Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Thiên Lam
- ----
"Anh ấy giống như vầng trăng sáng trên bầu trời cao, quang mang vạn trượng, mà tôi chỉ là... ừm... Một gốc cây hoa trên mặt đất đi, chúng tôi chính là khác biệt lớn như thế, mỗi người thuộc về về một thế giới, vậy mà vẫn có cơ hội gặp gỡ nhau......
Xem này, tôi nói nhiều như vậy, tóm lại, Mạc Khôn, thật sự rất cảm ơn anh vẫn luôn giúp đỡ, ủng hộ em hết mình."
Tô Cẩm lúc này mới nhìn đến chỗ Mạc Khôn, lại phát hiện chỗ ngồi không có một bóng người, cô kinh ngạc nhìn trái nhìn phải.
Mạc Khôn đột nhiên xuất hiện ở phía sau, mọi người dưới khán đài đều hô một tiếng!
Đợi những tiếng kinh hô vừa dứt, Mạc Khôn cầm lấy microphone nhìn Tô Cẩm nói:
"Nếu thật em muốn cảm ơn anh, vậy thì lấy thân báo đáp đi!"
Bá đạo! Khí chất mười phần bá đạo tổng tài!
Hắn vừa dứt lời, toàn trường lại là một tràng vỗ tay cùng tiếng trầm trồ khen ngợi, sau đó đón nhận những tiếng hét chói tai, Mạc Khôn yên lặng từ trong ngực lấy ra một cái hộp, chậm rãi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng tinh xảo.
Sau đó hắn quỳ một gối xuống đất, giơ nhẫn ưu nhã nói: "Gả cho anh đi, Cẩm."
Tô Cẩm bị sự việc vừa diễn ra làm cho ngốc lăng, người dưới khán đài còn không ngừng vỗ tay ồn ào hưởng ứng: "Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"
Người chủ trì cũng ngốc, Tô Cẩm thậm chí còn nghe được hai người chủ trì ngoại quốc khe khẽ nói nhỏ: "Đều nói người Trung Quốc bảo thủ hàm súc, nhưng vì tình yêu, họ so với chúng ta thậm chí còn điên cuồng hơn!"
Nhìn ánh mắt tha thiết của Mạc Khôn, còn có chiếc nhẫn trên tay anh, Tô Cẩm chỉ cảm thấy chính mình đơ luôn rồi, người không chịu khống chế mà ngơ ngơ gật đầu: "Em đồng ý."
Mơ màng hồ đồ bị người cầu hôn, lại mơ màng hồ đồ đáp ứng, nhìn chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay, ánh sáng của nó làm mù mắt cô rồi!
Mãi cho đến ngồi trên máy bay trở về, Tô Cẩm dường như vẫn còn chưa hồi thần.
"Mạc Khôn, anh mua nhẫn lớn như vậy làm gì?" Đẹp lại chỉ có thể nhìn, mang theo khiến cô phát hoảng, đều là tiền đó!
" Nhân viên bán hàng nói phụ nữ đều thích nhẫn kim cương, loại càng lớn càng tốt."
Mạc Khôn mỉm cười nói, thấy vẻ mặt buồn khổ của Tô Cẩm liền khẩn trương:
"Em không thích hả? Không thích anh lại mang em đi mua cái khác."
"Không có không có, em chỉ là cảm thấy quá lớn, có hơi bất tiện." Tô Cẩm mờ mịt nói.
- ---
Trở về nước, vừa mới xuống máy bay, nghênh đón bọn họ chính là một đống lớn phóng viên, xúm lại ríu rít hỏi các loại vấn đề.
Hiển nhiên bọn họ đã biết sự kiện Mạc Khôn cầu hôn, hơn nữa Mạc Khôn cũng mang tâm trạng rất tốt ứng phó với phóng viên, nghiêm túc trả lời vấn đề.
Đến lượt một phóng viên phỏng vấn: " Xin hỏi anh cùng Tô Cẩm đã quen biết nhiều năm như vậy, vì sao lại lựa chọn lúc Tô Cẩm nhận được danh hiệu Ảnh hậu tuyên bố cầu hôn?"
Tô Cẩm nhìn về phía Mạc Khôn, đây cũng chính là điều mà cô vẫn luôn thắc mắc ở trong lòng.
Mạc Khôn hơi hơi mỉm cười, bàn tay trước sau vẫn giữ chặt lấy tay Tô Cẩm, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô nói: "Bởi vì thật ra tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rồi, chẳng qua cô ấy quá liều mạng, một lòng nhào vào phát triển sự nghiệp, tôi đã thử rất nhiều ám chỉ đều bị cô ấy làm lơ, đành phải chọn thời điểm như vậy, cho cô ấy một kinh hỉ, cũng cho cô ấy một cái hứa hẹn. Tôi muốn cả thế giới có thể làm chứng cho tình yêu của chúng tôi."
Phóng viên bị lời nói của Mạc Khôn cảm động, Tô Cẩm càng là bất ngờ, cô lúc trước vẫn luôn tò mò vì sao Mạc Khôn luôn đối tốt với cô như vậy. Cô còn tưởng rằng Mạc Khôn đối với ai cũng đều nhiệt tình giúp đỡ, có lẽ là thời gian quen biết quá lâu, làm cô quên mất rằng Mạc Khôn ở trước mặt người khác đều bày ra bộ dáng người sống chớ đến gần
Không phải bất kỳ một người nào đều có thể tùy tiện đưa về nhà mình cùng ăn Tết, đặc biệt là người khác giới!
Nghĩ đến này, Tô Cẩm hận không thể gõ đầu mình mấy phát! Cô có phải hay không ngốc rồi!
Đúng vậy, chính là quá ngốc!
Không nghĩ tới nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, lại được gả cho một nam nhân có thể cho cô dựa dẫm nửa đời còn lại, hạnh phúc chỉ cần thế này là đủ!
- ---
//
Vậy là xong thế giới thứ hai rồi, tạm biệt mọi người tui đi đây, hẹn thứ tư tuần sau gặp lại nha!!!