Edit: An Tĩnh
Ngày hôm sau, Tần Tương Nam bị đồng hồ báo thức gọi dậy lúc bảy giờ, phát hiện hôm nay là ngày đầu tiên đi làm lại sau kì nghỉ Quốc Khánh dài vừa qua. Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, chật vật bò dậy.
Liếc nhìn điện thoại theo thói quen thì thấy Từ Sướng đã gửi đến cho cô mấy tin nhắn mới.
Từ Sướng: Thức dậy chưa? Mèo lười nhỏ. Nhớ cho mèo lười nhỏ nhà anh ăn nhé.
Từ Sướng: Hai này nay anh hơi bận rộn, có thể sẽ không trả lời tin nhắn của em ngay được, em phải ngoan ngoãn đó.
Từ Sướng: Quên nói với em mất, rất nhớ em.
Tần Tương Nam nhìn những tin nhắn gửi đến từ Từ Sướng, vô cùng nghi ngờ không biết có phải wechat của anh bị hack rồi nên những tin này không phải do anh nhắn đúng không. Tại sao trong một đêm, cách nói chuyện của anh lại đột biến như vậy? Cô cảm giác da gà da vịt nổi hết lên, người này thật sự là Từ Sướng sao?
Cô nhập mấy dòng chữ vào khung đối thoại.
Một Đường Hướng Nam: Em dậy rồi, mèo con của anh không chết đói được đâu, yên tâm! Anh bận thì cứ bận đi, bác sĩ Từ phải làm phẫu thuật thật tốt, không nên nghĩ bậy bạ!
Gửi hết mấy chữ này đi, cô đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi làm!
Lại là một ngày bận rộn đến trời đất tối sầm, ngày hôm nay cô cũng không nhớ đến Từ Sướng nổi nữa. Nhưng lúc tan làm, cô vẫn nhớ phải đến nhà anh cho mèo con ăn uống.
Cô dùng ngày sinh nhật của mình để mở mật khẩu nhà Từ Sướng. Sau đó ló đầu vào bên trong, chắc chắn không có ai ở nhà mới mở cửa ra, thoải mái đi vào.
Sau khi vào nhà, đầu tiên là phải đi thăm quan một vòng, không ngờ rằng nhà của một thanh niên độc thân thế mà lại sạch sẽ như vậy. Nhưng suy nghĩ một lúc thấy cũng đúng, bác sĩ đều có bệnh thích sạch sẽ mà! Nhà cô có hai người bác sĩ, nên cô hiểu rất rõ.
Đồ dùng trong nhà Từ Sướng rất ít, anh mới dọn đến đây chưa đến mấy tháng, chắc là chưa kịp bài trí cho căn nhà.
Lúc này, một con mèo nhỏ tròn xoe dính người chạy đến, kêu “meo” một tiếng, còn quẹt đầu ở bên chân cô mấy cái. Cô ngồi xổm xuống, ôm chú mèo nhỏ lên tay, đối mặt với nó: “Xin chào nha, lần đầu tiên gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Mèo nhỏ lại kêu “meo meo”. Cô tìm được thức ăn mèo, sau đó bỏ một lượng vừa phải vào bát của nó. “Mày thật đáng thương mà, chủ nhân mày không có thời gian rãnh để quan tâm mày. Chắc chắn là đói bụng lắm rồi đúng không.
Cô đứng bên cạnh, nhìn nó vui sướng ăn từng miếng nhỏ.
Lúc này, ở cửa truyền đến âm thanh tích tích, có người mở cửa, cô cho rằng là Từ Sướng quay về, nên vội chạy đến.
“Không phải anh nói hôm nay không về nhà được sao?” Hỏi xong câu này, cô liền ngây ngẩn.
Không ngờ rằng người bước vào không phải là Từ Sướng mà là bác sĩ Lâm, Lâm Nhụy Nhi?
Hiển nhiên Lâm Nhụy Nhi cũng ngây ngẩn khi nhìn thấy cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, đứng ngơ ngẩn mất một lúc rất lâu.
Một lát sau, Tần Tương Nam mở miệng trước: “Bác sĩ Lâm, sao cô lại đến đây vậy? Cô có chìa khóa à?”
Lâm Nhụy Nhi cũng lấy lại tinh thần, nhận ra Tần Tương Nam chính là cô gái trong hình nền điện thoại của Từ Sướng, vì vậy cô ta lập tức sinh ra sự phòng bị.
“Tôi biết mật khẩu mà. Cô là ai thế?” Lâm Nhụy Nhi chất vấn cô.
Tần Tương Nam có hơi lúng túng, không trực tiếp trả lời câu hỏi cô ta đưa ta, chỉ nói: “Từ Sướng nhờ tôi đến, anh ấy nói mèo nhỏ đói bụng. Cho nên….”
Lâm Nhụy Nhi quan sát cô từ trên xuống dưới, khiêu khích nói: “Vậy sao? Trước kia những chuyện này đều do tôi làm giúp anh ấy.”
Tần Tương Nam ngây người, Lâm Nhụy Nhi nói tiếp: “Mỗi lần Từ Sướng có việc bận, tôi cũng sẽ đến giúp anh ấy trông nom mèo con. Trước kia lúc chúng tôi còn ở thành phố B cũng như vậy.”
Tần Tương Nam không nói lời nào, trong lòng cô như có một miếng vải rách chặn lại.
Lâm Nhụy Nhi không nhìn cô, đi đến phòng bếp, xem mèo con một lúc. Còn dịu dàng nói với chú mèo nhỏ: “Tiểu Nhụy, xem ra hôm nay có người cho em ăn no rồi.”
Tần Tương Nam kinh ngạc: “Cô gọi nó là gì?”
Lâm Nhụy Nhi bĩu môi: “Tiểu Nhụy đó, tên của nó, cô không biết sao? Là do Từ Sướng đặt.”
Miếng vải rách trong lòng Tần Tương Nam càng siết chặt hơn, ngay cả việc hít thở cũng rất khó khăn.
“Nếu cô đã cho nó ăn thì tôi đi đây. Cô thì sao? Không đi ngay à.” Tần Tương Nam biết ý của Lâm Nhụy Nhi muốn nói.
“Tôi cũng phải đi.” Cô nhẹ giọng nói một câu.
Hai người một trước một sau đi ra cửa. Tần Tương Nam đi theo phía sau, tâm trí rối loạn.
Lâm Nhụy Nhi hỏi cô: “Cô trở về bằng cách nào, tôi có lái xe đến, có muốn quá giang không?”
Tần Tương Nam vội vàng từ chối. Lâm Nhụy Nhi không cưỡng ép, nói câu hẹn gặp lại, sau đó hai người tách ra.
Tần Tương Nam không biết mình trở về nhà bằng cách nào, tâm trạng của cô cực kì buồn rầu. Lúc này Từ Sướng lại gửi đến cho cô một tin nhắn.
Từ Sướng: Mèo lười nhỏ, em đã cho mèo nhỏ nhà anh ăn cơm chưa?
Tần Tương Nam rất muốn hung hăng mắng anh mấy câu, nhưng vẫn kiềm chế lại, ném điện thoại sang một bên, lấy đồ đi tắm rửa và ngủ một giấc.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô vẫn nhận được tin nhắn chào buổi sáng và hỏi thăm sức khỏe của Từ Sướng, nhưng cô lại không thèm để ý đến anh.
Ngày hôm nay, công việc của Tần Tương Nam vô cùng nhiều, buổi sáng có một vụ hỏa hoạn tại một khu dân cư nhỏ, lúc cô và Trần Hiểu KỲ chạy đến đó, lửa đã được dập tắt nhanh chóng, may mắn không có ai thương vong. Bọn họ phỏng vấn chủ căn nhà gây cháy, người đó nói là vì sau khi khử độc phòng bếp đã lập tức bật bếp nấu cơm, nên mới gây ra vụ hỏa hoạn lần này.
Tần Tương Nam nghe thế thì sợ bóng sợ gió một hồi, xem ra khắp nơi đều có tai họa ngầm.
Bận rộn đến tận buổi trưa, các cô mới ngồi xuống ăn một bữa trưa đơn giản, nhưng Tần Tương Nam cũng không đói lắm.
“Chị Tương Nam, sao hôm nay tâm trạng của chị có vẻ không tốt lắm.” Trần Hiểu Kỳ hỏi cô.
“Không có, không phải là vì vừa rồi mới gặp phải hỏa hoạn sao?”
“Nhưng trước kia chị, sẽ không…..”
Tần Tương Nam không thèm để ý gì đến cô ấy. Trần Hiểu Kỳ biết ý cũng không dám hỏi thêm nhiều.
Buổi chiều lại có một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng ở huyện nhỏ phía Nam vùng ngoại ô, một chiếc xe tải lớn bị lật, còn đè trúng lên một chiếc xe hơi nhỏ đang chạy trên đường. Vụ tai nạn khiến chủ xe hơi nhỏ và một nhân viên đi cùng chết tại chỗ. Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ lại vội vàng chạy đến huyện nhỏ phía Nam vùng ngoại ô, khung cảnh ở hiện trường thê thảm không nỡ nhìn.
Cả ngày hôm này trong lòng Tần Tương Nam không được dễ chịu, còn bị mấy việc này hành hạ, quả thật phải có một nội tâm quật cường và tố chất tâm lý thật tốt mới được.
Sau khi trở lại thành phố S, lăn lộn cả một ngày đến tận mười giờ tối.
Cô về đến nhà mới phát hiện hôm nay có mấy cuộc điện thoại bị nhỡ, đều là cuộc gọi đến từ Từ Sướng. Ban ngày bận rộn nên cô cũng sắp quên béng mất những chuyện không vui kia, nhìn thấy mấy cuộc điện thoại bị nhỡ của Từ Sướng, cô cảm giác có thứ gì đó đánh thẳng vào trái tim mình, ngũ vị tạp trần.
Chờ đến khi cô tắm rửa xong xuôi, lại phát hiện có thêm mấy cuộc gọi nhỡ mới trong điện thoại, trong lòng cô thầm lạnh lùng hừ một tiếng, chuẩn bị lên giường đánh một giấc. Mãi đến khi cô lại bị một cuộc điện thoại khác làm phiền không ngủ được, cô mới nghe máy.
“Tần Tương Nam, em ở đâu vậy, tại sao không nhận điện thoại của anh.” Giọng nói của anh nghe có vẻ đang rất gấp gáp.
“Em ở nhà.”
“Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì, hôm nay em có hơi mệt thôi.” Cô trả lời.
“Anh sắp đến nhà em rồi. Cả ngày hôm nay em đều không chịu nghe điện thoại của anh nên anh rất lo lắng cho em.”
“Em đã ngủ rồi, anh mau trở về đi.” Cô bị những lời anh nói quấy nhiễu nên trong lòng không yên được, nhưng lý trí nói cho cô biết rằng giờ phút này cô không muốn gặp lại anh, cái tên khốn nạn này.
Không nghĩ đến chính là mấy phút sau, thật sự có người đến gõ cửa. Tần Tương Nam đắp chăn che kín đầu, không muốn để ý đến anh. Một lát sau, cô cảm thấy âm thanh này rất gây phiền cho người dân lúc nửa đêm nửa hôm thế này, đành phải miễn cưỡng bò dậy, đi đến cửa ra vào.
“Từ Sướng, anh mau về nhà đi. Em thật sự phải ngủ rồi.” Cô bình tĩnh nói.
“Em mở cửa trước đã, nếu không thì anh không đi đâu hết.” Cách một cánh cửa, Tần Tương Nam vẫn có thể cảm nhận được sự vội vàng của anh.
Quả nhiên cô vẫn không thể cưỡng lại được Từ Sướng, mở cửa, chỉ để hở ra một khe trống nhỏ, đủ để Tần Tương Nam ló đầu mình ra.
“Em thật sự đi ngủ mà, bây giờ anh đã thấy em rồi, em cũng không bị sao cả, anh mau về nhà đi. Nửa đêm còn gây ồn ào, mọi người đã ngủ cả rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói.”
Từ Sướng giật mình, câu ngày mai rồi nói cực kì giống với đêm đó ở biệt thự, lúc anh tỏ tình với cô, cô đã nói anh say rồi nên ngày mai hẵn nói sau. Chẳng qua cô chỉ đang mượn cớ, thật ra cô đang từ chối anh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em không nói, hôm nay anh sẽ không đi.” Anh đưa tay định mở cửa, lại bị cô dùng sức đẩy lại.
Tần Tương Nam thở dài một hơi, lấy lại sự tỉnh táo. Hỏi anh: “Anh và bác sĩ Lâm có quan hệ thế nào?”
Từ Sướng không ngờ rằng cô lại hỏi về Lâm Nhụy Nhi, cuối cùng là chuyện gì đã khiến cô hiểu lầm anh như vậy?
“Quan hệ đồng nghiệp, quan hệ bạn học, ngoài ra không còn gì nữa.” Anh trả lời cô, không chút do dự.
“Thật sự không có quan hệ gì khác nữa sao?” Cô xác nhận lại lần nữa.
“Không có.” Anh khẳng định.
“Vậy tại sao cô ấy lại biết mật khẩu nhà anh, còn có thể tùy tiện ra vào nữa? Mèo của anh cũng không chết đói được, còn tìm em làm gì?” Cô chất vấn.
Từ Sướng ngây người.
Tần Tương Nam thấy anh không trả lời, cô lạnh lùng mỉm cười, “Không trả lời thì thôi đi, hẹn gặp lại.” Cô hung hăng đóng cửa lại, không ngờ rằng lại bị Từ Sướng chắn lại, cửa vững vàng dừng lại.
“Anh còn không mau về đo?” Tần Tương Nam nói với giọng giận hờn.
“Không đi, là anh đã nói mật khẩu cho cô ấy biết, lần đó anh phải đi công tác một tuần liền nên đành phải nhờ cô ấy giúp một tay. Chỉ có một lần đó thôi.”
Anh nhắc đến mèo, Tần Tương Nam lại tức giận.
“Mèo của anh tên là gì, tại sao anh không nói cho em biết?”
“Nó không có tên.”
“Hừ, anh còn lừa gạt em à! Trong lòng anh biết rất rõ, bác sĩ Lâm gọi nó là Tiểu Nhụy, thật là ngọt ngào nha. Lâm Nhụy Nhi, Tiểu Nhụy. Anh xem em là kẻ ngốc sao? Nói cái gì mà thích em mười năm, mười năm cái đầu anh! Ai biết được trong mười năm qua anh đã làm những chuyện gì, em thấy có lẽ anh đã sớm chìm đắm trong sự dịu dàng của cô ta rồi. Từ Sướng, anh là đồ nói dối! Anh vẫn đáng ghét như vậy!” Cô dứt lời, hốc mắt dần dần ửng đỏ.
“Anh không hề lừa gạt em! Em mở cửa ra đi!”
“Em không mở, anh mau cút đi, sau này em không muốn gặp lại anh nữa đâu!”
Hai người giằng co một hồi, cánh cửa có tội tình gì, tới tới lui lui, bị đẩy lên đẩy xuống. Cuối cùng Tần Tương Nam ác độc, sử dụng sức lực lớn nhất để đẩy cửa, trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, đúng lúc đó tay Từ Sướng lại duỗi ra, trùng hợp nằm ở ngay giữa khe cửa.
“A!” Một tiếng, Từ Sướng kêu lên vì cơn đau. Vẻ mặt Tần Tương Nam hoảng hốt, trong lòng chợt trầm xuống, biết mình đã gây ra họa. Cô vội vàng mở cửa ra, cầm lấy tay anh kiểm tra, quả nhiên tay anh bị kẹp nên đã bầm tím.
“Em xin lỗi, không phải em cố ý.” Cô cảm thấy hơi áy náy.
Không ngờ rằng Từ Sướng lại tranh thủ thời điểm cô buông lỏng cảnh giác, nhanh nhẹn đi vào. Đồng thời kéo cô đi vào trong nhà, đóng cửa lại “rầm” một tiếng.
“Anh!” Tần Tương Nam tức giận nhìn anh.
“Không ngờ sức lực của em lại lớn như vậy. Thật sự đau chết anh rồi.” Từ Sướng vẫy vẫy cánh tay bị đau của mình.
“Đáng đời anh!” Cô giận dỗi nói.
“Là anh đáng đời, vì làm cho em tức giận.” Từ Sướng nhìn cô, nói: “Mấy ngày nay anh bận bịu quá, phải làm hai ca phẫu thuật, còn có rất nhiều cuộc họp nữa, ngồi trong phòng khám cả nửa ngày trời, tối hôm qua về nhà còn thức trắng đêm để viết luận văn. Là do anh bỏ quên em, anh cũng không biết tại sao bác sĩ Lâm đột nhiên lại đến nhà anh. Anh với cô ấy thật sự không có chuyện gì cả. Em yên tâm, sau này anh sẽ không để cô ấy xuất hiện trong nhà mình nữa, anh sẽ xử lí chuyện này thật tốt. Cả một ngày hôm nay anh gọi điện thoại cho em, nhưng em đều không nghe máy, anh lo lắng sợ có chuyện gì xảy ra với em, nên buổi tối vừa tan làm đã lập tức chạy đến đây, thấy em vẫn ổn thì anh an tâm rồi. Em mau nghỉ ngơi đi, anh về nhà.”
Tần Tương Nam nghe anh nói vậy, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cô lén lút nhìn trộm anh, quả nhiên vẻ mặt anh rất mệt mỏi, dưới mắt còn có một quầng thâm nhàn nhạt. Đột nhiên cô thấy rất áy náy, có phải mình đang cố tình gây sự rồi không, đánh mất lí trí. Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng gặp Lâm Nhụy Nhi ngày đó, tim cô lại bắt đầu quặn đau. Trong lòng cô có hai luồng mâu thuẫn, giống như có hai con người nhỏ đánh nhau vậy, khiến cô do dự, không quyết định được.
Cô chậm rãi lên tiếng, nói: “Em xin lỗi, em không biết là anh mệt mỏi như vậy, tay anh không sao chứ, có cản trở anh cứu người bị thương không ạ, vậy thì lỗi lầm của em rất lớn.”
Từ Sướng nghe vậy, sự mệt mỏi trên mặt trong nháy biến mất sạch sẽ, mỉm cười nói với cô: “Rất đau đó, anh phải chịu trách nhiệm với anh.”
Sau đó anh từ từ đến gần cô, lúc hai tay vừa chạm đến cánh tay cô, lập tức bị cô đẩy ra lại.
“Từ Sướng, anh đừng tưởng rằng em đã tha thứ cho anh!” Cô hừ một tiếng.
__
Hết chương