Bạch Lập Nhân dùng tốc độ nhanh nhất có thể để hoàn thành mọi việc, chỉ mới giờ tối, anh đã tra chìa khóa vào nhà.
Diệu Diệu vẫn lẳng lặng nằm trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế khi anh ra khỏi nhà.
Anh liếc mắt nhìn sàn nhà, đó là chỗ khiến anh cả tối hôm nay đứng ngồi không yên, lúc này nó rất sạch sẽ, một giọt nước cũng không thấy đâu.
Có lẽ lúc nãy là anh nhìn nhầm thôi.
"Diệu Diệu." Bạch Lập Nhân kéo ghế ngồi ở đầu giường, khẽ gọi tên cô.
Kì lạ, hồn phách cũng buồn ngủ? Xem bộ dạng của cô, dường như đang ngủ rất ngon.
Nhưng, bọt nước toát ra từ trán cô là gì vậy?
Nghe thấy giọng anh, Diệu Diệu mở hai mắt, lập tức đáp lời: "Bạch Lập Nhân, anh về rồi à?"
Anh nhíu mày, phát hiện ra giường chỗ cô nằm xuống cũng ướt một mảng.
Nương theo ánh mắt anh, Diệu Diệu bỗng thấy căng thẳng, lập tức nói: "Không có gì, là mồ hôi của tôi thôi..."
Không xong rồi, anh sợ bẩn mà.
"Chút nữa là khô thôi, không có việc gì!"
Thấy chân mày Bạch Lập Nhân vẫn nhăn tít lại, Diệu Diệu vội vàng chủ động xin đi giết giặc: "Nếu không, anh còn ra dự phòng không? Tôi giúp..." Giúp anh thay, những lời này đều bị cô nuốt ngược trở lại.
Hiện tại, những thứ đơn giản như vậy cô chỉ có thể nói suông mà thôi.
Thật đau lòng.
Cô ở nơi này, cứ có cảm giác làm cái gì cũng không được, thật khiến người ta uể oải.
"Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Bị cảm sao?" Anh cau mày.
Nếu sớm biết cô không khỏe thì anh đã không ra ngoài.
"Tại tôi không đúng, không nên vào đây lúc anh đang thay quần áo." Vì hai người họ đều đã trưởng thành, cô lại còn mặt dày muốn đến sờ con rồng kia nên mới bị dương khí làm bị thương.
Bạch Lập Nhân hơi sửng sốt: "Không phải tôi có đeo vòng tay sao?" Vì sợ làm cô bị thương nên ngay cả khi ngủ hay khi tắm, anh đều không gỡ nó ra.
"Trên vai anh xăm một con rồng, tôi tò mò, nên..." Động tay động chân chút.
"Vậy về sau cô đừng chạm vào nữa, tôi cũng sẽ không cởi trần trước mặt cô nữa." Thời tiết dạo này cực nóng, cho dù bật điều hòa thấp thì lúc ngủ anh cũng gần như cởi sạch.
Không ngờ, chỉ mới cởi áo thôi mà sự tình đã nghiêm trọng như vậy rồi.
Xem ra, lại phải thay đổi thêm một thói quen nữa.
Dạo này anh đối xử với Diệu Diệu tốt đến mức đáng phải kinh ngạc.
Diệu Diệu khó khăn nặn ra một nụ cười.
Vì hôm nay đi xem mắt nên Bạch Lập Nhân mặc sơ mi đen, trông rất lịch lãm, càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh.
Diệu Diệu bỗng phát hiện, mình hơi ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô để ý, thì ra mình cũng có một người bạn đẹp trai như thế.
"Khai thật đi, buổi xem mắt tối nay thế nào?" Diệu Diệu hỏi vấn đề mà mình vốn rất quan tâm: "Mấy cô ấy có hợp với tiêu chuẩn của anh không?"
"Người thứ nhất làm ở cục thuế, tuổi, ngoại hình tạm ổn." Bạch Lập Nhân không muốn giấu cô điều gì nên thành thật trả lời.
"Công việc cũng tốt, chẳng khác gì đang cầm một cái bát bằng vàng. Nếu anh và cô ấy qua lại, vậy mấy vấn đề liên quan đến thuế ở công ty cũng có thể được giúp đỡ rồi!" Diệu Diệu lập tức nghĩ đến chuyện này.
"Không được, cô ta xem mình chẳng khác gì nữ vương, khi nói chuyện ánh mắt rất cao ngạo!"
Bạch Lập Nhân lắc lắc tay.
Nếu để anh và loại phụ nữ như vậy lên giường, hẳn nào cũng dùng ánh mắt đông chết đối phương trước cái đã.
Loại người này mà có hẹn hò, chắc cả năm rưỡi cũng không nở ra tí cảm xúc nào, cho nên anh lập tức loại trừ.
"Chẳng phải anh cũng thế à, còn không biết xấu hổ đi phê bình người khác!" Diệu Diệu trách.
Bị anh trừng mắt một cái thì lập tức cười cười: "Vậy người thứ hai thì sao?"
"Người thứ hai là người mẫu nổi tiếng, hình như đang tham gia chương trình nào đó trên tivi."
"Lợi hại vậy sao?" Diệu Diệu sợ hãi than: "Chắc dáng người đẹp lắm!"
Bạch Lập Nhân nhìn cô một cái, thú thực, anh chẳng thấy dáng người đối phương đẹp hơn cô chút nào, nếu Diệu Diệu mà tham gia chương trình gì đó, có khi còn áp đảo cô ta cũng nên.
"Quên đi. Tôi vừa nhìn thấy mấy cô ngực to đã không có chút cảm tình nào rồi!" Cả buổi tối, đối phương hết hỏi anh cái này đến cái kia, khiến anh cảm thấy rất phản cảm, còn ước phải chi mình đừng đồng ý đi gặp mặt cô ta.
"Người này... Người ta ngực to thì làm phiền anh chắc?!" Diệu Diệu tức giận bất bình.
Không có.
Người khác ngực to thì anh không ngại, nhưng mà, cô thì khác, rất phiền mắt anh.
Bạch Lập Nhân không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, ánh sáng trong đôi mắt không ngừng lóe ra.
Anh nhìn cô như thế lại khiến cô ngượng, lấy hai tay che đi bộ ngực kiêu ngạo ít nhất cũng phải D, lúng túng lảng sang chuyện khác: "Vậy, người thứ ba?"
Bạch Lập Nhân trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: "Là giáo viên, ngoại hình bình thường nhưng trông rất thoải mái, rất ưa nhìn."
Diệu Diệu ngẩn ra, cô cứ nghĩ anh sẽ tiếp tục phê bình.
Không ngờ, hình như ấn tượng của anh với cái cô thứ ba này rất tốt.
"Tôi bị cô người mẫu kia quấn lấy nên đến muộn vài phút, nhưng cô ấy rất kiên nhẫn, cũng không tỏ ra giận dữ." Lúc đó mới ngồi được mười mấy phút, anh đã vội vã trở về, lấy lý do có chuyện quan trọng rồi vội vàng chấm dứt buổi hẹn, đối phương cũng rất rộng lượng, khiến anh ấn tượng khắc sâu.
"Là một người phụ nữ hiền lành thành thật, rất giống mẹ tôi." Bạch Lập Nhân cười nhẹ, nói ra quyết định mà trên đường về mình đã suy nghĩ kĩ càng: "Tôi nghĩ, cưới vợ thì nên cưới một người phụ nữ bình thường một chút, nên định sẽ thử hẹn hò với cô ấy." Nếu mọi chuyện thuận lợi, anh định sẽ đốc thúc chuyện chung thân đại sự của mình luôn, sau đó "đưa" cho cô thứ cô cần.
Ngoài ý muốn, Diệu Diệu ngơ ngác mở miệng, nhưng lại chẳng nói nên lời, chỉ chầm chậm buông ra một câu: "Bạch Lập Nhân, tôi muốn ngủ." Đầu cô vẫn còn rất choáng váng.
Quan trọng là, trái tim đột nhiên thấy không thoải mái.
"Làm sao vậy, lại thấy khó chịu à?"
Anh thấy cô vẫn còn đổ mồ hôi không ngừng, như thể sắp hóa thành một vũng nước.
"Nếu không thử đi..." Bạch Lập Nhân định nói nếu không thử đi bác sĩ xem thế nào, nhưng bỗng nhớ ra, cô thế này thì làm sao xem bệnh được?!
"Số điện thoại nhà cô bao nhiêu, để tôi gọi hỏi mẹ cô xem tình huống này nên xử lý thế nào!" Vừa dứt câu, anh đã móc điện thoại ra.
"Không cần đâu, tôi biết thế này không chết được, chỉ yếu đi vài ngày thôi." Diệu Diệu chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Bạch Lập Nhân, có thể cho tôi tiếp tục mượn giường ngủ một giấc không?"
Trên giường có mùi hương rất tươi mát, rất dễ chịu, khiến cô vô cùng an tâm.
"Không về lại chậu hoa cũng được sao?" Bạch Lập Nhân hỏi xác nhận.
"Không sao. Chỉ cần về đó trước khi trời sáng là được..." Giọng cô càng lúc càng nhẹ.
Anh đứng dậy, vì để đề phòng vạn nhất nên buông toàn bộ màn cửa xuống, cho dù cô có ngủ quên thì trong phòng cũng không quá sáng, sẽ không ảnh hưởng đến hồn phách của cô.
"Tốt rồi, ngủ ngon! Tôi ra sô pha ngoài phòng khách ngủ, có việc thì cứ gọi." Bạch Lập Nhân nói xong thì xoay người mở cửa đi ra, sao hôm nay anh ta nói chuyện dễ nghe vậy?
Vì quá buồn ngủ nên Diệu Diệu hơi mơ hồ, có phần dại ra, nhưng cũng biết dáng người anh cao như thế, làm sao nhét vừa sô pha? Cho dù đêm nay có chịu thiệt nằm ngủ ở đó, sáng mai thế nào cũng bị đau lưng cho mà xem.
"Anh có muốn cùng ngủ không, giường rộng thế này, ngủ hai người cũng không sao mà..." Cô mơ màng hỏi.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại nghe rất rõ ràng.
"Nam nữ thụ thụ bất thân..." Anh khó xử.
"Đừng đùa, tôi là bán quỷ đó, đàn ông muốn chạm còn chạm không được, bày đặt nam nữ thụ thụ bất thân..." Diệu Diệu nhắm mắt lại, khóe môi cười tự giễu.
Thế nhưng ngủ chung một giường, cũng không tiện thật.
"Mà thôi quên đi, cái giường này cũng chỉ còn trống một nửa, làm sao anh ngủ được..." Diệu Diệu nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Tôi đi tắm trước, tí nữa mới ngủ." Bạch Lập Nhân vẫn tiếp tục mở cửa phòng.
Ý của anh là từ chối hay đồng ý vậy? Quên đi, cô chỉ lo cho anh thôi, có phải muốn "ngủ" với anh đâu.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến Diệu Diệu không suy nghĩ được nữa, lại lần nữa nặng nề mê man.
Tắm rửa xong, Bạch Lập Nhân xác định lại lần nữa, chỉ khi đã chắc chắn cổ áo ngủ đủ cao, che khuất được hoàn toàn con rồng trên vai mới an tâm.
Anh biết mình hồ đồ, biết thừa Diệu Diệu vì con rồng trên vai mình nên mới bị thương, hiện tại tốt nhất phải cách xa cô một chút mới là đối sách.
Nhưng...
Anh bước ra khỏi phòng tắm.
Trước kia anh vẫn không tin, hiện tại mới hiểu, thích một người là luôn muốn được đến gần người ấy, khát vọng này căn bản không thể áp chế.
Nếu, cô đã chủ động mở miệng...
Chờ đến khi cô "tỉnh" lại, có lẽ cô sẽ vô cùng hạnh phúc mà trở thành vợ người khác.
Giường hơi lạnh, Bạch Lập Nhân căng thẳng nằm xuống.
Thật là, cũng đâu phải lần đầu tiên ở chung một chỗ với cô!
Hơn nữa, hiện tại cô ngủ rất say, căn bản làm gì có chuyện gì xảy ra. Anh luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, rằng cô không phải là một con người đầy đủ.
Dựa vào khoảng cách rất gần giữa hai người, anh có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài trên gương mặt trong suốt đang ngủ say đối diện.
Bạch Lập Nhân giơ cánh tay lên giữa không trung, thoạt nhìn như thể Diệu Diệu đang say ngủ trong lòng mình.
Anh kìm lòng không dậu lén lút đưa môi lại gần cánh môi gợi cảm kia, cô ngủ hơi hé miệng, nếu không phải không có cảm xúc thực tế, đây chẳng khác gì một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Anh lùi lại, đem chăn cuốn lại thành một lỗ hổng hình tròn, như thể đang đắp lên người Diệu Diệu.
"Ngủ ngon." Biết rõ cô không nghe thấy, nhưng anh vẫn dịu dàng chúc cô ngủ ngon.
Nhắm mắt lại, Bạch Lập Nhân lại lo lắng mở mắt ra.
Xác định cô vẫn nằm đây, anh mới an tâm nhắm mắt lại.
Có đôi khi anh rất lo lắng, lo lắng việc hồn phách của cô ở bên cạnh mình, thật ra chỉ là một giấc mơ, còn sự thật lại là việc Diệu Diệu vẫn đang mất đi tri giác nằm ở bệnh viện, sống chết chưa rõ.
Không hiểu vì sao, anh vẫn luôn lo lắng như vậy.
Không biết đã trằn trọc bao lâu, Bạch Lập Nhân lại giật giật cơ thể, mở mắt ra một lần nữa.
Lại khẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Cô vẫn đang ngủ rất ngọt ngào.
Anh tham lam ngắm nhìn gương mặt điềm nhiên say ngủ của cô, đang định dời tầm mắt đã lâu không thể thu về...
Đột nhiên, anh hoảng hốt, cơ thể của cô không ngừng lóe sáng.
"Diệu Diệu!" Bạch Lập Nhân hoảng sợ đưa tay ra.
Nhưng, trước mắt anh, Diệu Diệu bỗng dưng biến mất.