Nhưng sản lượng lương thực của căn cứ Ngũ Lý Hương phi thường cao, sở dĩ nó có thể lấy trình độ
chiến đấu trung đẳng mà thành công tồn tại ở mạt thế nhiều năm như vậy chính là bởi vì bọn họ là
một căn cứ nông nghiệp lớn
Đương nhiên người của Bách Hoa thành có thể sản xuất lương thực với sản lượng rất cao, nhưng dân cư
lại quá ít, từ vạn người lúc bắt đầu thành lập, trải qua bao nhiêu năm tháng cùng với thời kỳ
bùng nổ dân số, dân cư trong Bách Hoa thành khó khăn lắm mới đạt vạn người.
Cho nên tổng sản lượng lương thực của Bách Hoa thành hoàn toàn không thể thỏa mãn được toàn bộ các
căn cứ phụ thuộc vào nó, cho nên bọn họ chỉ có thể tới căn cứ Ngũ Lí Hương để bù trừ.
Tiểu Bạc Hà ngồi ở mép giường lắc đầu:
"Không thích."
Nàng không thích bất luận nơi nào trừ Bách Hoa thành, cũng không chán ghé bất cứ nơi nào, đối với
nàng dù mình có sinh hoạt ở đâu, sự vật chung quanh mình hoàn toàn không gây cảm xúc gì với nàng,
nàng chỉ cảm thấy, nếu có thể cho nàng ở trong Bách Hoa thành cả đời, nàng nguyện cả đời không ra
ngoài.
Lạc Phi Phàm nâng thân ngồi dậy, từ sau ôm lấy nàng thở dài:
"Ngươi nên ra ngoài nhiều một chút, nhìn phồn hoa ở khắp nơi, hiện tại cuộc sống của
ngươi trôi qua giống như ao tù nước lặng, do vậy dị năng sẽ vô pháp lên cấp."
Tiểu Bạc Hà bị ôm lấy chỉ rũ mắt, nàng không nói chuyện, không muốn nói gì, kỳ thật Lạc Phi Phàm
nói đúng, ngần ấy năm, sở dị nàng không từ bỏ chính mình, không ngừng thúc đẩy dị năng tăng cấp là
bởi vì An Nhiên tỷ tỷ đá nói, nàng phải tăng dị năng của mình lên, để đi đối phó với con cá sấu
biến dị dưới sông kia.
Hiện tại nó đã bị nàng lấy ra bộ óc, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, có thể lơi lỏng xuống, an
tĩnh chờ chết.bg-ssp-{height:px}
Vì sao tính cách nàng lại như vậy chính nàng cũng không biết, nàng chỉ biết từ nhỏ tính cách mình
đã như vậy rồi.
Nhưng những người chung quanh lại không nghĩ như vậy, mắt thấy mỗi người càng ngày càng
trẻ tuổi càng ngày càng mạnh khỏe, mà nàng từ một cô bé chậm rãi trưởng thành thành một thiếu nữ,
hiện tại bộ dạng không sai biệt lắm với mọi người nhưng cứ như vậy, mọi người vẫn giữ nguyên bộ
dạng này, mà nàng thì càng ngày càng già nua thì sao.
An Nhiên gấp gáp tới không có biện pháp nào, nàng đã sớm nhìn ra việc này cứ để Tiểu Bạc Hà như vậy
là không được, chỉ có thể đuổi Tiểu Bạc Hà ra Bách Hoa thành để nàng tự tìm kiếm ý nghĩa sinh tồn.
"Tối nay cùng ta đi tham gia yến hội nhé, ta mang ngươi đi kiến thức một chút thế giới phồn hoa
nhé!"
Lạc Phi Phàm ôm Tiểu Bạc Hà trong cơn đau đầu, tự quyết định, từ nay về sau, hắn sẽ mang nàng đi
nhiều nơi hơn, nhìn nhiều thứ hơn. Vốn dĩ hắn không muốn tham gia tiệc tối hoan nghênh gì đó của
căn cứ Thiên Viêm Sơn nhưng hiện tại hắn quyết định tham gia.
Tiểu Bạc Hà nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lạc Phi Phàm, nàng có thể không đi được không?
Đương nhiên là không thể, một khi Lạc Phi Phàm triển khai thế công thì thiên hạ vô địch, nàng nói
không đi hắn vẫn luôn quấn lấy nàng, cuối cùng còn trực tiếp ôm nàng ra cửa, đi về phía yến hội.
Những năm qua ánh sáng ở căn cứ Thiên Viêm Sơn đều không quá tốt, trêи không trung của căn cứ bọn
họ đều là cánh cành nhánh nhánh của cây cối biến dị cho nên vào ban ngày trời vẫn xầm xì như đầy
mây còn vào buổi tối thì càng âm u duỗi tay không thấy năm ngón.
Cho nên đèn đặc hiệu ở căn cứ Thiên Viêm Sơn ra đời, nơi nơi đều có đủ mọi màu sắc.
Bởi vì đang chiến tranh cho nên trong thành không có nhiều người nhưng vì Lạc Phi Phàm tới vì vậy
những người còn lại trong thành đều phi thường náo nhiệt.