Trong một góc của yến hội, ba cô con gái của Vương Tam Tư đang kéo một đám người khe khẽ nói nhỏ,
trong lời nói đều là Tiểu Bạc Hà lừa gạt Lạc Phi Phàm như thế nào, bị người ta làm nhục ra sao.
"Một người như vậy thật sự không xứng với đội phó Lạc." Có người ra chủ ý.
"Nếu không, chúng ta giúp Tiểu Bạc Hà tìm đứa nhỏ của nàng ta?" "Tìm như thế nào a? Nhiều năm qua
như vậy rồi."
Đám người mồm năm miệng mười, người một câu ta một ngữ, càng nói càng khinh thường
Tiểu Bạc Hà, càng nói càng tự cho mình là tốt đẹp, không biết các nàng cảm giác ưu việt
hơn người khác ở chỗ nào, nhưng tự mình cảm thấy tùy tiện kéo một người phụ nữ nào trong này ra
cũng ưu tú hơn Tiểu Bạc Hà.
Nhưng dù sao Vương Tam Tư hiểu chuyện hơn so với nhóm quý nữ kia, hắn cùng một đám đàn ông
xúm lại, trò chuyện với Lạc Phi Phàm, làm giảm bớt sự tức giận của Lạc Phi Phàm.
Nhưng Tiểu Bạc Hà lại không thích đứng gần một đám đàn ông, bọn họ tới đây, nàng tự động lui về
phía sau, đi tới bên bàn chuẩn bị lấy đồ ăn.
Vừa vặn có một đám phụ nữ nhìn thấy nàng đi tới, bọn họ như gặp phải thứ gì dơ bẩn nên tự động tản
ra.
Lạc Phi Phàm thấy vậy cực kỳ tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vương Tam Tư.
"Lãnh đạo Vương, có thể dung thứ ta nhắc nhở một câu, Tiểu Bạc Hà chính là người bên cạnh của An
Nhiên, có một số việc, không cần quá phận." "Đúng đúng, đây là sơ sẩy của ta, là sơ sẩy của ta."
Trong lòng Vương Tam Tư lộp bộp, hắn cúi đầu cảm thấy toàn thân tê dại, hắn đang bị Lạc Phi Phàm gõ
hay sao?
Lại nhìn bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười của Lạc Phi Phàm trong lòng hắn âm
thầm thề, sau này không bao giờ tổ chức yên hội hay gì nữa, thật là tự mình tìm phiền toái.
Vào lúc này, trong một góc nhỏ, một dây mây bò trêи tường bỗng nhiên "kẽo kẹt kẽo
kẹt" cử động.bg-ssp-{height:px}
Ngay từ đầu động tĩnh chỉ rất nhỏ không làm người chú ý, nhưng sau đó âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt"
càng ngày càng lớn, càng ngày càng tụ lại giống như mưa rền gió dữ.
Căn cứ Thiên Viêm Sơn vốn được thành lập ở phía nam của rừng rậm biến dị, theo thời gian, cả căn cứ
này đều được thực vật biến dị bao trùm càng ngày càng dày đặc, cả bên trong lẫn bên ngoài của bất
kỳ tòa kiến trúc nào đều bò đầy dây mây biến dị.
Trước kia chúng an tĩnh như gà, không hiểu sao hôm nay lại điên cuồng sinh trưởng?
Hơn nữa không chỉ dây mây trong đại sảnh mà ngay cả cây cối bên ngoài cũng sinh trưởng tươi tốt.
Bên ngoài đại sảnh, đám người ồ lên, phảng phất như thiên địa đang đột biến, tất cả mọi người đều
ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn tất cả đám cây cối che trời lấp đất đang biến đổi.
Mà ở bên trong, sự sợ hãi lan tràn trong lòng mỗi người, có một người phụ nữ mặc lễ phục đột nhiên
quay đầu lại thấy một dây mây bong ra từ trên
bức tường rơi vào mặt ả rồi cuốn lấy xoay ả trêи không trung mấy vòng rồi ném xuống đám phụ nữ gần
đó.
Tức khắc đám phụ nữ điên cuồng hét lên.
Vương Tam Tứ cảm thấy không đúng, lập tức xin chỉ thị của Lạc Phi Phàm. Nhiều năm qua bọn họ vẫn
luôn sinh sống cùng với thực vật biến dị, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng thực vật biến dị công
kϊƈɦ con người.
Nhưng mà lúc này làm sao vậy? Trời muốn sấp xuống sao?
Mà nếu trời sập xuống chỉ có thể đại biểu cho một việc? An Nhiên mất hoặc là nàng nổi giận.
An Nhiên chết ư, loại việc như vậy mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ bởi vì trêи đời này, không
một ai sẽ muốn cho nàng chết, nàng mà chết, đối với bất luận kẻ nào đều không có một chỗ tốt nào
cả.