Mắt Trái

quyển 6 chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tôi chán quá, chơi với tôi đi!" Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Diệu Diệu nói câu này trong ngày.

Bạch Lập Nhân vẫn vùi đầu vào công việc, ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng không thèm.

Vẫn không thèm để ý đến cô sao?

Diệu Diệu nằm trong chậu lạn dạ hương, chán đến mức chỉ biết lăn ra ngủ.

Tính cô trời sinh hiếu động, lỡ mà để cô buồn chán rồi lên cơn lải nhải thì đúng là chịu đủ.

"Bạch Lập Nhân, uống trà sữa trân châu đi."

Làm quái gì có cái văn phòng nào có trà sữa trân châu?!

Diệu Diệu đúng là chán đến độ không biết làm gì.

Cuối cùng anh cũng nâng mắt, Diệu Diệu tưởng anh định mắng cô, nhưng không ngờ anh lại cầm điện thoại lên.

Bên kia lập tức có một giọng nói trong trẻo đáp lời: "Anh Lập Nhân, có chuyện gì vậy?"

Anh lập nhân? Diệu diệu làm động tác giả vờ nôn mửa.

Dù sao cô nhìn Đỗ San San cũng không vừa mắt! Điều này cũng rất bình thường, không ai lại đi có hảo cảm với người đã hai lần cướp bạn trai của mình.

"San San, giúp tôi ra ngoài mua một ly trà sữa trân châu được chứ?" Anh hỏi.

Diệu Diệu trợn tròn mắt.

Điệu bộ này đúng là khách khí có lễ, so với lúc cô còn làm việc ở đây thì thái độ anh ta đối với cô đúng là vênh váo tự đắc.

Quả nhiên là từng có "gian tình", đích thị là vẫn còn tình cảm a.

"Anh Lập Nhân, anh có khách sao?" Đỗ San San nghi ngờ hỏi.

"Không, muốn uống thôi." Bạch Lập Nhân tự nhiên đáp.

Dù sao sáng nay, lúc anh ôm chậu lan dạ hương đến công ty, đã đón nhận ánh mắt nghi ngờ của rất nhiều người, khiến họ quên cả làm việc.

Hẳn là mọi người nghĩ anh đột nhiên đổi tính.

Nghe Bạch Lập Nhân nói thế, Đỗ San San cũng không hỏi nhiều: "Vâng, em sẽ đi ngay!"

Gác điện thoại, anh lại tiếp tục làm việc.

"Tình cảm của anh và Đỗ San San cũng tốt quá nhỉ?" Diệu Diệu còn hỏi.

Cô vẫn nhớ rõ, hai ba tháng trước, lúc anh gặp lại Đỗ San San, rõ ràng vẫn còn biểu hiện chú ý.

"Trước kia thì thế, hiện tại cũng không ghét." Bạch Lập Nhân trả lời, đơn giản rõ ràng, chặn chỗ hiểm yếu.

Không ghét à, không ghét...

Không hiểu vì sao những lời này lọt vào tai cô lại cực kì chói tai.

"Mà chuyện của tôi, cô đừng quan tâm." Anh không muốn tiếp tục bàn về đề tài này nữa.

Cái này không phải do cô chán quá nên mới hỏi thăm sao?!

Diệu Diệu đang định nói gì đó, Đỗ San San đã gõ cửa bước vào.

"Trà sữa trân châu." Đỗ San San đặt ly trà sữa trước mặt anh.

Bạch Lập Nhân mặt không đổi sắc đổ ly trà vào chậu lan dạ hương.

Trà sữa nóng hổi a! Diệu Diệu hưng phấn.

Phù, phù, phù, cô cực kì chăm chú, hai mắt không chuyển động, lại bắt đầu học thuật hấp thu đại pháp.

"Anh ngủ không ngon sao?" Đỗ San San vẫn chưa đi, ngồi xuống trước mặt anh, quan tâm hỏi.

"Ừ." Thực tế thì đã hơn giờ anh chưa được chợp mắt.

"Mấy hôm nay Khiêm Quân cũng như thế, vẫn không chịu rời bệnh viện!" Mỗi lần nhắc đến chuyện này, mọi người lại thấy bất lực.

Ý! Viên trân châu rung rung rồi!

Diệu Diệu hưng phấn, cố tình không nghe bọn họ nói chuyện.

Cô một khi đã làm chuyện gì đều rất chăm chú, cực kì chăm chỉ, tinh thần nghiên cứu cái mới rất chi là cao...

"Vậy cô định làm thế nào?" Bạch Lập Nhân hạ bút, chuyên chú nghe Đỗ San San nói chuyện.

"Có thể làm sao bây giờ? Dù sao sắp tới bọn em cũng không kết hôn." Đỗ San San ra vẻ khổ sở đáp.

Nghe câu đó, Bạch Lập Nhân cũng thoáng an tâm.

"Liêu Diệu Trăn cũng thật ngốc..."

Cố tình phớt lờ tâm trạng buồn bực đến sắp nội thương, Diệu Diệu tiếp tục nhìn chòng chọc trà sữa trân châu của mình.

Không phải cô ta đang nói bậy sao? Không nghe cũng thế.

Đúng vậy, rất ngu ngốc, mà người khăng khăng làm đồ ngốc như tôi thì có sao.

Bạch Lập Nhân đưa tay qua, búng một cái vào đám sương mù màu trắng nhạt kia.

"Ái da..." Quả nhiên là nghe được tiếng kêu thảm thiết của ai đó.

Mỗi lần bắt nạt cô, anh cảm thấy thật thoải mái, khóe môi vì thế cũng hơi cong lên thành một nụ cười.

Đỗ San San nhìn mà ngây ngốc.

Từ lúc gia đình xảy ra chuyện, Bạch Lập Nhân chưa từng ở trước mặt cô cười như vậy bao giờ.

Tuy bề ngoài Bạch Lập Nhân rất lạnh lùng, nhưng nói cho cùng cô là người cũng lớn lên với anh, cũng biết con người anh ngang bướng, cứng đầu đến thế nào, có phải là vì anh nghe cô nói mình sẽ không kết hôn nữa, nên mới thoải mái nở nụ cười như vậy?

Đỗ San San hít một hơi thật sau, cố lấy dũng khí: "Anh Lập Nhân, em nghe lời anh, chia tay với Tiết Khiêm Quân."

Quyết định của Đỗ San San khiến anh ngẩn ra, lập tức đáp: "Hôm đó suy nghĩ của tôi có chút hỗn loạn, nên mới đưa ra lời đề nghị vô lý đó, thật ra cô cũng không cần để tâm..."

Anh không hy vọng cô ta chia tay với Tiết Hồ Ly, bời vì...

Như vậy không phải quá tiện nghi cho Liêu Diệu Trăn sao?!

"Không, em đã nghĩ kĩ rồi, lễ đính hôn mà đã phát sinh tai nạn đổ máu như vậy, có thể là do ông trời có ý khuyên bảo mà thôi." Đỗ San San lắc đầu.

"Khuyên bảo?" Bạch Lập Nhân khó hiểu.

Đỗ San San mỉm cười, thoạt nhìn rất động lòng người: "Vâng, sở dĩ em đồng ý đính hôn là vì muốn quên đi một người, muốn bắt đầu lại từ đầu! Chuyện này đã khiến em nhận ra, em không thể vì nỗi tuyệt vọng của chính mình mà xúc phạm đến người khác."

Bạch Lập Nhân lại ngây ra một lúc.

Anh không ngốc, đương nhiên hiểu ý Đỗ San San.

Hạ mắt, anh vô thức dùng đầu ngón tay vỗ về lá của cây lan dạ hương.

Tại sao lại là lúc này?

Anh nghĩ mọi chuyện đều đã trôi qua cả rồi.

Nhưng hiện tại, anh cực kì cần một người để lên giường cùng.

Nếu người này là San San...

Hiện tại đang là giữa trưa, hình thể của Diệu Diệu vẫn chưa thể xuất hiện.

"Bạch Lập Nhân, đừng có vuốt nữa!" Đám sương mù kia cứ bay tới bay lui, thân là đám sương mù đó, Diệu Diệu quả thực xấu hổ đến không chịu nổi nữa, mới phải hô to.

Vuốt tới vướt lui đã cả tiếng rồi, người cô gần như bị anh ta sờ hết lượt rồi!

Cô cũng có nghe lời Đỗ San San vừa nói, cho nên vẫn cứ cố gắng tránh đầu ngón tay của anh ra, không dám quấy rầy anh.

Nhưng không ngờ anh lại ngẩn người, không ngừng tiếp tục sờ mó.

Anh không biết, vừa rồi nhất thời tránh không kịp, anh ta... anh ta... anh ta không chỉ chạm phải ngực cô, mà còn chạm vào mông cô nữa...

Quấy nhiễu tình dục? Một chậu lan dạ hương?

"Hồn ma, cô đang lảm nhảm gì vậy?" Bạch Lập Nhân khôi phục tinh thần, cười nhạt.

Bực mình, không chấp.

"Dù sao cũng không cho anh sờ lung tung!" Cô thở phì phò.

Cô bây giờ đang phải tá túc trong lá cây, anh sờ lá cây có khác nào đang sờ cô?

Bạch Lập Nhân lại với tay lấy bình xịt, "xịt, xịt" vài cái lên lá cây.

"A! Cả người đều ướt đẫm hết rồi..." Tiếng kêu thảm thiết của Diệu Diệu lại truyền đến.

Nghe vậy, anh khoái trá nở nụ cười: "Cho nên, hiện tại cô đang rất là "ẩm ướt"?!"

Anh không suy tính nhiều như vậy, chỉ cần có thể nghe được giọng nói của cô, biết cô vẫn luôn ở bên cạnh là đã thỏa mãn rồi.

"Anh vất vả rồi, không cần phải tắm cho tôi như thế!" Diệu Diệu bị khi dễ đến độ khóc không ra nước mắt: "Anh mà còn phun nữa, tôi cởi quần áo cho anh xem!" Cô cũng muốn làm lưu manh!

"Cô cứ cởi a, tôi cũng muốn xem hồn phách cởi quần áo kiểu gì lắm." Bạch Lập Nhân thong thả đợi, lại nhàn nhạt nói.

Vậy cũng không dọa được anh? Diệu Diệu trực tiếp hộc máu.

Tại sao cô không học hấp thu đại pháp trong nháy mắt được chứ? Nếu thế thì nhất định hiện tại cô đã đáp lễ anh bằng mấy viên trân châu rồi.

Về sau, cô tuyệt đối không nói anh đi quấy nhiễu tình dục một chậu lan dạ hương nữa!

Béo: Anh già đi xem mắt!

Truyện Chữ Hay