Nhưng mà, trêи thực tế, tựa hồ như Tiểu Bạc Hà thật sự chỉ có sự lựa chọn là Lạc Phi Phàm.
Vô luận quyền thế của An Nhiên có ngập trời như thế nào, có thể tùy ý chỉ định vị hôn phu cho Tiểu
Bạc Hà nhưng người có thể tiếp cận nàng, ôm nàng, hôn nàng không sợ đau đớn thật sự chỉ có một mình
Lạc Phi Phàm.
An Nhiên dùng mọi cách cản trở như vậy kỳ thật chỉ muốn cho đám đào hoa của Lạc Phi Phàm nhìn
xem, người các nàng chung tình, người các nàng cho là Vương lão ngũ kim cương, người mà toàn
thế giới muốn gả đã đột phá trở ngại như thế nào để vượt qua con sông chỉ muốn lấy một gáo
nước là Tiểu Bạc Hà.
"Hiện tại, ngươi có thể chiếu cố nàng nhất thời nhưng có thể chiếu cố nàng ấy cả một đời không?"
Chiến Luyện ôm lấy gương mặt An Nhiên, sủng nịch hỏi:
"Đừng quên, cuộc sống của họ chỉ có người, ngươi không thể chỉ đạo giơ tay nhấc chân trong sinh
hoạt của bọn họ được, thôi buông tay đi, để bọn họ tự mình quyết định cuộc sống của chính họ."
"Hừ hừ."
An Nhiên rũ mắt, lạnh lùng rồi thở dài, thôi tùy bọn họ đi.
Trêи thực tế, An Nhiên cũng đã nhìn ra, nếu Tiểu Bạc Hà không muốn sẽ không bị Lạc Phi Phàm kéo đi,
nha đầu kia, tự mình cũng chưa phát giác, nàng đã quen bị hắn lôi lôi kéo kéo.
Những ngày tháng sau này quả thực chỉ có hai người bọn họ trải qua với nhau, nàng là người ngoài,
sẽ không chắn giữa bọn họ, ngăn cách bọn họ.
Hiện giờ, đối với Tiểu Bạc Hà, nàng đã xem như là người ngoài a.
An Nhiên có chút tang thương, nhưng chợt lại nổi giận, duỗi tay, gạt bàn tay đang ôm lấy mặt mình
của Chiến Luyện, trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi rảnh như vậy sao, còn cùng với con gái ngươi, tất cả đều giúp đỡ Lạc Phi Phàm!"
Đừng tưởng vừa rồi nàng không nhìn thấy, Oa Oa và A Văn đều đứng bên trong chữ "cửa" kia.
"Có sao? Ta cho rằng ngươi có thể lý giải rằng ta rất nhớ ngươi, cho nên nương cơ hội này, danhbg-ssp-{height:px}
chính ngôn thuận, chạy về từ chiến trường chứ!" Chiến Luyện cười rồi duỗi tay nắm lấy tay An Nhiên.
"Ta đây là mượn cơ hội về gặp ngươi đó, Chiến An Tâm thế nào thì đó chính là việc
của nó nha, ta mặc kệ, ai biết được nàng sẽ giúp Lạc Phi Phàm đối phó với ngươi?!"
Nhìn An Nhiên tức giận, Chiến Luyện nhanh chóng phủi sạch quan hệ, tuy rằng Chiến Luyện được Lạc
Phi Phàm nhờ hỗ trợ, nhưng mà việc của Chiến
An Tâm, hắn cũng sẽ không chịu giúp nha.
Tự mình hứng chịu sự tức giận của An Nhiên đi! Mặc dù là con gái ruột nhưng chọc An Nhiên tức giận,
Chiến Luyện sẽ không hỗ trợ nói giúp.
An Nhiên trừng mắt nhìn Chiến Luyện, thấy bộ dạng ta vô tội, ta có lý, ta không có quan hệ gì tới
việc làm của Chiến An Tâm cả của hắn thì nàng không nhịn được bật cười.
Không biết khi Oa Oa nhìn thấy bộ dạng phủi sạch quan hệ như thế này sẽ có cảm tưởng thế nào?
Lúc này mặt trời ở phương Nam đã lên cao, ở phương Bắc vẫn còn mưa dầm liên miên, phía ngoài chiếc
lồng thủy tinh trong suốt đặc chế bao trùm toàn bộ căn cứ Kim Môn, là một mảnh đất đai hoang vắng.
Mảnh đất này có mấy đạo phòng tuyến, đều là những người có năng lực trác tuyệt, ngày ngày không
ngừng dọn dẹp tiêu diệt sạch sẽ bộ rễ dưới lòng đất của thực vật biến dị.
Một nữ quân nhân trẻ tuổi mặc áo mưa quân phục màu xanh lục, với khuôn mặt non trẻ khoảng tuổi
đang đưa một tấm thẻ thân phận cho thủ vệ để ra khỏi thành.
Thủ vệ này sau khi kiểm tra đã nghiêm túc giơ tay chào với cô tại cửa thông đạo rộng lớn, một cơn
gió lạnh lẽo ùa vào, thủ vệ hỏi:
"Lam tiểu thư, ngài một mình ra khỏi thành sao?" "Ừ, một mình.:
Khuôn mặt kiều diễm của Trần Lam lộ ra một cỗ lệ khí, mặt vô biểu tình nhận lại thẻ thân phận, nâng
tay lên, kéo mũ áo mưa trùm lên đầu, chờ cánh cửa tự động chậm rãi mở ra, nàng nâng chân đi giày
quân dụng bước nhanh ra bên ngoài.