Sau khi rời khỏi căn hộ của Myoko Reina, tôi trở lại Sở Cảnh sát Tokyo và ngồi vào bàn làm việc của mình. Tôi nhìn chăm chăm vào chiếc laptop suốt một lúc lâu, nhưng sự tập trung của tôi đã bị bẻ gãy và từng hàng chữ bỗng nhạt nhòa đi.
Đã 5 giờ chiều rồi.
Chiếc bàn thép tiêu chuẩn được tôi bày biện gọn ghẽ theo thói quen. Có một khoảng không gian ở ngay trước mặt tôi có kích thước hơn một đầu người. Tôi cắm sầm mặt vào nó như thể mặt bàn là một mảng nam châm cực mạnh vậy.
Anh ta không hề có bất cứ một tấm ảnh nào ư?
Akiyama đã giải thích rằng Reina không thích bản thân mình bị chụp ảnh. Nhưng thế này thì thật khó tin rằng có tồn tại một cặp đôi chưa từng chụp ảnh chung với nhau lần nào.
Hay là anh ta đang nói dối về chuyện hai người đang hẹn hò?
Tôi hơi hoài nghi về chuyện hai người ấy đang là một cặp, nên ý nghĩ ấy sực nảy ra trong đầu cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng nếu sự thật là như thế thì có khả năng bản tường trình của anh ta là giả nốt… đây là chuyện mà tôi không thể tin nổi. Những giọt lệ kia chắc chắn là thật rồi.
Chúng tôi không hề tìm được một tấm ảnh nào ở căn hộ. Cả chiếc điện thoại của cô ấy cũng như vết tích của Reina trên các ứng dụng chia sẻ hình ảnh.
Tôi đã nhờ bố mẹ gửi cho mình cuốn niên giám ảnh ở nhà. Và khi tôi nhận được, tôi liền nhận ra một điều: Hình của Reina không có trong cuốn niên giám.
Reina cũng không có mặt trong bức ảnh chụp chung của lớp và của toàn trường. Có khi nào là hôm đó cô ấy vắng mặt hay gì chăng, và mặc dù thế tôi vẫn cảm thấy thật khó hiểu tại sao không có bóng dáng của cô ấy ngay cả trong phần ảnh niên giám cá nhân.
Tôi không biết lý do vì sao, nhưng Reina đã không hề để lại chút vết tích nào qua các tấm ảnh kể từ khi đó.
“Này, cậu có biết đánh lạc hướng là gì không?”
Lẽ nào là cô ấy cố tình khiến bản thân mình trở nên khó nhớ trong ký ức người khác sao? Và bây giờ thì mọi chuyện đã chấm dứt khi khuôn mặt cô ấy bị cắt rời.
Người phụ nữ mà tôi không thể nào nhớ nổi hình bóng của cô giờ đây hồn đã bay về miền cực lạc, gương mặt bị lấy đi mất, và manh mối nói lên dung mạo của chủ nhân đã không còn.
Tình tiết này quá hoàn hảo để được xem là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Và nếu nó thực sự không phải là một sự trùng hợp thì sao… không lẽ vụ án này đã bắt đầu kể từ lúc chúng tôi vẫn là bạn cùng lớp học chung một ngôi trường ư? Tôi có linh cảm rằng có một chuyện cực kỳ tồi tệ đang xảy ra, và nhịp tim của tôi càng lúc càng tăng.
Tôi cần phải tìm kiếm nhiều manh mối hơn từ dòng ký ức hời hợt của mình. Khi tôi nhắm mắt lại và cố suy nghĩ về quãng thời gian cao trung ấy, tôi bị đắm chìm trong không khí ngọt ngào đường mật của quá khứ. Đối với tôi, Học viện Junseiwa là một nơi đầy rẫy những mối quan hệ cực kỳ dai dẳng.
Vừa hoàn hồn đã có một cảm giác khác lạ dấy lên trong tiềm thức tôi.
Tất nhiên rồi, thứ mà tôi đang nghĩ về lúc này chính là Myoko Reina và nhóm bạn của cô ấy. Bọn họ luôn cặp kè với nhau, cứ như là một tổ chức bí mật gì đấy vậy. Cùng với nhau, bọn họ tạo nên một bầu không khí thanh lịch, điệu đà, linh thiêng như một trang viên hoa hồng, thứ mà tất cả nữ sinh lâu năm ở Học viện Junseiwa đã quá quen thuộc.
Dẫu vậy, những cô gái ấy dường như tin rằng bản thân họ đặc biệt vì họ ở cạnh Reina, một cá nhân khác biệt, và họ cũng muốn ngăn người khác gia nhập vào hội nhóm đó bằng cách chia tách chính họ với phần còn lại của ngôi trường.
Ở trung tâm của nhóm người ấy là Myoko Reina.
Tôi vẫn còn nhớ rõ tên của các cô gái thuộc cái băng đảng thiếu nữ độc nhất vô nhị đó: Tamachi Otoha, Yata Miyuki, Hagawa Sena, Ino Asami, và Omura Ryoko.
Mọi người gọi họ là nhóm “Ong nghệ” bởi vì họ lúc nào cũng bu quanh Reina như thể cô là một bông hoa, hoặc có khi là do loài ong đấy sẽ đốt bất cứ ai dám bén mảng lại gần cô ấy.
Tôi không hiểu tại sao họ lại làm như vậy. Tôi khi đó chẳng để tâm gì nhiều đến các nhóm bạn bè, nhưng bây giờ tôi lại thấy điều đó kỳ lạ ra làm sao. Cảm giác như chúng có một mối liên kết với vụ án này.
Tôi lấy hai tay ôm đầu và đầm mình trong những dòng suy nghĩ. Chiếc laptop của tôi vang lên thông báo tin nhắn. Người gửi là Omori từ đội pháp y.
Tôi mở tin nhắn ra đọc: “Là về bức ảnh chụp bằng lái xe--có vẻ như Myoko Reina không sở hữu bằng lái xe.”
Trời đất, cô ấy ngốc thật chứ.
Theo bản tường trình của Akiyama thì Reina có sở hữu một chiếc BMW màu đỏ. Giờ thì sao lại lòi ra chuyện cô ấy có riêng một con xế hộp sang trọng mặc dù không có bằng lái xe?
Anh ta nói rằng cô ấy thường đỗ chiếc BMW của mình tại một bãi đỗ xe trả phí theo tháng cách căn hộ cô đang ở nửa dặm. Ngoài ra còn có nhiều xe tuần tra cũng đỗ ở gần đó vì khu vực này nằm trong phạm vi quản lý của Sở Cảnh sát Mukojima. Chính Akiyama cũng không hiểu vì sao mà cô ấy lại có một con xe đắt tiền đến như vậy.
Thêm nữa, chiếc BMW vẫn chưa được trả về chỗ cũ. Vậy có thể hung thủ đã sử dụng nó để vận chuyển thi thể cô ấy. Tuy nhiên, sử dụng xe hơi của nạn nhân để vận chuyển thi thể là chuyện khó mà nghĩ ra được. Dù cho hung thủ có biết rằng quyền sở hữu thuộc về Reina, sử dụng chiếc xe đó sẽ tạo thêm nhiều manh mối cho phía cảnh sát và khoanh vùng được danh tính hung thủ.
Mắc mớ gì lại phải ưu tiên di chuyển thi thể đi chỗ khác chứ? Nếu quyết định mang nó đi, chẳng phải hắn cũng phải biết rõ là rất dễ bị phát hiện trong khi đang làm vậy sao? Lý do gì khiến hắn phải bỏ thi thể tại một công viên ở Odaiba? Có lẽ nào là hắn muốn thi thể sẽ được phát hiện vào sáng hôm sau?
Hành động của hung thủ quả thực là rất mơ hồ và khó hiểu. Đây không đơn thuần là một phương án thô sơ để hắn xóa đi dấu vết mà mình để lại. Và nó khiến tôi như muốn phát bệnh khi phải nghĩ rằng điều hắn làm là cố ý.
Đầu tiên là...Myoko Reina, người phụ nữ thanh nhã đó, không hẳn là một trong số các nạn nhân khác của hắn ta.
Chúng tôi đã xác định rõ thi thể vừa mới tìm được là của cô ấy thông qua hồ sơ nha khoa thu thập được từ phòng khám, nhưng tôi vẫn còn nhiều hoài nghi.
“Khự,” tôi nghiến răng ken két. Giờ thì chỉ còn nước đập mặt xuống bàn và bỏ cuộc thôi. Não tôi đã vượt qua hạn mức làm việc của nó rồi. Tôi rút từ túi quần ra chiếc ví đựng đủ thứ thẻ ghi nợ và thẻ tín dụng mà không cần di dịch cơ thể khỏi cái tư thế thảm thương đó.
Tôi mở chiếc ví ra, bên trong có một tấm hình của một người phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt rạng ngời như hoa hướng dương.
“Ngắm nghía ảnh nữa à?” Yamaji đột nhiên hỏi.
Tôi hết hồn và nhanh tay gập chiếc ví lại.
Yamaji hơi bị đoản mạch, nhưng rốt cuộc ông cũng quyết định không gặng hỏi thêm câu nào và hắng giọng.
“Công chúa này,” ông ấy nói. “Ngay lúc này, dù chỉ là linh cảm của ta thôi, nhưng ta có cảm giác là vụ án này sẽ không được suôn sẻ đâu. Như thể đang mò kim đáy bể vậy. Mọi chuyện sẽ không đơn giản cho cảnh sát chúng ta.”
“Đúng thật,” tôi gật gù đồng ý.
Phần nào trong tôi đang cảm thấy dễ chịu bởi vì tôi cũng có chút suy nghĩ giống với một vị sĩ quan kỳ cựu như Yamaji. Nhưng đối với một cảnh sát thì tôi không thể cam đoan rằng linh tính của mình luôn đúng hoàn toàn.
“Nhưng điểm mấu chốt là đây này,” Yamaji tiếp tục. “Chúng ta cần phải giải quyết mọi thứ trước khi bên trên thành lập một lực lượng điều tra hoàn chỉnh. Và để có thể làm thế, ta cần phải có một con át chủ bài.”
“Át chủ bài ư?” tôi nhướn chân mày. Hồi còn ở học viện, tôi đã học được rằng không có bất kỳ lối tắt nào để giải quyết một vụ án cả. Chúng tôi cần phải tiếp cận quá trình điều tra từ nhiều phương diện, từng bước một mà tìm ra đáp án cho từng khúc mắc vụn vặt. Sử dụng át chủ bài là một phương án đi ngược lại với những gì mà tôi đã được dạy.
Yamaji nhanh chóng đi thẳng về phía cửa sổ mà không đợi tôi trả lời. Ông ấy đứng trước mặt Trưởng ban Otawara Masatsugu cứ như là ông rất đỗi tự hào về bản thân mình, ánh mắt hai người đối diện nhau, và chả hiểu sao ông lại đặt một thanh kẹo mút lên bàn.
“Như thường lệ, tôi vẫn sẽ làm theo cách riêng của mình.” Nói rồi ông ấy mỉm cười.
Trưởng ban Otawara là một người to con, về bề ngang lẫn bề dọc, nhìn từ xa trông như một khối cầu hoàn hảo vậy. Ông đưa tay lên vo quả đầu đinh của mình rồi nhặt lấy thanh kẹo. Ông ấy mở thật to mắt như thể chúng sắp rơi ra ngoài tới nơi, rồi nhìn về hướng của tôi.
Tôi chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng nếu mấy bức tượng lửng chó ở bên ngoài các nhà hàng có thể biến hình thành người thì tôi đảm bảo rằng chúng sẽ có khuôn mặt y hệt Trưởng ban Otawara.
Ông để lộ vẻ cau có và đứng khoanh tay, tư thế ấy khiến bộ đồ của ông căng phồng hết mức.
“Ông sắp đưa cô Uguisu đến gặp Bác sĩ H à?” ông ấy nói bằng một chất giọng trầm với Yamaji. “Như thế thì có hơi sớm quá sao?”
“Hừm, cô Công chúa đó mới làm việc dưới quyền tôi được có hai tháng,” Yamaji thừa nhận. “Nhưng mọi thứ sẽ ổn thỏa thôi. Cô ấy có tố chất của một sĩ quan cảnh sát, thế nên chúng ta có thể an tâm mà hành động.”
Tôi không thể khẳng định được là mình đang được khen hay đang bị cà khịa nữa.
“Được thôi, vậy thì,” Otawara ậm ờ. “Tôi sẽ giao mọi việc lại cho anh.” Ông ấy đặt thanh kẹo mút vào trong ngăn kéo và rồi cắm cúi vào công việc giấy tời của mình. Yamaji cười rồi nói “Đa tạ” và kết thúc đoạn hội thoại giữa hai người.
Mặc cho sự ngượng nghịu giữa hai người trạc tuổi nhau nhưng lại có sự khác biệt giữa cấp bậc, bọn họ trông cực kỳ tin tưởng lẫn nhau vì đã gắn bó với nhau lâu dài. Phải nói thực là chuyện đó rất thú vị làm sao.
“Cây kẹo là để làm gì thế?” Tôi hỏi ngay lúc Yamaji quay lại. Tôi cảm thấy hơi không phải khi lại hỏi về một chuyện chả ra vào đâu.
“Chỉ là trò cá cược của bọn ta thôi. Cậu ta cá 10 chọi 1. Nếu bên trên thành lập một lực lượng điều tra trước khi ta có thể giải quyết vụ án này, cây kẹo đó thuộc về cậu ta. Còn nếu không ta sẽ có được mười cây.”
“Cá cược kiểu này thì hơi kỳ quặc đấy. Không đời nào chú có thể xử lý xong xuôi mọi chuyện nhanh như thế được.”
“Ồ, cô nghĩ là không thể à?” Yamaji khoác lác. “Nói cho cô biết này, con xe công vụ của ta đây chất đầy kẹo tích góp được trong suốt mấy năm qua rồi đấy.” Ông ấy cau mày rồi cho kẹo vào miệng. “Hẳn là cô cũng thấy hơi tò mò vì sao ta không bao giờ than hết kẹo nhỉ.”