Nhưng cô lại không nhận thấy được.
Thân mình nho nhỏ lo tự mình giãy giụa một chút, "Tiểu ca ca, anh muốn làm gì? Trước đặt em xuống dưới."
Trong lòng Lục Bất Trì có chút hụt hẫng.
Nói theo cách khác, ngày thường nhìn Lục Bất Trì đối với Yến Lạc cực độ nuông chiều, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng trên thực tế Yến Lạc đối với hắn cũng giống vậy.
Từ nhỏ Yến Lạc liền đặc biệt mẫn cảm với cảm xúc của hắn, có thể dỗ hắn đến dễ bảo, cho nên mới có Lục Bất Trì của hiện tại.
Cô đã sủng hư hắn, dùng chính phương thức của cô, bất tri bất giác đã như một loại thói quen thâm nhập cốt tủy.
Lục Bất Trì là thật sự cảm thấy có chút ủy khuất, nhìn Yến Lạc đang giãy giụa trong lòng ngực, hơi hơi nhấp cánh môi, ôm cô đi về hướng mép giường, ngồi xuống, khóa cô vào trong ngực.
Hơi thở nóng rực, ngữ điệu mang theo ý tứ lấy lòng, "Gần đây Lạc Lạc làm sao vậy? Là do gần đây anh bận quá, không có thời gian ở bên Lạc Lạc, nên em giận dỗi sao?"
"Không có nha," Tay Yến Lạc hơi cuộn lại, lắc lắc đầu nhỏ, chớp chớp mắt, nhìn Lục Bất Trì, "Em không tức giận, em biết tiểu ca ca có rất nhiều chuyện phải làm."
Ánh mắt dao động, rõ ràng đang nói dối..
Sắc mặt Lục Bất Trì hoàn toàn tối sầm xuống, vì một người như vậy, mà nói dối hắn?
Lục Bất Trì chợt cảm thấy có chút vô lực, hắn dùng hết tất cả phương pháp đi lên vị trí này, trăm phương nghìn kế không biết nỗ lực bao lâu cũng không có cảm giác vô lực nhiều như trong khoảng khắc này.
Lục Bất Trì nhìn ánh mắt bình tĩnh của Yến Lạc, chợt cảm thấy có chút kinh hoảng, ngửi hơi thở tốt đẹp trên người thiếu nữ, thô bạo trong lòng rốt cuộc nhịn không được bốc lên.
Hơi thở như vậy, Đế Thiên cũng từng cảm thụ sao?
Cũng đúng, hơi thở trên người thiếu nữ đối với tất cả năng lực giả đều có lực hấp dẫn trí mạng, bao gồm chính hắn.
Đầu hơi hơi rũ xuống, đặt trên trán Yến Lạc, thanh âm mang theo hai phần chịu thua cùng khẩn cầu, là tư thái chưa từng có, "Lạc Lạc, là anh làm sai cái gì sao? Em không cần như vậy."
Làm hắn cảm thấy.. cô giống như không cần hắn.
Yến Lạc lúc này mới rũ mắt xuống, thanh âm tựa hồ mang theo hai phần cô đơn, "Nhưng mà, này không phải là điều mà tiểu ca ca muốn sao?"
Không, không phải, thứ hắn chân chính muốn..
Hô hấp của Lục Bất Trì cứng lại.
Thứ hắn chân chính muốn rõ ràng liền ở trước mắt.
Trong lòng có một thanh âm đang cảnh cáo hắn, giáo huấn nên cho cũng đã cho đủ rồi, không cần tiếp tục, lại tiếp tục, những gì đang có được ở hiện tại, cũng sẽ mất đi.
"Em thấy được," Yến Lạc tiếp tục mở miệng, khoảng cách của hai đôi mắt cực gần, thẳng tắp nhìn nhau, cặp mắt thanh triệt kia như là có thể nhìn thấu lớp sương mù dưới đáy mắt hắn, làm Lục Bất Trì chậm rãi ngẩng đầu, "Lúc em đến phòng làm việc định xem thử anh có ở đó không, không cẩn thận làm đổ đồ vật, tình cờ mở ngăn tủ ra, thấy được đồ vật mà tiểu ca ca đặt trong ngăn tủ."
Đồ vật trong ngăn tủ? Những tư liệu về hoàng thất còn có Tưởng Thù, về những chuyện bọn họ từng làm ở tinh hệ trước đây của hắn?
Lục Bất Trì không biết tâm tình hiện tại của mình là gì, có chút may mắn, rồi lại có chút kinh hoảng.
Bàn tay nhỏ mềm mại kia đặt lên trên mặt hắn, có chút lạnh, "Nhất định là quên không được đi? Nhất định là rất thống khổ đi? Em muốn giúp anh, em không muốn để tiểu ca ca tiếp tục lún xuống."
Không thể quên được thống khổ trong quá khứ, quên hết thì có vẻ quá vô tình, không hiện thực.
Mà cô cũng không thể tùy hứng như vậy, tùy ý phá hư quan hệ giữa đế quốc và liên minh.
Cho nên cô nghĩ, có biện pháp trung hòa nào có thể làm hắn dễ chịu một ít hay không.