Lại đến tối, Diệu Diệu vẫn tiếp tục ngồi trên sàn nhà, ép đôi môi đầy đặn quyến rũ của mình thành hình chữ O, cực kì khắc khổ luyện tập "hấp" công.
Bạch Lập Nhân ngồi trên sô pha, nhìn như đang chuyên tâm đọc báo, nhưng chính xác lực chú ý lại nằm cả trên người cô.
Cô hy vọng anh đồng ý phá thân.
Anh chưa từng kể với ai, bao gồm cả cô, thật ra anh vẫn hay nhớ đến cảm giác hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, càng nhớ đến cảm giác khi vuốt ve cơ thể trắng mịn như ngọc nào đó.
Diệu Diệu sở hữu một cặp đùi rất đẹp, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của cánh đàn ông, cũng không khó để gợi lên trí tưởng tượng của họ, anh cũng đã từng tượng tượng đến cảnh cặp đùi quyến rũ kia vòng qua người mình, tưởng tượng đến cảnh cô nằm dưới thân mình run run rên rỉ, cũng đã từng tưởng tượng đến cảnh dục vọng của chính mình chôn sâu vào cơ thể mềm mại của cô.
Suy cho cùng anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Mà cô, bộ dạng rất "chín", hơn nữa loại hình xinh đẹp như cô, chín đến độ thời thời khắc khắc đều muốn câu dẫn đàn ông, cả người chỗ nào cũng toát lên vẻ quyến rũ, thậm chí là diễm tục.
Tố chất gợi cảm này là trời sinh, không phải cô ý giả vờ.
Lúc này, Diệu Diệu vẫn đang mặc bộ lễ phục khiêu gợi màu trắng bạc dài phết đất, ỷ mình là hồn phách nên khinh thường đến độ không thèm để ý đến chuyện bộ ngực đầy đặn sắp nhảy ra khỏi cổ áo, giống như đang dụ dỗ đàn ông: Mau đến hôn tôi đi, mau đến thượng tôi đi!
Chắc ai cũng biết từ này rồi nhỉ, nôm na là "đến chà đạp chị đi" đó