Cảnh sát Vịnh Tokyo được biết đến là lực lượng chấp pháp bận bịu nhất ở Nhật Bản.
Cục Cảnh sát Đô thị Tokyo trước kia đã hoạt động dựa theo hệ thống các “Quận” phân chia các trụ sở chấp pháp thành mười cơ quan đặt tại những vị trí khác nhau, nhưng sự phát triển của Sở Cảnh sát Vịnh Tokyo đã bắt buộc TMPD[note38549] chỉ định trụ sở đóng vai trò là “Quận thứ 11,” hiệu quả biến nó thành một chi nhánh độc lập hoàn toàn. Sở Cảnh sát Vịnh Tokyo được TMPD ưu tiên quyền chỉ sau sở chỉ huy đối với vấn đề tội phạm có liên quan đến Quận Tổ hợp Hạ tầng Du lịch Odaiba. Thế có nghĩa là Sở Cảnh sát Vịnh Tokyo phần lớn hoạt động tự chủ mà không chịu ảnh hưởng từ phía ở chỉ huy. Nhưng chính nơi đây cũng có một mối thù truyền kiếp trong nội bộ với TMPD và các trụ sở cảnh sát khác, về cơ bản là những sĩ quan đến từ đó đều ghét những người làm việc ở Vịnh Tokyo.
Tòa nhà được chọn làm trụ sở cảnh sát ở Vịnh Tokyo và cho cả lực lượng chấp pháp ở đấy đang được mở rộng từng chút một. Ba tòa nhà hợp thành Trụ sở Cảnh sát Vịnh Tokyo được bao bọc chung quanh một bức tường bê tông dày. Trụ sở này còn được gán cho một cái biệt danh dí dỏm là “tòa thành chắp vá” bởi vì vẻ ngoài đáng sợ của nó trông hợp với không khí nơi đây đến kỳ quặc.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc mà quang cảnh thành thị ngập tràn trong ánh đèn lấp lánh đủ thứ sắc màu, còn cái tòa thành này tỏa ra một không khí u ám, quái gở cho riêng mình. Có lời đồn đoán rằng phía TMPD đã hoạch định xây dựng “tòa thành” nhằm kiểm soát an ninh cho Odaiba trong thời kỳ đầy biến động. Nhưng với bề ngoài giống như vậy, kể cả là một tên tội phạm khét tiếng có bị bắt và giải đến đây, hắn ta ắt sẽ xón ra quần rồi yêu cầu được chuyển đi nơi khác khi nhìn thấy tòa nhà này mất.
Tôi cưỡi chiếc xe đạp thẳng tiến đến “tòa thành chắp vá”, thúc con chiến mã hai bánh này mà phi thẳng đến phòng thay đồ để cởi bỏ bộ đồng phục nữ sinh. Trong lúc thay đồ tôi tiện thể liếc nhìn chiếc đồng hồ (loại mà tôi rất thích được mua vào dịp giảm giá đầu năm) và nhận ra đã là 11 giờ rồi.
Tôi chưa nói gì với Yamaji về cuộc trò chuyện giữa tôi và Myoko Reina vào ngày hôm ấy lúc tan trường. Tôi băn khoăn không biết nó có giúp ích gì đến việc điều tra hay không, và ngoài ra, tôi cảm thấy khá ngại khi phải kể lể về khoảng thời gian dần trưởng thành của mình một ai khác.
Và bây giờ chúng tôi đã có được một bản trình báo từ bạn trai của Reina…
Tôi cố tưởng tượng xem bạn trai của cô ấy sẽ trông ra làm sao, nhưng tôi lại chẳng thể đoán được anh ta đến từ tầng lớp gì trong xã hội. Mẫu hình của cô ấy dường như không hợp với những người có chỗ đứng trong nghề nghiệp cho lắm, thí dụ như một vận động viên chuyên nghiệp, một doanh nhân trẻ tuổi, một diễn viên, hay thậm chí là một chính trị gia.
Nếu mà ngay lúc này tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Reina, tôi chắc chắn sẽ xem cô ấy là một con người cực kỳ bình thường. Có khi chính bản thân tôi đang tự thổi phồng sự huyền bí của cô bởi lẽ chúng tôi là hai người trưởng thành.
“Nhưng mà…” Tôi vẫn muốn mình tin rằng Myoko Reina là một người thực sự đặc biệt, và tôi cũng tin vào cảm tính của mình.
Tôi mặc bộ đồ mới toanh mua từ tiệm Yofuku no Midoriyama[note38550] và hướng thẳng đến căn hộ của Reina, ngồi cùng với Yamaji bên trong chiếc xe cảnh sát.
____________________________
Căn hộ mà Reina thuê nằm cách không xa con phố mua sắm trong một khu dân cư shitamachi[note38551] toàn người lao động sinh sống, nơi đây lẫn lộn các tòa nhà đã có từ lâu và mới được xây dựng. Có vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở trên các con phố chật hẹp, từ chỗ này có thể nhìn thấy rõ tòa tháp Tokyo Skytree cao chọc trời, trái ngược hoàn toàn với kiểu cách lạc hậu của khu dân cư này đây.
Tôi để ý còn có hai chiếc xe khác đang đỗ ở một bãi đỗ xe dài hạn cách tương đối xa khỏi căn hộ của Reina.
Căn hộ của Reina nằm ngay giữa một con phố mua sắm náo nhiệt, nó là một tòa nhà gỗ đã có tuổi có nhiều đặc điểm tương thích với một khu dân cư shitamachi.
Nói thật thì tôi cảm thấy lạ lạ vì Reina lại sống ở một tòa nhà chán ngắt như vậy. Một khu nhà gỗ đã xuống cấp còn không có lấy một chiếc camera an ninh; toàn bộ nơi này thật lạc quẻ so với vẻ bề ngoài sang trọng của cô ấy.
Chúng tôi được chào đón bởi một người to con với đôi lông mày rậm. “Này”, anh ta kêu lên. “Hẳn ông là Yamaji đến từ đơn vị số 11. Tôi nghe nói là ông mấy việc pháp lý rất cẩu thả. Ngọn gió quái nào đã đưa ông chú đến đây thế?”
Đây chắc hẳn là điều tra viên đến từ Sở Cảnh sát Mukojima. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào Yamaji. Bản tính dữ dằn của anh ta làm tôi hơi lạnh gáy, nhưng Yamaji chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn tương tự trước khi bước chân lên cầu thang vào căn hộ.
“Có vẻ lời đồn đã đúng nhỉ,” vị điều tra viên lè nhè, coi bộ không nể nang gì màn chào hỏi ngầu đét của Yamaji. “Ông anh cứ thoải mái đi lại mà khỏi cần chờ lệnh cũng được.”
Yamaji cau mày và nói, “Ngậm mồm vào, anh bạn à. Lải nhải về ba thứ thủ tục pháp lý chẳng làm nên chuyện đâu.” Ông bước vào trong căn hộ, và tôi nhanh chóng theo sau.
Căn phòng là một khoảng không gian rộng 10 chiếu với một căn bếp tách biệt. Mặt sàn trông khá mới, có lẽ nó đã được sửa sang gần đây, nhưng nhìn chung, tiền thuê phòng ở nơi này chắc cũng ở tầm phải chăng. Không đời nào lại có chuyện đây là một căn phòng nơi một quý công chúa đến từ Học viện Junseiwa đang cư ngụ được.
Phải chăng rốt cuộc là gia đình cô ấy chẳng khá giả gì cả? Lẽ nào cô ấy cũng xuất thân từ một gia đình bình thường như tôi?
Nếu không tính các tấm bảng đánh dấu của đội khám nghiệm được đặt khắp căn phòng, thì khi nhìn qua nó chỉ đơn thuần là một căn phòng thông thường với nội thất tối giản. Không có bất kỳ đồ dùng nào có vẻ khác lạ để tạo thêm điểm nhấn cho nó, nên nơi này dường như chỉ là một mái nhà của một con người sống theo chủ nghĩa tối giản.
Nhưng trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác không lành.
“Hả?” Tôi tự hỏi. “Tôi cảm thấy có thứ gì đó sai sai.”
Tôi nhìn tổng thể căn phòng thêm một lần nữa, nơi mà đáng lý chả có đặc điểm gì bất toàn.
Có thứ gì đó thực sự không đúng ở đây. Thứ đầu tiên mà tôi để ý chính là có rất nhiều quần áo. Nhưng kiểu cách lại chẳng ăn nhập với nhau gì cả, chúng cũng không theo bất cứ một quy luật nào, và không thể nào lại có chuyện chúng được chính bàn tay của chủ nhà chọn lựa. Đống quần áo này hình như chỉ toàn là quà cáp được vớ đại ở ngoài tiệm cho có thôi vậy.
Thế rồi tôi chợt nhận ra, ngoài núi quần áo ở đây, các vật dụng ở trong căn phòng cũng thiếu nhất quán theo kiểu tương tự. Tôi đã không chú ý đến chuyện này ngay từ lúc mới bước chân vào căn phòng bởi vì bản chất trang nhã của chính nó, dẫu cho có vô vàn thứ hỗn tạp ở đây.
Tôi chưa từng nhìn thấy một căn phòng như thế này bao giờ cả.
Yamaji để lộ vẻ mặt nghiêm nghị và cũng bắt nhịp với cảm giác bất thường tuy mờ nhạt nhưng vẫn khá rõ ràng giống với tôi.
Đội khám nghiệm hiện trường đã xong việc, và bàn chân của Reina tất nhiên là đã được đem đi.
Tôi cố gắng sắp xếp lại những gì mà chúng tôi đã thu thập được.
Không có điểm gì bất thường có thể nhìn thấy bằng mắt thường ở trên mặt sàn, và bằng cách sử dụng chất luminol, chúng tôi không hề tìm ra chút vết máu nào. Có thể hung thủ đã sử dụng một tấm bạt không thấm nước để ngăn máu bị dính lên sàn. Cũng không có dấu hiệu gì chứng tỏ dấu vân tay đã được lâu sạch khỏi tay nắm cửa hoặc ở các vị trí khác nơi mà hung thủ có thể tiếp xúc bằng tay.
Theo bản tường trình của Akiyama Shota, anh ta đã nhận được một cuộc gọi từ Reina vào thời điểm 7 giờ 11 phút tối hôm trước trong lúc đang ở phòng của cửa hàng tiện lợi nơi mà anh ta đang làm. Đó là một cuộc gọi không có ai trả lời từ đầu dây bên kia. Trong lịch sử trên tài khoản LINE của Reina có ghi lại một cuộc gọi kéo dài tầm 15 giây. Nhưng cô ấy lại không nghe máy khi anh ta gọi lại, đây là điểm mà Akiyama cảm thấy bất thường nên anh quyết định đi về nhà và đến thẳng căn hộ của cô ấy.
Anh ta đến được căn hộ vào lúc 7 giờ 45 phút, chừng 30 mươi phút sau và nhấn chuông cửa. Tuy nhiên, vì cô ấy không trả lời nên anh đành phải sử dụng chiếc chìa khóa sơ cua để mở cửa vào trong. Anh ta ngay lập tức phát hiện ra bàn chân của cô và một con dao dính đầy máu. Anh ta gọi cho cảnh xác vào lúc 7 giờ 48 phút. Năm phút sau, cảnh sát túc trực ở gần đó đã có mặt tại hiện trường.
Người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Myoko Reina là một ông lão 71 tuổi đang đi ngang qua công viên như thường lệ. Ông ta hẳn đã rất hoảng sợ sau khi phát hiện ra một cái xác ghê rợn mất một bàn chân, còn khuôn mặt thì bị cắt rời.
Kết quả điều tra vẫn còn tương đối sơ bộ, và vì một cẳng chân đã bị ngâm trong nước, nên có một lỗ hổng lớn trong việc xác định thời gian tử vong. Dựa theo tình trạng co cứng tử thi và quá trình phân hủy, vụ án mạng khả năng cao xảy ra trong khoảng thời gian từ 6 giờ tối đến 12 giờ sáng hôm trước.
Có một chi tiết quan trọng khác chính là nguyên nhân gây nên cái chết là do một vết đâm vào ngực cô ấy, chứ không phải là do chân hay khuôn mặt bị cắt mất. Cô ấy đã bị đâm hai lần và một mảnh vỡ từ lưỡi dao đã được tìm thấy ở giữa hai xương sườn. Một nhát đâm đã gây tổn hại trực tiếp đến trái tim của cô ấy và gây nên cái chết. Con dao bị bỏ lại ở căn hộ hoàn toàn trùng khớp với vết đâm trên thi thể, nhưng vì con dao là một món hàng được sản xuất hàng loạt nên khó có thể xác định được nó được mua ở đâu.
Dường như cô ấy đã bị hung thủ trói lại; có vô số các vết dây thừng hằn lên trên thi thể. Chúng tôi cũng biết được rằng xơ vải được tìm thấy trong kẽ răng của cô ấy chứng tỏ rằng cô đã bị bịt miệng bằng một cái khăn hoặc một mảnh vải nào đó. Ngoài ra, trên đầu gối chân trái của cô ấy còn xuất hiện một vết bầm. Nó bị gây ra do bị siết quá chặt, nên có thể hung thủ đã sử dụng tourniquet[note38552] trước khi cắt đi bàn chân của cô. Còn nữa, trên hai bắp chân và sau gáy cô ấy có vết kim tiêm. Việc khám nghiệm vẫn chưa được hoàn tất, nhưng có thể suy đoán rằng cô đã bị tiêm thuốc. Bàn chân và khuôn mặt của cô ấy đều xuất hiện vài điểm rõ rệt, nên chúng tôi biết được là cô ấy đã chịu phải những vết thương này trong lúc còn sống.
Vẫn chưa có kết quả khám nghiệm ADN. Dẫu vậy, có một tấm danh thiếp nha khoa ở căn hộ của cô ấy, dẫn chúng tôi đến một nhà cung cấp dịch vụ y tế, và được biết rằng dấu vết do quá trình làm răng trên thi thể hoàn toàn khớp với việc Myoko Reina đã đi chữa sâu răng lúc cô 21 tuổi.
Bấy nhiêu đó thôi là quá nhiều rồi.
Dựa trên tất cả các bằng chứng mà chúng tôi đã thu thập được đến thời điểm hiện tại, tôi có thể tóm tắt sơ lược như sau:
Hung thủ đã đột nhập vào căn hộ của cô ấy đâu đó lúc bảy giờ tối hôm trước, có thể là nhằm mục đích mưu sát cô. Reina đã thử gọi cho Akiyama, nhưng đã bị kẻ đột nhập phát hiện ra và tắt đi. Hắn ta đã trói cô ấy lại, và sau khi trải một tấm nhựa ra để ngăn máu dính lên sàn, hắn đã tiêm vào bắp chân và sau gáy cô một chất gây mê, và sử dụng tourniquet lên đầu gối chân trái của cô. Hắn đã đâm vào ngực cô ấy, và khi cô đang quằn quại, hắn ta đã cắt đi bàn chân và cắt rời khuôn mặt cô. Sau khi xác nhận rằng nạn nhân đã chết, hắn thu dọn hiện trường, gói tấm nhựa lại, bỏ lại con dao và bàn chân ở căn hộ vì một lý do nào đó, rồi tẩu thoát trước thời điểm Akiyama đặt chân đến đây vào 7 giờ 45 phút tối. Hung thủ đã bỏ thi thể trên các trụ chắn sóng gần Odaiba.
Tất cả chuyện quái này là gì đây?
Không hề có nghĩa lý gì cả. Hắn ta đã thủ sẵn chất gây mê, nên rõ ràng đây là vụ án mạng có chủ đích. Nó diễn ra rất chóng vánh, nhưng đối với một kế hoạch đã được lên kế hoạch từ trước thì hắn ta đã để lại rất nhiều chứng cứ và quá trình giết người khá thô bạo.
Liệu một vụ án mạng cẩu thả đến thế này là do bàn tay của sát nhân hàng loạt Masquerade gây nên sao?
Tôi đã đọc các hồ sơ điều tra về Masquerade nhiều lần đến nỗi cháy cả mặt giấy. Tất tần tật tội ác mà hắn gây ra hoàn toàn không để lại một chút dấu vết và đó là lý do vì sao đến tận hôm nay Masquerade vẫn chưa bị bắt. Và hơn thế nữa, mặc dù điều này nằm trong phạm trù trừu tượng khó có thể diễn giải, nhưng các vụ án có liên quan đến hắn đều có một sự tương đồng nhất định.
Tôi thấy chuyện này có phần kỳ lạ để mà giãi bày, nhưng toàn bộ những tội ác mà hắn gây ra đều có một…vẻ đẹp.
Kỳ lạ thay, lại không có dấu hiệu gì nói lên rằng hắn là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo hay thực sự có một vẻ đẹp ẩn chứa trong vụ án này.
Tuy vậy, vụ giết người đầy vụng về này có một số đặc điểm có vẻ là do cố ý.
Yamaji dường như cũng đang nghĩ điều tương tự, nhìn vào cách mà ông ấy đang vò đầu bứt tai kia còn mồm thì nhai rộp rộp cây kẹo mút nữa chứ.
Tôi thấy do dự khi phải nói chuyện nghiêm túc với người khác trong một căn phòng mà một vụ án mạng vừa mới xảy ra, thế nên tôi dẫn Yamaji ra khỏi căn hộ.
Mảnh vườn ở tòa nhà mà Reina đang ở có kích thước chỉ bằng một tấm thiệp, nhưng được chăm sóc rất chu đáo, có hoa hồng nở rộ xung quanh một thác nước nhỏ. Chủ sở hữu nơi này ắt hẳn là một người có thú vui làm vườn. Mảnh vườn khá dễ thương, nhưng tôi lại không có tâm trạng để thưởng thức cái vẻ đẹp này. Yamaji ngồi xuống một chiếc ghế đặt trong khu vườn.
“Masquerade luôn luôn mang theo phần cơ thể mà hắn đã cắt đi,” tôi nói. “Cho đến bây giờ, không có trường hợp nào mà hắn để lại chúng ở hiện trường.”
Yamaji nhai thanh kẹo mút trong miệng rồi nói. “Thông tin đó chưa được công khai đâu.”
Tôi biết ý ông ấy muốn nói là gì.
“Tôi biết chứ. Nhưng ông chú có nghĩ là còn có… những kẻ khác không?”
Yamaji đưa tay lên gãi cằm. “Dĩ nhiên hắn là kẻ lập dị duy nhất làm tất cả những chuyện này cho vui,” ông nói. “Nhưng bây giờ mọi người ở đất nước này đều biết rằng Masquerade sẽ cắt đi gương mặt và một phần cơ thể của nạn nhân mỗi lần gây án.”
“Thế suy cho cùng là chú đang định nói rằng hung thủ không hề biết chuyện Masquerade sẽ mang cả phần thân thể theo đấy sao? Và kẻ đó còn đang cố bắt chước Masquerade nữa ư?”
“Ừ, thì,” Yamaji thở dài. “Ta không tính khẳng định chuyện đó đâu. Nhưng không có nghĩa là khả năng đấy không thể xảy ra.”
“Nhưng mà…” Tôi toan nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi thử suy ngẫm về cái cảm giác bất thường dấy lên trong tâm trí mình lúc quan sát hiện trường vụ án, và giả thuyết của Yamaji cũng có lý.
Nhưng tôi muốn là người sẽ tự tay bắt giữ Masquerade. Nên tôi thầm mong rằng Masquerade là người đã gây ra tội ác này, dù cho mong muốn đấy thật khủng khiếp làm sao.
“Ta sẽ nói điều này một lần thôi, thưa Công chúa.” Yamaji vò mái tóc rối bù xù của mình và liếc nhìn tôi. “Nếu cô không thể xem xét vụ án này theo hướng khách quan, ta nghĩ cô nên xin rút khỏi đội điều tra cho rồi. Tất cả mọi người ở sở cảnh sát đều biết chuyện cô bị ám ảnh với Masquerade. Nếu đám cấp trên nhận ra cô là một con mụ luôn cố bám đuổi theo hắn cho dù đó chỉ là một cái bóng đang bắt chước hình tượng của hắn, chúng sẽ đá cô ra khỏi vụ này ngay.”
Tôi thở một hơi thật dài. “Chú nói phải. Tôi sẽ chú ý hơn…” Nếu tôi thực sự mong rằng Masquerade chính là kẻ đã thực hiện tội ác này, thì trăm phần trăm tôi đã hóa điên rồi. “T-Tôi sẽ bình tĩnh lại!”
“Cô thực sự nghĩ mình có thể làm được à?” Yamaji hỏi.
“Vâng!” Tôi nói dõng dạc. “Tôi sẽ suy xét kỹ lưỡng khả năng vụ này không phải do hắn gây ra.”
Nhưng với cái viễn cảnh Masquerade bị bắt giam cứ lởn vởn trong đầu thế này, tôi đã dần đánh mất đi khả năng nhìn nhận khách quan của mình rồi. Và sự thật là nạn nhân lần này lại là bạn học cùng lớp của tôi, Myoko Reina đến từ thế giới khác thực sự khiến tôi nghi ngờ liệu mình có thể gánh vác công việc không mang lại chút hứng thú này được không.
Chắc hẳn Yamaji hiểu rõ tôi nhất nhưng vẫn để tôi tham gia vào đội điều tra. Tôi không thể để cho ông ấy cảm thấy thất vọng được.
Tôi tự tát vào má để xốc lại tinh thần.
Bất thình lình, có một giọng nói của một người xa lạ vang lên từ sau lưng tôi, “Có án mạng của một tên giết người hàng loạt ở đây này!”
Ngay bên trong cửa ra vào, một người đàn ông với mái tóc nhuộm màu nâu được uốn thành từng lọn đang nhìn trừng trừng vào tôi. Tôi theo bản năng tránh đi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của anh ta.
“Tôi đã thấy hắn ta lạ lạ rồi…” Giọng của anh ta chất chứa đầy sự tức giận. “Hắn chính là kẻ đã gây ra chuyện này!”
Yamaji đứng dậy, bước ra trước mặt tôi như một lá chắn, và đối mắt với anh ta. “Xin thứ lỗi,” ông hơi ngập ngừng. “Nhưng anh là ai?”
“Tôi là Akiyama Shota, bạn trai của Reina!”
“À...chính là người đã nộp bản tường trình.”
“Phải đấy!”
Akiyama Shota, 25 tuổi, lớn hơn một tuổi so với Reina. Chúng tôi được biết là anh ta kiếm sống bằng một công việc bán thời gian tại một cửa hàng tiện lợi và là thành viên của một ban nhạc không quá nổi tiếng.
Tôi nhìn vào anh ta thêm một lần nữa và thấy quầng thâm sậm trên đôi mắt anh ta. Hiển nhiên là anh ta cũng phải suy sụp lắm: Nhận được tin báo bạn gái mình bị sát hại sau khi tìm thấy bàn chân của cô ấy ngay trong căn hộ, và bởi vì ám ảnh nên anh ta đã không thể chợp mắt được. Ấn tượng không tốt đầu tiên của tôi đã hoàn toàn bị đảo ngược, và tôi cảm thấy chút thương cảm cho anh ấy.
Tuy nhiên, tôi không thể ngừng nghĩ ngợi về một điều: Anh chàng này chính là người Reina đã hẹn hò sao?
“Chúng tôi rất tiếc vì sự mất mát của anh,” Yamaji nói, không màng đến vẻ bối rối của tôi. “Xin thứ lỗi, nhưng mà...Anh nói ‘hắn ta’ là có ý gì vậy?” Anh ta bỗng chốc nở một nụ cười khi được hỏi một câu hỏi cứ như thể là người lớn đang cố chứng minh với một đứa trẻ rằng bản thân sẽ không làm hại nó, nhưng anh chỉ cười nhếch một bên miệng, theo định nghĩa trong sách vở thì đây có lẽ là một nụ cười tự mãn.
Tôi cũng thoáng nhớ về những cựu sĩ quan mà tôi từng làm việc trong quá khứ nữa. nhưng nếu chúng ta ở chung đơn vị với họ đủ lâu, môi trường làm việc sẽ làm thay đổi cách nhìn nhận của chúng ta về nụ cười ấy. Nếu tôi mà ở cái hiện trường khi nãy lâu thêm chút nữa, ắt là điều tương tự cũng xảy đến.
Akiyama đang mải phân tâm mà ngó lơ đi nụ cười gượng gạo của Yamaji. Anh ta cất giọng như thể đang đợi một lời giải thích. “Quá rõ ràng rồi còn gì! Nakahigashi Ken! Hôn phu của Reina!”
“Hôn phu, anh nói sao cơ?” Yamaji có vẻ đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng bỗng có một tia sáng lóe lên trong ánh mắt ông và nhanh chóng chuyển trạng thái.
Tôi giở cuốn sổ tay của mình ra. Ở học viện chúng tôi đã học được rằng đa phần các vụ giết người đều bị ảnh hưởng bởi yếu tố tiền và tình. Không thể mù quáng mà chấp nhận luận điệu của Akiyama, nhưng đấy chắc chắn là một manh mối quan trọng.
“Ờơ, vãi thật,... một cuộc hôn nhân vụ lợi à?” Yamaji băn khoăn. Ông đưa mắt nhìn quanh căn phòng số 202, nơi mà Reina gọi là nhà. Tôi có thể biết được ông ấy đang nghĩ gì với điệu bộ đang xem xét nơi này: Tại sao một người phụ nữ bắt cá hai tay lại sống ở một chốn xập xệ như thế này chứ?
“Xin thứ lỗi,” tôi xen ngang. “Anh có biết rõ về hôn phu của cô ấy không?”
“Không,” anh ta đáp. “Tôi chỉ mới gặp gã ta có một lần. Nhưng thế là đủ để biết hắn là một tên thối tha rồi. Thứ rác rưởi đó. Thằng điên vô nhân tính, thứ súc vật hạ đẳng. Lý do duy nhất mà loại người như hắn kết hôn là vì hắn nghĩ mình có thể trục lợi từ người khác!”
Rắc rối đang dần bộc lộ rồi đây. Yamaji trưng ra vẻ mặt vô cảm rồi hỏi. “Vậy còn Reina thì sao?”. “Cô ấy đã nói gì về Nakahigashi? Có phải cô ấy cũng ghét anh ta như anh không?”
“Không. Cô ấy chưa từng kể về hắn trước mặt tôi, có lẽ là vì không muốn làm tôi buồn lòng. Cô ấy là một người hiền dịu. Thực sự là như vậy.” Akiyama bật khóc nức nở vì phải hồi tưởng lại.
Tôi nhận thấy bản thân mình đang cố giữ lấy nhịp thở. Tôi vẫn không thể tưởng tượng được là Reina lại hẹn hò với người này, nhưng tình cảm của anh ta dành cho cô ấy không có gì có thể phủ nhận được.
Tôi cố mường tượng ra tình trạng tồi tệ mà anh ta phải trải qua. Bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi kỳ lạ từ bạn gái của mình rồi tức tốc chạy đến đây để rồi nhìn thấy một bàn chân nham nhở của cô ấy. Mặc dù đã phải kìm nén nước mắt và cầu mong cho cô ấy bình an, nhưng điều tồi tệ nhất cũng đã xảy đến và sự thật là cô đã chết.
Tôi phần nào đồng cảm với nỗi đau mà anh ta đang phải hứng chịu.
“Mà cô cũng thật tốt bụng,” Akiyama nói thế mới khiến tôi nhận ra khóe mắt mình đang ngấn lệ.
“Ồ, xin lỗi,” tôi nói. “Tôi biết sĩ quan cảnh sát thì không nên như thế này, quả thực tôi cũng chỉ là người mới.”
Yamaji đưa tay lên gãi đầu như mọi khi. “Để cảm xúc lấn át là không hay đâu, nhưng với trường hợp này thì về căn bản là không thể nào ngăn được. Tôi sẽ lo mọi chuyện mà cô không đảm nhiệm được.” Ông ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi.”
“Uhh… Yamaji?” tôi nói.
“Chuyện gì?” ông ấy cất giọng hỏi. “Có phải là sự tử tế bất thường của tôi làm cô xao xuyến con tim à?”
“Làm ơn đừng có xoa đầu tôi nữa. Tôi biết là chú đang cố động viên tôi, nhưng mà làm thế khiến tôi thấy không thoải mái cho lắm…về mặt cảm giác...xin lỗi.”
“G-gì cơ?” Yamaji mở to mắt trong sự ngạc nhiên, và có vẻ hơi chút ngượng ngùng.
Xin lỗi, tôi tự nói với bản thân mình. Nhưng mà, nghe này--nhìn chung là mọi phụ nữ trên thế giới không thích được đàn ông lớn tuổi xoa đầu, nhất là đối với những người không coi họ là người khác giới hẳn hoi. Tôi cảm thấy mình đã là một cá thể đặc trưng trong số phụ nữ đó bằng cách cho nói cho ông ấy biết chuyện này.
“Nhân tiện, anh Akiyama,” tôi nói thêm vào. “Nếu anh có bất kỳ bức ảnh chụp nào có mặt Reina, liệu anh có bằng lòng cung cấp cho chúng tôi chứ? Ảnh điện tử thôi cũng được.”
Tôi hỏi như vậy bởi lẽ nó rất cần thiết cho tiến trình điều tra, nhưng cũng là vì tôi đã quên mất gương mặt của cô ấy trông ra sao và đang rất tò mò để được chiêm ngưỡng lại một lần nữa. Rốt cuộc thì đây cũng không hẳn là một điều kiện gì quá đáng cả.
Nhưng câu trả lời của anh bạn trai lại không giống với những gì mà tôi mong đợi.
“Tôi không có một tấm ảnh nào cả,” anh ta thẳng thừng nói vậy. Ngay lập tức anh ta đã trưng một bộ dạng khó hiểu và ngây người ra. Sau đó Akiyama liền thể hiện rằng bản thân không để tâm mấy đến vấn đề này bằng cách thêm chút nhấn nhá vào lời sau cùng, “Một tấm cũng không có.”