Đám người ồ lên, đội phó Lạc chưa bao giờ gần nữ sắc, giờ không chỉ cướp dâu mà còn hôn nàng trước
mặt mọi người, điều này .....
Tình cảm sâu nặng thế nào mới dám ngỗ nghịch trước mặt An Nhiên, mới dám không phục sự an bài của
nàng, giữa thanh thiên bạch nhật đoạt hôn?
Sau đó, Lạc Phi Phàm rời khỏi đôi môi của Tiểu Bạc Hà, cười nhìn khuôn mặt đỏ rực của nàng, nghiêng
đầu nói với An Nhiên:
"Ta biết, ta không tốt, những thứ lung tung rối loạn đào hoa xúm tới thì biểu hiện của ta quá
bình tĩnh, nhưng mà An Nhiên, ta thích Tiểu Bạc Hà, từ hôm nay trở đi, nàng là vợ của
ta, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt ta, nói nửa câu không tốt về nàng."
Tiếp theo Lạc Phi Phàm lại nhìn về phía Tiểu Bạc Hà, hỏi nàng.
"Nàng có nguyện ý gả cho ta hay không? Nàng có đồng ý làm người vợ duy nhất của ta Lạc Phi Phàm này
được không?
Tiểu Bạc Hà không nói chuyện, nàng nhíu mày, vừa rồi nàng ngây người trước nụ hôn của Lạc Phi Phàm,
đột nhiên phát hiện, nụ hôn kia cũng không dơ bẩn bất kham như trong tưởng tượng.
Lúc này, Lạc Phi Phàm lại thay đổi cách nói:
"Gả cho ta, làm vợ của ta, ngươi chỉ cần trả lời, là được có được không?" Tiểu Bạc Hà bị Lạc
Phi Phàm ôm trong lòng ngực, còn có lựa chọn nào khác sao? Nàng không làm được đề lựa
chọn, tính cách của nàng, chỉ có thể phục tùng tuân mệnh, vì thế nàng cũng chỉ có thể trả lời một
câu.
"Được!"
Lạc Phi Phàm cao hứng ôm Tiểu Bạc Hà, thành tâm thành ý nhìn An Nhiên, nói:
"Bạc Hà đã đáp ứng gả cho ta rồi."
Này mà xem như đáp ứng gả cho hắn sao? Phàm là người hiểu biết tư duy của Tiểu Bạc Hà đều biết,
nàng không thể lựa chọn được, chỉ có thể tuân mệnh, Lạc Phi Phàm không phải đang chui lỗ hổng hay
sao?
"Ngươi có nhiều phụ nữ như vậy, hà tất phải chấp nhất với Tiểu Bạc Hà nhà ta?"bg-ssp-{height:px}
An Nhiên đứng trêи thảm đỏ, khoanh tay, nhìn Lạc Phi Phàm nắm lấy tay Tiểu Bạc Hà, xoay người chạy
về phía trước, ung dung nói:
"Cho nên, ngươi cảm thấy ngươi có thể mang Tiểu Bạc Hà của ta trốn chạy vào trong rừng rậm sao?"
Giọng nói nàng vừa rơi xuống, cây cối chung quanh như bị kϊƈɦ thích, vô số dây mây quay cuồng giống
như một ổ rắn ngủ đông vừa thức dậy, toàn bộ đều đang mấp máy di chuyển.
"Ba ngàn con sông, ta chỉ lấy một gáo nước này mà thôi!"
Lạc Phi Phàm cười lớn, ngại Tiểu Bạc Hà không thể đi nhanh được, hắn xoay người ném bó hoa trong
tay về phía đám người đứng hai bên, sau đó bế ngang Tiểu Bạc Hà lên, vừa chạy vừa hô to.
"A Văn!"
Cách đó không xa, liền xuất hiện một chữ "cửa" màu đen, A Văn cùng Oa Oa đứng ở bên trong chữ cửa
nhìn Lạc Phi Phàm ôm Tiểu Bạc Hà xông tới. An Nhiên ở phía sau cười lạnh, muốn dễ dàng mang Tiểu
Bạc Hà đi như vậy thật quá xem thường nàng.
Một cây roi mây vút qua cuốn thẳng vào A Văn ở bên trong, muốn kéo "tên phản đồ" kia từ bên trong
cánh cửa.
Bỗng nhiên trước mặt An Nhiên tối sầm, một người đứng trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu sửng sốt, nhìn
Chiến Luyện hỏi:
"Tại sao ngươi cũng trở về?"
"Lạc Phi Phàm báo ta về đối phó với ngươi!"
Chiến Luyện bất đắc dĩ, duỗi tay ôm lấy An Nhiên, cúi đầu khuyên nhủ: "Thôi, vạn năm vạn tuế mới nở
hoa, ngươi đừng lăn lộn hắn nữa." "Nhưng mà. "
Cây cối chung quanh xoa động, bắt đầu chậm rãi bình ổn lại, An Nhiên muốn nói là kỳ
thật nàng cũng không tính gả Tiểu Bạc Hà cho Bàn Tử, chỉ muốn làm khó Lạc Phi Phàm một chút mà
thôi. Vốn dĩ chỉ là như vậy, nàng không muốn để Lạc Phi Phàm cảm thấy, trong thiên hạ này Tiểu Bạc
Hà chỉ có thể chọn hắn, mà không phải những người khác.