tần Tương Nam.
Mọi người lại bắt đầu nhắc đến chuyện năm xưa lúc còn học cấp ba. Không biết tại sao, đề tài lại chuyển đến trên người Từ Sướng. Một khi đã hàn huyên về Từ Sướng, mọi người sẽ không bao giờ nói hết chuyện được, lúc này Triệu Xán Xán lên tiếng hỏi anh một câu.
“Từ Sướng, năm đó, tớ rất thích cậu đó. Tớ nhớ cậu còn để tớ leo cây nữa nha. Ngày đó, tớ đã đợi cả một ngày nhưng cậu vẫn không đến. Bây giờ vẫn còn hận cậu đây này.”
Từ Sướng vội vàng nhận lỗi với Triệu Xán Xán, nói rằng năm đó anh còn là thiếu niên ngây thờ, không hề cố ý cho cô leo cây như vậy.
Triệu Xán Xán bật cười, nói: “Nói đùa với cậu thôi mà, chuyện năm đó tớ đã bỏ qua từ lâu rồi. Nhưng tớ thật sự rất tò mò, lúc ấy cậu không thích tớ dù chỉ một chút à?”
Tần Tương Nam ngồi bên cạnh Từ Sướng, không nói lời nào, muốn nghe xem anh sẽ trả lời thế nào.
“Năm đó tớ đã có cô gái mình thích, cho nên rất xin lỗi vì đã khiến cậu hiểu lầm nhé.” Anh nói.
Mọi người xôn xao, Từ Sướng có người mình thích sao? Là ai vậy?
Mọi người đều vô cùng tò mò hỏi người anh thích là ai? Tần Tương Nam ngồi bên cạnh anh, mặt hơi nóng lên, cúi đầu, không nói lời nào.
Từ Sướng không trả lời thẳng, chỉ nói: “Rất tiếc là cô gái năm đó tớ thích, không hề thích tớ.”
Mọi người vừa nghe lời anh thì lập tức bùng nổ, rốt cuộc là thần thánh phương nào, còn có thể không thích người như Từ Sướng đây? Mấy cô gái khác cũng rất tức giận, nhỏ giọng bàn tán, không biết cô gái nào tại sao lại không biết xấu hổ như vậy, con mắt thế nào mà lại từ chối Từ Sướng.
Tần Tương Nam vẫn đang yên lặng ăn cơm, không chen miệng vào nói câu nào.
Lúc này, chuông điện thoại của Từ Sướng vang lên, anh cầm điện thoại đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, anh lại đi vào và nhận lỗi với mọi người, nói rằng bệnh viện mình có việc gấp, phải đi ngay.
Mọi người cũng không muốn anh đi, nhưng thấy thấy việc cứu người bị thương quan trọng hơn, đành đồng ý để anh đi. Từ Sướng liếc nhìn Tần Tương Nam, dường như cô có thể hiểu rõ, vội vàng nói: “Một lát nữa tôi có thể đón xe về, cậu đi làm việc đi.”
Từ Sướng gật đầu, sau đó vội vã rời đi.
Chờ anh đi rồi, Tần Tương Nam lại vội vàng giải thích với mọi người: “Buổi sáng trên đường đi đúng lúc tớ gặp cậu ấy, nên quá giang xe một đoạn, mọi người đừng hiểu lầm.”
Mọi người đáp lại mấy tiếng, cũng không nói gì nữa. Đoán chừng sẽ không cách nào liên kết Tần Tương Nam với cô gái mà Từ Sướng thích đâu.
Sau đó mọi người lại bắt đầu rối rít đoán mò xem cô gái không có mắt nào lại may mắn được Từ Sướng để mắt đến.
Một thành viên chơi trống cùng ban nhạc với Từ Sướng là Quý Nguyên như nhớ đến điều gì đó, lập tức nói: “Tớ nhớ lúc học lớp mười hai, có một lần Từ Sướng ngồi chỉnh sửa tất cả đề thi cơ bản của môn lý hóa, sửa mất tận mấy ngày liền. Lúc ấy tớ cảm thấy rất kì lạ, một người có thành tích như cậu ấy cần gì phải chỉnh sửa mấy thứ này làm gì. Vì thế hỏi cậu ấy làm cái này để làm gì. Mọi người đoán xem cậu ấy đã nói gì? Cậu ấy nói mình có một em gái bị bệnh phải nằm viện, không thể tham gia tiết học trên lớp được.”
Quý Nguyên uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Bây giờ suy nghĩ kĩ lại, cái gì mà em gái cơ chứ? Chắc chắn là cô gái cậu ấy thích rồi. Nói như vậy, thành tích của cô gái đó chắc là rất kém. Cũng không biết vì sao Từ Sướng lại thích nữa.”
Mọi người lại rối rít phụ họa bảo cậu ta nói rất có lí, Tần Tương Nam ngồi bên cạnh, mặt mũi đầy vạch đen.
Lúc buổi tụ họp tràn đầy tiếng cười nói của các bạn học cấp ba kết thúc. Tần Tương Nam chuẩn bị gọi xe về nhà, Lý Tô Tô nói sẽ lái xe đưa cô về, vậy nên cô đồng ý.
Vừa lên xe, Lý Tô Tô đã bắt đầu gặng hỏi cô: “Tần Tương Nam, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?”
Tần Tương Nam giật mình: “Ý cậu nói là chuyện gì?”
“Đương nhiên là chuyện của cậu với Từ Sướng rồi!” Lý Tô Tô có hơi tức giận.
Trong lòng Tần Tương Nam kinh ngạc, tại sao lại bị phát hiện, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao?
Lý Tô Tô tiếp tục chất vấn cô: “Cậu đừng tưởng rằng mình không nhìn ra. Lần trước lúc chúng ta ở biệt thự, tớ đã cảm thấy hai người là lạ rồi. Hôm nay trông cậu cũng rất kì lạ, người khác nói đến cô gái Từ Sướng thích, cậu đỏ mặt làm gì? Cậu may thành thật khai báo ra, có phải Từ Sướng thích cậu không hả?”
Tần Tương Nam biết mình không thể lừa được Lý Tô Tô nữa, vì vậy chuyện Từ Sướng dạy bổ túc cho chị em cô vào năm cấp ba cùng với chuyện Từ Sướng tỏ tình với cô đêm đó ở biệt thự đều được cô lần lượt kể chi tiết ra.
Lý Tô Tô nghe xong, ngay cả cằm cũng sắp không khép lại được nữa, “Được đó, thậm chí ngay cả tớ mà cậu còn giấu diếm, cậu có còn xem tớ là bạn không?”
Tần Tương Nam liên tục nói xin lỗi với cô ấy, nói cũng vừa mới biết chuyện Từ Sướng thích mình cách đây không lâu mà thôi.
Vì vậy Lý Tô Tô mới miễn cưỡng tha thứ cho cô. Lại hỏi tiếp: “Vậy cậu nghĩ thế nào? Từ Sướng ưu tú như vậy, cậu không có suy nghĩ gì sao? Đầu óc cậu bị nước vào à, thật là phí của trời. Tớ thấy Từ Sướng cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt là không tốt thôi.”
“Đúng đúng đúng, cậu cũng biết ánh mắt cậu ấy không tốt mà, cho nên tớ vẫn thấy hơi lo lắng. Tớ không ưu tú đến vậy, bên cạnh Từ Sướng cô gái nào cũng có cả. Tớ thấy bác sĩ Lâm ở bệnh viện của cậu ấy rất xứng đôi với cậu ấy đó. Tóm lại tớ vẫn chưa nghĩ đến đó. Qua một thời gian nữa rồi nói sau.” Tần Tương Nam nói.
Lý Tô Tô lại mắng cô thêm một trận nữa, nào là không biết nhìn người, tầm mắt cao, Tần Tương Nam cũng chỉ để mấy lời này lọt vào lỗ tai bên này, chui ra khỏi lỗ tai bên kia.
Sau khi về đến nhà, đơn vị của Tần Tương Nam được một ngày bình yên vô sự, cô quyết định nghỉ ngơi cho khỏe. Đến buổi tối thì nhận được điện thoại của Triệu Mai, nói rằng ngày mai là sinh nhật của ba Tần Siêu Minh, nên bà gọi cô tối mai về nhà, cô cũng vui vẻ đồng ý. Triệu Mai lại hỏi chuyện cô và đối tượng hẹn hò Vương Minh Nham đã phát triển thế nào rồi, Tần Tương Nam lại nói dối, bảo là vẫn còn đang ở giai đoạn tìm hiểu. Lúc này Triệu Mai mới hài lòng cúp điện thoại.
Vào buổi tối Lúc Tần Tương Nam chuẩn bị đi ngủ, lại nhận được điện thoại của Từ Sướng.
“Em đã ngủ chưa?” Giọng nói của anh trong điện thoại có hơi mờ mịt, dường như anh đang rất mệt mỏi.
“Đang chuẩn bị ngủ, cậu tan làm chưa?” Tần Tương Nam hỏi anh.
“Ừm.”
Tần Tương Nam cảm thấy hôm nay anh không được hăng hái lắm.
“Cậu làm sao vậy? Tâm tình không tốt à?” Cô nhất thời cảm thấy kì lạ.
“Ừ.”
Nghe được tiếng ừ đơn giản anh đáp lại, trái tim Tần Tương Nam thắt lại, cô cảm thấy chắc chắn đã có chuyện gì đó với Từ Sướng.
“Đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi biết không?” Cô tiếp tục hỏi anh.
“Không có gì, một số chuyện ở bệnh viện thôi, hôm nay hơi mệt. Nên muốn nghe giọng nói của em.” Trong lòng Tần Tương Nam đột nhiên cảm giác rất khó chịu.
Cô biết gần đây công việc của anh vô cùng bận bịu, mặc dù bề ngoài Từ Sướng là một người rất gọn gàng nổi bật, nhưng anh cũng không phải là một người hoàn hảo, cũng có sẽ chuyện phiền lòng. Giờ phút này cô có thể thấu hiệu anh, mỗi khi cô gặp chuyện phiền não trong công việc, cô cũng muốn tìm một ai đó để trò chuyện.
“Từ Sướng, tôi biết chắc chắn cậu đã gặp chuyện gì đó không vui. Bất kể như thế nào, tôi vẫn sẽ ủng hộ cậu mà, cậu tài giỏi như vậy, nhất định sẽ giải quyết được khó khăn, có phải không. Tôi biết tôi không giúp được gì cho cậu, nhưng nếu cậu cần, đương nhiên tôi sẽ lập tức xuất hiện, cũng sẽ cố gắng giúp đỡ cậu hết sức.”
Lời nói của Tần Tương Nam là một sự an ủi to lớn đối với Từ Sướng, anh bật cười nói: “Em thật sự có thể lập tức xuất hiện sao? Sẽ giúp đỡ anh hết sức?”
Cô nghi ngờ không biết có phải anh đang cố tình diễn kịch không, nhưng lời ra nói ra thì không thể thu hồi lại được nữa. Vì vậy cô nói: “Dĩ nhiên, tôi có thể giúp đỡ bác sĩ Từ, đó là niềm vinh hạnh của tôi mà.”
Từ Sướng nghe cô nói vậy, nói rằng tâm trạng của mình đã khá hơn rất nhiều. Anh nhắc cô nghỉ ngơi sớm, sau đó cúp điện thoại.
Tần Tương Nam lại thấy phiền muộn, chuyện ở bệnh viện của Từ Sướng, cô không giúp được gì cả, nhưng có phải chỉ có Lâm Nhụy Nhi ở bên cạnh anh có thể giúp được không. Nghĩ đến đây, cô vừa lo lắng lại vừa giận, xoắn xuýt cả một đêm, mới chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, cô nhớ tối hôm qua Triệu Mai đã bảo mình trở về nhà tổ chức sinh nhật cho ba. Vì thế ban ngày, cô thừa dịp đang nghỉ lễ Quốc Khánh, nên ở nhà viết mấy bản thảo. Thời điểm làm việc thời gian trôi qua rất nhanh. Cô ngẩng đầu lên thì phát hiện đã năm giờ chiều. Vội vàng thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài. Lúc trên đường đi cô còn cố ý mua một chiếc bánh kem mang về.
Vừa bước vào cửa, đã người bóng lưng đang bận rộn trong phòng bếp của mẹ, ba ngồi trên ghế sofa xem tivi, Tần Tương Nam gọi ông một tiếng, Tần Siêu Minh thấy cô, ánh mắt ngơ ngẩn, không lên tiếng nói chuyện. Tần Tương Nam biết, hôm nay ba không nhận ra mình.
Cô rửa tay, sau đó đi vào phòng bếp, làm trợ thủ giúp mẹ.
“Mẹ, em trai đâu ạ? Hôm nay thằng bé không đến sao?” Cô hỏi Triệu Mai.
“Nó bảo sẽ về muộn một chút, có lẽ là bận rộn việc ở bệnh viện rồi. Em trai con đó, gần đây rất ít khi về nhà, hình như cũng không ở nhà trọ của bệnh viện, mà lại thuê nhà ở bên ngoài, không biết nó nghĩ cái gì nữa.”
“Em trai cũng lớn rồi mà, mẹ đừng bận tâm đến nó nữa.”
“Làm sao có thể không bận tâm được, con nói xem lúc nó thi vào đại học, âm thầm đăng kí khoa y trường đại học thành phố B, cũng không thèm thương lượng với ba mẹ nữa. Mẹ sợ sau này ngay cả kết hôn nó cũng không nói cho ba mẹ biết đấy.” Triệu Mai thở dài.
“Không thể nào, mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tần Tương Nam an ủi bà. Thật ra cô cũng không quá hiểu em trai mình, còn Tần Hướng Bắc thì ngược lại, cậu rất hiểu cô, khi ở trước mặt cậu, cô không thể giấu được chuyện gì cả.
“Không nhắc nó nữa, Tiểu Nam, con với người tên Vương Minh Nham đó đã phát triển thế nào rồi?”
Tần Tương Nam biết tối nay chạy đâu cũng không thoát khỏi bị nhắc đến chuyện này, không nghĩ đến Triệu Mai lại hỏi cô nhanh như vậy.
“Mẹ, vậy con nói thật với mẹ luôn, người này với con không thích hợp. Mấy ngày trước con đã từ chối anh ta rồi.”
“Tại sao lại không thích hợp, mẹ thấy rất tốt mà. Trời ạ, con còn chưa bắt đầu ở bên người ta mà đã nói không thích hợp, mẹ phải nói gì với em mới được đây?” Triệu Mai lại bắt đầu quở trách con gái mình.
Cuối cùng quả thật không bắt ép được cô, bà đành lùi một bước, nói: “Được rồi, nếu không thích hợp, qua mấy ngày nữa mẹ lại giới thiệu cho con thêm mấy đối tượng.”
Tần Tương Nam cũng đồng ý với bà.
Đến lúc tám giờ tối, bọn họ định không đợi Tần Hướng Bắc nữa, ăn cơm trước. Tần Tương Nam kéo ghế giúp ba mình, gọi ông đến ăn cơm.
“Ba, ăn cơm thôi.”
Sau khi Tần Siêu Minh ngồi xuống, ông nhìn Tần Tương Nam, nói với cô: “Tiểu Nam đâu? Tại sao Tiểu Nam lại không đến, hôm nay là sinh nhật tôi, có phải đứa nhỏ này lại quên rồi không.”
Trong lòng Tần Tương Nam ngũ vị tạp trần, nói với ông: “Ba, con đến rồi, đâu có quên sinh nhật ba ạ.”
Triệu Mai thấy thế thì thở dài: “Hai ngày gần đây tình trạng của ông ấy không tốt lắm, nhưng Tiểu Nam à, con cứ yên tâm. Ba con bị theo đợt, qua mấy ngày nữa là khỏe lại thôi.”
Tần Tương Nam gật đầu tỏ ý đã hiểu, chuẩn bị ăn cơm.
Không bao lâu, Tần Hướng Bắc mở cửa ra. Triệu Mai vừa nhìn thấy cậu, lập tức lẩm bẩm một câu: “Cuối cùng con cũng chịu quay về rồi.”
“Không phải là do con quá bận rộn sao.” Cậu đi đến bên cạnh Tần Siêu Minh, ghé miệng đến tai ông và nói: “Ba, sinh nhật vui vẻ ạ!”
Tần Siêu Minh nhìn cậu, vẫn là khuôn mặt ngơ ngẩn.
Tần Tương Nam hỏi cậu: “Mỗi ngày đều thấy em bận rộn nhỉ, có phải đã có bạn gái rồi không?”
Cậu liếc mắt nhìn cô, “Chị lo chuyện của mình cho tốt đi, đừng quan tâm đến em. Không phải em chỉ bận rộn chuyện ở bệnh viện thôi sao?”
“Tạm thời tin tưởng em. Nhưng mà nếu em có bạn gái, chắc chắn phải nói cho gia đình biết đấy? Chị và mẹ cũng muốn xem thử, nếu không thông qua sẽ không được vào cửa đâu.” Tần Tương Nam cảnh cáo cậu.
Tần Hướng Bắc hừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm tối xong, Tần Tương Nam giúp Triệu Mai dọn dẹp, Tần Hướng Bắc nhận được một cuộc điện thoại, sau khi trở lại thì nói với hai người, bệnh viện có chuyện nên cậu phải về lại.
Triệu Mai nhìn cậu, nói: “Con đi làm đi, xem như con vẫn còn có chút lương tâm, chí ít hôm nay còn có thể ăn một bữa cơm với gia đình.”
Cậu cười ha ha, ôm lấy Triệu Mai, hôn lên má bà một cái, cười nói: “Mẹ, vẫn là mẹ tốt nhất.”
Còn quay đầu hừ một tiếng với Tần Tương Nam, sau đó mới rời đi.
“Mẹ, mẹ nhìn nó kìa, con có làm gì nó đâu.”
“Hai đứa các con đấy, ồn ào từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng đã quen rồi. Nếu như ngày nào không cãi vả, mẹ mới cảm thấy có vấn đề.” Triệu Mai cười nói.
Tần Tương Nam quyết định sẽ ở lại nhà đêm nay, không về nhà mình thuê nữa, cũng đã lâu rồi cô mới về nhà ba mẹ. Căn nhà này, từ lúc cô chào đời đến lúc tốt nghiệp đại học, luôn là nơi tránh gió cô của.
Cô tắm rửa xong, đã hơn mười giờ tối. Vì hơi nhàm chán nên cô tùy ý ngắm nhìn mấy đồ vật trong phòng. Nhìn mấy chồng bài thi lý hóa chất đống của mình trước kia, cô lại nhớ đến thời điểm học tập cùng với Từ Sướng, mặc dù khi đó rất khổ cực, nhưng cũng là khoảng thời gian vô tư nhất. Trưởng thành rồi mới phát hiện, chỉ có thời điểm còn là học sinh, một lòng hướng về việc học tập, mới là khoảng thời gian không cần phiền não nhiều nhất.
Cô mở ngăn tủ dưới bàn đọc sách ra, phát hiện ra bên trong đó là những cuốn sổ ghi chép của mình trước kia được cất gió. Cô cầm một cuốn sổ nhỏ có bìa màu xanh da trời, lật ra mấy tờ, bên trong ghi lại rất nhiều suy nghĩ của mình. Đột nhiên nhớ đến lời lần trước Tần Hướng Bắc đã nói với mình, cuốn sổ này bỗng dưng không cánh mà bay mất mấy ngày, nhưng thật sự là do Từ Sướng lấy đi, suy nghĩ một lúc cô lại thấy rất buồn cười. Trước kia mình suy nghĩ ngây thơ thật đấy, ngay cả nằm mơ thấy gì cũng đều viết lại, không biết Từ Sướng nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào về cô?
Xem một lúc, cô đặt lại lên bàn, tiện tay cầm theo một cuốn sổ ghi chép nhỏ màu hồng.
Cô đã ghi gì trong cuốn sổ màu hồng này? Cô không thể nhớ nỗi. Năm đó, cô vốn mua nhiều cuốn sổ với màu sắc khác nhau để ghi chéo những câu chuyện khác nhau.
Cô mở trang thứ nhất ra, xem thử.
__
Hết chương