Nơi Trầm Lam đang đứng là khu vực ngoại thành của căn cứ Kim Môn, phía ngoài ngoại thành là từng
vòng từng vòng tuyến cảnh giới.
Tuy rằng là vòng tuyến nhưng cũng không đại biểu cho việc không có người sinh sống cư
trú ờ đây, mà ngược lai, bởi vì dân cư tăng nhanh, có rất nhiều, rất nhiều người không thông qua
đăng ký với căn cứ mà vẫn cư trú lại.
Hôm nay Trần Lam ra khỏi thành bởi vì nàng nhận được một phong thư khiêu chiến với sự ngây thơ
hồn nhiên lại có tính chất khiêu kϊƈɦ, người gửi thư khiêu chiến cho nàng nghe nói là Chiến An Tâm
của Bách Hoa thành, nàng ấy có nói, đã cùng Hứa A Văn tới đây để thăm dò thực lực của Trần Lam, để
xem ai mới là người thích hợp để làm thủ lĩnh đời tiếp theo của căn cứ Kim Môn.
Kỳ thật đối với vị trí thủ lĩnh Trần Lam không có hứng thú, trong căn cứ Kim Môn, nàng cũng không
phải là người được chọn với sự ủng hộ cao, hôm nay nàng ra khỏi thành, bởi vì quá tò mò đối với
Chiến An Tâm này.
Nghe nói nàng là người thừa kế duy nhất của Bách Hoa thành, mà có thể viết ra một bức thư khiêu
chiến ấu trĩ như vậy, xem ra, trình độ trí lực của nơi được xem như là nơi đứng đầu trong mạt thế
bất quá cũng chỉ thế mà thôi.
Những năm gần đây, căn cứ Kim Môn cùng Bách Hoa thành vẫn luôn giao hảo, hai căn cứ mỗi người đều
chiếm phía bắc phía nam, luôn duy trì quan hệ hợp tác hỗ trợ cùng phát triển.
Khoa học kỹ thuật của căn cứ Kim Môn rất phát đạt, còn giá trị vũ lực của Bách Hoa thành thì ở mức
cực cao, hai căn cứ dẫn đầu nam bắc ẩn ẩn có chút so sánh lẫn nhau.
Cho nên Trầm Lam xác thật rất tò mò với cô bé tên Chiến An Tâm này. Giữa một mảnh hoang vắng lại
rộng lớn vô ngần, trêи con đường vắt ngang qua quốc lộ cũ dưới màn mưa dầm kéo dài, đường chân trời
tựa như trở nên mênh ʍôиɠ vô bờ, ngẫu nhiên có một chiếc xe đi ngang qua, nhìn thấy một cô gái bé
nhỏ mặc áo mưa một mình hành tẩu trêи con đường dài, sôi nổi phát ra những tiếng huýt sáo kinh hỉ.
Nhưng nơi này rất gần với vòng tuyến trong của căn cứ Kim Môn, mặc dù người trêи xe có tâm tư
bất chính nhưng vẫn còn chút lý trí, không biểu hiện ra ngoài.bg-ssp-{height:px}
Trầm Lan đi trêи con đường lầy lội, bước chân không dừng đi về phía trước, khi sắp
tới điểm hẹn, thì thấy một chiếc xe bus lắc lư loảng xoảng di chuyển từ phía nam tới đây, xe chạy
rất nhanh, phía sau còn có mấy chiếc xe đang đuổi theo chiếc xe bus này, nhưng vì nó
chạy quá nhanh, mặt
đường lại lồi lõm làm cho bánh xe không chịu nổi nổ tung, chiếc xe dần dần dừng lại.
Trêи xe truyền ra những tiếng kêu hoảng sợ của phụ nữ và trẻ em.
Đôi mắt cong cong của Trần Lam nhíu lại, đi nhanh về phía trước, trực tiếp đi tới cửa xe, nhẹ nhàng
vặn tay nắm cửa xe ra, nhìn vào bên trong, quả nhiên cả xe đều là người già phụ nữ và trẻ em, cũng
với một thiếu niên nhìn rất hào hoa phong nhã.
"Các ngươi từ đâu tới? Phạm vào chuyện gì?"
Trầm Lam duỗi tay túm lấy cổ áo của tài xế, bàn tay trắng trắng mềm mềm túm lấy cổ áo của tài
xế, làn da rất mỏng manh tựa hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh lá như ẩn như hiện.
Nàng rất gầy, vóc dáng cũng không cao tráng giống như trong trong lời đồn thổi, ngược lại có vẻ nhỏ
xinh.
Lúc này, mấy chiếc xe phía sau đã vọt tới đuổi kịp chiếc xe bus, ba bốn cái chặn đầu, còn lại chặn
phía sau, bày ra tư thế bao vây, có một người đàn ông cao tráng xuống từ chiếc xe phía sau, vọt tới
đá văng ra cửa xe, trong tay còn cầm một khẩu súng chỉ vào một người phụ nữ đang ôm một đứa nhỏ hét
lên:
"Lão tử cho các ngươi chạy sao, bắn một phát giết hết các ngươi!"
Trong xe, những người phụ nữ và trẻ nhỏ bắt đầu la hét chói tai, đặc biệt là người phụ nữ bị gã đàn
ông kia chỉ súng vào người, nàng ôm chặt đứa nhỏ trong lòng ngực, còn nhẹ ôm chiếc bụng lớn cầu xin
nói:
"Tha chúng ta đi, tha cho chúng ta đi, cầu xin ngươi tha cho chúng ta, chúng ta trở
về sẽ không bao giờ chạy nữa "