Nhưng cô không giống như năng lực giả, có thể giúp được chuyện lớn như vậy, vậy thì đi theo quy hoạch của hắn, chắc sẽ không sai đi?
Hơn nữa cô tin tưởng, hắn sẽ không thương tổn cô.
Đúng không?
Ngón tay Lục Bất Trì hơi hơi buộc chặt, nhìn đôi mắt vẫn như cũ mang theo ý cười tín nhiệm của Yến Lạc.
Dần dần trùng hợp với gương mặt tươi cười rực rỡ của Yến Lạc, khi đó vẫn là một bánh bao nhỏ mềm mại mà hắn nhìn thấy khi vừa mới đi vào liên minh.
Trong óc có cái gì muốn nổ tung, đôi mắt hắn hiện lên ánh sáng đỏ quỷ dị, đáy mắt lây dính một tia thống khổ, khóe môi tràn ra một tiếng kêu rên áp lực.
"Tiểu ca ca, anh làm sao vậy?"
Yến Lạc sửng sốt, nỗ lực nâng người lên, để sát vào Lục Bất Trì.
Đau đớn trên thân thể tới quá mãnh liệt, làm hắn cơ hồ ném thiếu nữ trong lòng ngực xuống.
Cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ tới gần, tay Lục Bất Trì dùng sức ôm chặt, sau đó cánh môi hung hăng đè ép lên khuôn mặt nhỏ của Yến Lạc.
Trước bắt đầu có chút không xong, cánh môi xẹt qua gương mặt, sau đó mới đi tới đôi môi anh đào của Yến Lạc, bắt đầu xâm lấn.
"Ký chủ thân ái, tinh thần lực trong cơ thể Lục Bất Trì bùng nổ, cần được điều tiết giả trấn an.."
Những lời này còn chưa nói xong, Tiểu Phấn Hồng đã bị cưỡng chế tắt âm.
Hắn hôn đến có chút quá nóng nảy, làm Yến Lạc có chút không thở nổi.
Trấn an? Như thế nào trấn an?
Nhưng thế tới như mưa rền gió dữ này căn bản làm Yến Lạc không có cách nào lại suy nghĩ những việc này, hơi thở hắn hoàn toàn bao vây cô.
Tay nhỏ có chút vô lực bám vào bờ vai của hắn, Yến Lạc bị Lục Bất Trì hôn đến có chút hôn hôn trầm trầm.
Tay của Lục Bất Trì theo quần áo Yến Lạc trượt vào trong, thân mật hôn da thịt non mịn kia, từng chút di chuyển lên trên.
"Ngô.." Yến Lạc nhịn không được lui về sau, tay nhỏ dùng sức, móng tay cơ hồ véo vào thịt Lục Bất Trì, "Tiểu ca ca.."
Nghe âm thanh giống như tiếng mèo kêu của Yến Lạc, Lục Bất Trì càng là khó có thể tự kiềm chế, ánh sáng đỏ tươi dưới đáy mắt càng sâu.
"Chờ một chút.." Lục Bất Trì đòi hỏi quá nhiều, hơn nữa thể chất của hắn, hơi thở quanh thân hắn hoàn toàn vây quanh Yến Lạc, hơi thở quá mức cường hãn, làm khối thân mình nhu nhược này căn bản thừa nhận không nổi.
Nước mắt từ khóe mắt tràn ra, thân mình nho nhỏ chịu không nổi run nhẹ.
Thân mình nho nhỏ trong lòng ngực run không ngừng, như là bị dọa tới, từ trong hỗn độn tìm ra một tia thanh tỉnh, Lục Bất Trì cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu, hơi thở không xong, đáy mắt mang theo một tia kinh hoảng ôm chặt Yến Lạc.
"Lạc Lạc, Lạc Lạc.." Đầu ngón tay hắn chậm rãi lau đi nước mắt nơi khóe mắt Yến Lạc, thanh âm mềm nhẹ mà lấy lòng, sợi tóc hơi hơi hỗn độn, trừ bỏ một thân hơi thở nguy hiểm kia, mái tóc đen xù xù của hắn, như là một con chó lớn muốn lấy được niềm vui của chủ nhân.
Nhìn nước mắt trong suốt nơi khóe mắt Yến Lạc, Lục Bất Trì cắn chặt môi đến chảy máu, tinh thần lực ào ạt chảy ra, bao bọc lấy toàn bộ căn phòng.
Ở trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Yến Lạc, chậm rãi biến ảo căn phòng này thành cảnh tượng khác.
Giờ phút này hai người ngồi ở một mảnh hoang vu bên trong, chung quanh là lửa đạn, là khói thuốc súng.
Nơi này là? Yến Lạc nhìn trái nhìn phải, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bất Trì đang rũ đầu.
Sợi tóc hắn che đậy vẻ mặt của hắn, làm người nhìn không ra tới hiện tại hắn đang nghĩ cái gì.
Cảnh tượng chung quanh lại lần nữa biến ảo, như là một căn phòng tối tăm, một bé trai thoạt nhìn lớn tuổi hơn một chút ngã vào một bên, dưới thân là từng mảnh vết máu, quần áo bị xé nát, trên người là một mảnh tím tím xanh xanh.
Một bé trai khác bị vài người ấn ngã vào một bên, chật vật bất kham.