Editor: Thiên Lam
————
Lại lần nữa mở to mắt, Tô Cẩm phát hiện chính mình lại về cái không gian xa lạ, âm thanh thần bí lần trước lúc này lại trở nên hữu hình. Một đám sương đen trước mặt Tô Cẩm chậm rãi biến thành thực thể khiến cô tò mò nhìn không hề chớp mắt, hoàn toàn không cảm thấy hiện tượng này có quái dị hay không.
Một lúc sau sương đen kết thành một quả cầu, dần dần ló ra bốn thứ gì đó nho nhỏ giống như chân, trong lòng Tô Cẩm bắt đầu có dự cảm không tốt......
Quả thật, thứ đã thành hình kia, vậy mà lại là miêu nhân tinh.
"(≧^.^≦) Meow ~...... Một giấc ngủ này thật không tồi......" Mỗ sinh vật duỗi duỗi người, mười phần dáng vẻ lười biếng!
Sau đó, nó lại chậm rãi nâng bộ móng vuốt, một cái gương cao hơn hai mét liền xuất hiện trong không gian trống không.
Thứ này lại đi đến trước gương lượn lượn mấy vòng ngắm thân thể của mình, biểu tình tựa hồ rất vừa lòng.
Tô Cẩm vẫn luôn ở một bên xem con mèo đen này từ đầu tới đuôi đem chính mình nhìn hết một lượt, xác định chính mình không bị khuyết thiếu chỗ nào, lúc này mới đem đôi mắt cao quý hướng về phía Tô Cẩm.
Ánh mắt kia...... Tuyệt đối ngạo kiều!
Cái tư thái bễ nghễ kia, cái khí thế kia...Tô Cẩm chính thức cạn lời
Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi còn không phải là một con mèo sao! Có cái gì mà cao ngạo! Làm mèo là có thể nhìn người với ánh mắt đó hả!
Lời này Tô Cẩm cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, gan đâu nói ra.
Nếu cô đoán không sai, con mèo này hẳn là thứ đã đưa cô tới thế giới này, sau đó còn phổ cập quy tắc làm nhiệm vụ cho cô.
Trong lúc Tô Cẩm còn đang mải nghĩ tới nghĩ lui, con mèo kia lại bày ra tư thái bễ nghễ thiên hạ, hai cái chân trước chỉ vài cái vào khoảng không, trong không gian lập tức hiện ra sô pha, bàn trà, TV,......
Có lẽ là cảm thấy như vậy có hơi lao lực, thứ này còn học dáng của con người đứng lên, một tay chống eo, một tay chỉ điểm giang sơn!
Chỉ một lát không gian trống không đã được trang hoàng đầy đủ, xung quanh là bức tường màu vàng nhạt, đồ gia dụng được bày biện rất có phong cách.
So với màu trắng lạnh như băng trước kia, không gian có vẻ ấm áp hơn nhiều.
"Tùy tiện ngồi đi." Mỗ mèo vẫn chống eo, sau đó nhảy lên trên sô pha lười biếng nằm. Nhìn đi, nhìn đi, hoàn toàn không khác gì con người!!!
"Bảo bối, biểu hiện không tồi!"
Tô Cẩm ngồi xuống xong, nó liền nói một câu như vậy.
"Cái gì cơ?"
Mỗ mèo có lẽ là lười không thèm để ý đến Tô Cẩm, chân trước vừa động, trước mắt liền hiện ra một màn hình trong suốt!
Cái này quá thần kỳ rồi!
Tô Cẩm vứt hết hình tượng mà trợn mắt há mồm, con mèo kia đã lướt tới lướt lui trên màn hình, nhìn có vẻ giống như thương thành, bên trong cái gì đều có.
Nhìn một hồi, nó rốt cuộc chọn được một đống đồ ăn vặt.
"Bởi vì ở hai cái thế giới biểu hiện của người đều không tồi, kiếm được không ít tích phân, cho nên ta mới có thể thực thể hóa!" Mỗ mèo ôm gói khoai tây chiên vừa ăn vừa nói.
"Cho nên???"
"Cho nên... biểu hiện của ngươi sẽ quyết định chúng ta có khả năng hưởng dụng hết tất cả phúc lợi hay không."
"Ý của ngươi là, ta phải liều sống liều chết làm nhiệm vụ, cả ngày lo lắng hãi hùng, thận trọng từng bước hoàn thành nhiệm vụ, chính là vì giúp ngươi kiếm tiền lời?!" Tô Cẩm nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
"Sai, là tiền lời của ta và ngươi." Mỗ mèo sửa đúng.
"Nhưng ta chỉ thấy có ngươi được lợi." Tô Cẩm trừng mắt.
"Ngươi có thể thông qua ta, giúp cho người thân của ngươi ở thế giới kia sống một đời yên ổn." Mỗ mèo rất thản nhiên tung ra một cái điều kiện vô cùng mê người.
Tô Cẩm trầm mặc, người thân ở thế giới kia vẫn luôn là điều vướng bận nhất trong lòng cô
"Được rồi, không cần phải suy nghĩ, ngươi nhất định phải đồng ý cho ta, chú định vì nhiệm vụ mà bôn ba, đây là nghĩa vụ của ngươi, cũng là lối thoát duy nhất." Mỗ mèo mặt không biểu cảm an ủi.
"Nghỉ ngơi một chút, tinh thần tốt rồi thì tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo."
———
//
Được hôm nghỉ buổi chiều định ngồi edit lưu bản thảo đăng dần thì nhà trường cho học thể dục ONLINE!!! Oimeoi, vui phát khóc luôn á
Hôm nay đành đăng tạm trước một chương cho mọi người vậy (T-T). Ngày mai còn chương phiên ngoại / Nha hoàn thông phòng / là sang thế giới mới nha