Đặc biệt càng đi tới gần nơi tổ chức yến hội thì những quán hàng rong nhỏ càng nhiều, một đám quý
nữ thiên kim trong căn cứ Thiên Viêm Sơn ăn mặc hoa hòe lòe loẹt giống như minh tinh đi lên thảm đỏ
xuống xe chậm rãi đi vào đại sảnh, vừa đi vừa bày ra phong thái của mình.
Đám phụ nữ chen chúc nhau trêи thảm đỏ, các cô nương chưa xuất giá cũng ăn mặc trang phục lộng lẫy
đứng hai bên thảm đỏ, không biết chừng được Lạc Phi Phàm nhìn trúng thì sao? Vậy không phải cực kỳ
vui mừng hay sao.
Còn Tiểu Bạc Hà thì ngay cả quần áo cũng không đổi, nói gì tới việc trang điểm, nàng theo sau Lạc
Phi Phàm xuống xe, bị hắn nắm tay mặt vô biểu tình đi trêи thảm.
Người chung quanh, đặc biệt là phụ nữ thì ồ lên như quỷ khóc sói gào, Lạc Phi Phàm giơ tay lên chào
hỏi đám người hai bên, còn Tiểu Bạc Hà thì mộc mặt bất động, hắn liền giúp nàng giờ tay lên kết quả
càng đưa tới những tiếng thét chói tai.
Giống như một trò khôi hài.
Lạc Phi Phàm còn nhỏ giọng hỏi nàng trong sự ồn ào: "Thú vị không?"
"Không, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Nàng bĩu môi lôi kéo hắn đi về phía đại sảnh. "Không cần, ở đây, lòe thiên hạ."
Thân thể của Lạc Phi Phàm nghiêng hẳn về phía sau bị Tiểu Bạc Hà kéo đi. Lúc này trong đại sảnh yến
hội không kịch tính giống như bên ngoài, ngược lại, không khí bên trong phá lệ trầm trọng.
Dù cho Vương Tam Tư là lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn có nỗ lực làm cho bầu không khí sinh động như
thế nào, dù cho dàn nhạc hay vũ nữ có trợ hứng như thế nào thì căn bản không thể ngăn được sự địch
ý nồng đậm tại hiện trường.
Mỗi vị quý nữ tới yến hội này đều tản ra một tia địch ý trêи người, địch ý này nhằm vào Tiểu Bạc
Hà, sau đó ngưng tụ thành một cỗ lực lượng bàng bạc.bg-ssp-{height:px}
Khi Tiểu Bạc Hà kéo Lạc Phi Phàm đi vào yến hội nàng rõ ràng cảm nhận được cỗ địch ý này thì thế
trong nháy mắt nàng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đám phụ nữ này muốn đánh lộn hay sao? Một đám người bạc nhược đến một con gà biến dị còn không dám
giết còn muốn tìm nàng đánh lộn sao? Tới đi, ai sợ ai?
Sau lưng nàng, biểu tình Lạc Phi Phàm trở nên lãnh đạm, khi Tiểu Bạc Hà cho rằng lập tức sẽ phải
huyết tẩy yến hội thì hắn lại biết trêи đời này có một loại công kϊƈɦ không cần đụng tay đụng chân.
Mà giống như đám phụ nữ này, yếu nhược nhưng vô thanh vô tức không nói một lời, chỉ đứng ở nơi đó
hợp thành một trận tuyến, cùng xa lánh một người, kỳ thật chính là một phương thức công kϊƈɦ.
Đàm người này dùng phương thức như vậy, tập thể công kϊƈɦ Tiểu Bạc Hà, không nói chuyện với nàng,
chỉ dùng một loại ánh mắt coi khinh bỡn cợt nhìn nàng, khi nàng đi qua, bọn họ sôi nổi tránh ra như
nhìn hay đứng gần thứ gì đó dơ bẩn.
Nhưng Tiểu Bạc Hà lại không hiểu, mà dù nàng có hiểu cũng không để bụng, người đời
tình đời, nàng không chú ý, cho nên sống ngần ấy năm nàng cũng không tinh thông lòng
người.
Vương Tam Tư có chút xấu hổ, một cái đại sảnh yến hội to như vậy, ca múa vẫn còn đang diễn ra, mà
đám quý nữ trêи thân mặc những bộ lễ phục dạ hội sang quý chỉ túm năm túm ba, không một người nào
đi lên bắt chuyện với Tiểu Bạc Hà.
Chân chính là không thể đối đãi với Tiểu Bạc Hà như vậy được a.
Hắn tiến tới, nở nụ cười muốn chào hỏi Lạc Phi Phàm và Tiểu Bạc Hà, biểu đạt hắn rất hoan nghênh
hai người tới đây, nhưng lại phát hiện nụ cười của hắn thật đột ngột.
Ngay cả hắn, Vương Tam Tư cũng bị quần chúng cô lập....