0
Đây là một sự thật kinh khủng: Tôi không thể ngăn cản nổi đám đàn bà.
1
Hình ảnh những tòa nhà cao chọc trời nơi cảnh quan thành phố được bàn tay con người tạo dựng lọt vào tầm mắt của tôi trong lúc tôi tăng tốc băng ngang qua trên chiếc xe đạp học sinh. Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng ánh nắng ban mai đã quầng tỏ từ thuở nào, và chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi của tôi xem ra không được thoải mái cho lắm. Đây là vùng ven biển, nhưng lại chẳng có lấy một cảm giác dễ chịu.
Ngày 27 tháng Năm, 9 giờ 5 phút sáng. Mùa hè chỉ mới bắt đầu, nhưng không khí trong thành phố đã oi bức sẵn.
Trong khi tôi điên cuồng nhấn chân vào bàn đạp, tiếng cách-cách-cách phát ra dưới chân tôi, chiếc váy ngắn của tôi có dấu hiệu bị gió tốc lên. Tôi đang vận chiếc quần thể thao bó nên vấn đề này không có gì đáng lo, nhưng có người đi trên đường đang công khai chỉ trỏ tôi, nên tôi đành phải dùng một tay vuốt váy xuống. Nhìn qua quần áo trên người gã, tôi đoán chắc tên ất ơ này là một người Trung Quốc. Odaiba[note37948] đã là một địa điểm thu hút khách du lịch phổ biến từ trước cả năm 1999, đó là lúc các khu nghỉ dưỡng kết hợp sòng bạc được mở cửa vào cùng thời điểm, nhưng từ những năm trở lại đây nó thực sự là một nồi lẩu béo bở. Tôi đã học được một điều rằng mỗi lần nhìn thấy người châu Á, có thể đoán được quốc tịch của họ bằng cách nhìn vào kiểu ăn mặc hơn là vẻ bề ngoài. Thời trang thường không thay đổi ngay lập tức chỉ vì người ta đi ra nước ngoài.
Quận Tổ hợp Hạ tầng Du lịch Odaiba.
Vào năm 1993, từ khi Luật Xúc tiến Khu vực Tổ hợp Nghỉ dưỡng Đặc biệt, hay còn được biết đến là Luật Xúc tiến IR, có hiệu lực, chính phủ đã quyết định thử nghiệm và đem hình thức sòng bạc đến Odaiba. Khi luật IR được đẩy mạnh từ năm 1999, đã phát sinh một số vấn đề: các sòng bạc do nội địa quản lý không phát triển thuận lợi cho lắm, và Odaiba cũng đã trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết vì các băng nhóm tội phạm có tổ chức bắt đầu lộng hành rồi tràn lan ở đến từng ngõ ngách nơi đây. Tuy nhiên, vào cái giai đoạn mà “khu tổ hợp nghỉ dưỡng” thực sự nở rộ vào hai năm sau, chính xác là vào năm 2001, chính quyền đã chịu hết nổi với các sòng bài do nhà nước quản lý và quyết định mở cửa để tìm kiếm quyền quản lý từ nước ngoài, việc đó đã giúp cải thiện tình hình. Sự đầu tư từ tập đoàn Melto Crown Entertainment[note37949] vào thị trường này đã đánh dấu nước khởi đầu cho sự thịnh vượng về sau. Khi các công ty nước ngoài chen chân vào đây, các tập đoàn trong nước đã bắt chước hình thức quản lý của các công ty nước ngoài, và thế là tình hình được cải thiện với tốc độ chóng mặt. Điều này cũng gia tăng sự an toàn cho khu vực. Một nguồn đầu tư dồi dào đến từ ngoại quốc đã phần nào nhấn chìm sức ảnh hưởng của các tổ chức tội phạm, và đợt cải tổ bộ máy cảnh sát, cùng với sự tập trung vào hệ thống Cảnh sát Vịnh Tokyo đã làm suy giảm tỉ lệ tội phạm ở Odaiba đến một mức độ gần như không đáng kể.
Số lượng du khách đặt chân đến nơi này hằng năm ước tính đã vượt ngưỡng 30 triệu người, và các sòng bài đã đem đến hơn hai tỷ tỷ bảy mươi triệu yên tiền lợi nhuận mỗi năm. Quận Tổ hợp Hạ tầng Du lịch Odaiba cứ thế trở thành một trong số các điểm đến du lịch hấp dẫn nhất trên thế giới theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Những khách sạn hào nhoáng với ánh đèn LED lung linh lấp lánh, và dường như không có chút không khí gì như đang ở Nhật Bản, mặc dù hằng ngày vẫn có thể bắt gặp các diễn viên đường phố hóa trang thành samurai hoặc ninja, và có các cửa hàng sushi nối liền nhau, trên thực đơn thì vô kể các món đặc sản được chế biến dành riêng cho du khách nước ngoài: sushi tưới nước tương Sriracha, sushi sô cô la, và cả cơm cuộn sushi chiên ngập dầu (nếu mọi người vẫn muốn gọi nó là “sushi”). Ramen theo phong cách iekei với nước dùng thịt lợn còn được quảng bá ngay trên mọi cuốn sách hướng dẫn du lịch của nước ngoài và nó cũng đã trở thành một phần thu hút của Odaiba, các dãy phố hàng quán lúc nào cũng đông nghịt khách du lịch ngoại quốc xếp thành một hàng chờ dài vô kể. Hẻm Cầm Cố, một con phố chỉ toàn là các tiệm cầm đồ cũng đã trở thành một điểm nóng tham quan ở đây.
Bởi vì đặc thù công việc của tôi nên việc khách hàng ở đây cháy túi do đam mê cá cược đã không còn lạ lẫm gì với tôi cả, nên tôi không bao giờ sa ngã vào mấy cái trò chơi đó, nhưng tôi lại thích đắm chìm trong những buổi biểu diễn của Cirque du Soleil[note37951] và bơi lội trong hồ bơi của khu khách sạn hơn. Cho dù bạn có thích nó hay là không, vẫn sẽ có một cảm giác hoan hỉ như được chôn sâu ở mảnh đất Odaiba này rồi chúng sôi sục lên và, dù có tốt hay xấu, nó sẽ khiến bạn cảm thấy phấn khích với nơi đây.
Quận Tổ hợp Hạ tầng Du lịch Odaiba trở nên phồn vinh từ khát khao khám phá và ngoại tệ đến từ các quốc gia khác trên thế giới. Nó không còn chan chứa không khí của một mảnh đất vô vị tách rời khỏi Vịnh Tokyo và dần bành trường thân thể như một loài động vật nguyên sinh. Thanh âm từ những công trình cải tạo mặt bằng vang vọng khắp thành phố. Chừng nào việc cải tạo được hoàn tất, sẽ có thêm một sòng bạc mới mọc lên.
Tôi đạp xe dọc theo các tuyến phố nằm tách biệt khỏi vùng đất bị các sòng bạc xa hoa chiếm đóng, dọc hai bên đường toàn là các căn hộ được xây dựng bởi Cơ quan Phục hưng Đô thị. Cuối cùng tôi cũng đến được một công viên được xây dựng bởi cư dân địa phương chứ không phải du khách, men theo con kênh của thành phố. Tôi siết phanh và con xe đạp tồi tàn của tôi rít lên một tiếng rõ to rồi dừng lại.
Đơn vị điều tra đã đến đây sớm hơn tôi. Tôi đã đến cái công viên này không biết bao nhiêu lần trước đây, nhưng hiện trường bây giờ chỉ có độc bầu không khí đầy nghiêm trọng vì các xe cảnh sát đang đỗ thành hàng dài ở ngay kia. Tôi từng nghe rằng công viên này từng đóng vai trò như một làn đường đi bộ dành cho học sinh mẫu giáo, nhưng giờ đây thì lại bị bỏ không. Mấy con dân tò mò đã tụ tập chung quanh mà không chút hiểu biết về chuyện gì đang diễn ra, họ tụ tập xung quanh thi thể của một người xa lạ xấu số hệt như mấy cắt cảnh gây cấn trong phim ảnh mà khó có người nào muốn lướt qua cả.
Tôi chúa ghét phần này của công việc hiện tại.
Nó là một phần trong công việc của tôi, và tôi biết mình không nên để mấy thứ nhỏ nhặt gây phiền toái, nhưng sao mỗi lần nghĩ thế vẫn khiến tôi khó chịu khôn nguôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, thở ra hết cỡ, và bước chân qua chiếc dây căng vàng của cảnh sát.
“Xin thứ lỗi, thưa cô.” Một sĩ quan không mặc cảnh phục tiếp cận tôi ngay tức khắc. “Cô không thể tự nhiên bước vào đây được.”
Tôi đã biết trước sẽ có chuyện này, nên tôi nhanh chóng rút thẻ cảnh sát từ trong túi áo và mở nó ra để trình diện.
“Tôi là Trung sĩ Uguisu Yuri từ Đơn vị Điều tra số 1 Vịnh Tokyo,” tôi nói vậy. “Xin được trình diện.”
“À, được rồi,” vị sĩ quan cảnh sát cười nhếch mép. “Thứ quái gì đây? Cứ diễn kịch đi còn tôi sẽ hốt cả cô lên phường vì tội dám cản trở người thi hành công vụ!” Vị sĩ quan nắm lấy cổ tôi.
“Cái gì? Khoan đã! Tôi thực sự là một trung sĩ cảnh sát đấy!”
“À ừ. Nếu cô muốn chơi trò cảnh sát bắt cướp, tôi sẽ chơi cùng cô sau khi xong chuyện.”
Tôi không thể làm gì được. Gã sĩ quan đô con, không mặc cảnh phục sắp đá đít tôi ra khỏi đây rồi, nên tôi chỉ còn nước vung tay vung chân loạn xạ.
Khi đó tôi để ý thấy một người đàn ông với khuôn mặt râu ria lởm chởm đang đứng xem cái hiện trường bi thương này với một nụ cười toe toét đến kỳ dị, nhưng rốt cuộc thì ông ta cũng không có gì đáng ngờ.
“Này!” Tôi cất tiếng gọi. “Yamaji! Đến đây và xử lý chuyện này đi này!”
“Ồ,” Yamaji thốt ra một tiếng và đưa tay lên gãi mái tóc bù xù như ổ quạ của mình. “À ừ, được thôi.” Ông ta đặt tay lên vai gã sĩ quan. “Kính thưa ngài sĩ quan. Nàng công chúa đây là hàng chính hiệu đấy. Cô ấy là một cảnh sát tập sự từ trụ sở ở Vịnh. Hừm, ít ra còn là lính tại chức.”
“Hở?” Gã sĩ quan chớp mắt. Gã vẫn còn bơ phờ nhưng rồi cuối cùng cũng chịu nhìn cho rõ vào thẻ cảnh sát của tôi. Gã đã nhận ra mình đã nghi ngờ nhầm một cảnh sát hàng thật. Thế là gã nhanh chóng bỏ tay ra khỏi vị cấp trên là tôi đây. Gương mặt gã hóa tím ngắt, và gã đưa tay lên chào tôi. “X-xin lỗi, thưa Trung sĩ Uguisu. Tôi đã được nghe danh ngài từ trước rồi ạ.”
Anh ta nghe được điều gì nhỉ? Không phải là tôi khoe khoang, nhưng mà rốt cuộc thì, tôi đã trở thành một huyền thoại khi lập kỷ lục với số điểm thấp nhất trong môn võ judo, aikido, đến cả kỹ thuật khống chế đối thủ lúc còn ở Học viện Cảnh sát.
“Ừm,” Yamaji cất tiếng. “Không bất ngờ lắm khi cậu ta bị nhầm lẫn. Cô chẳng ra dáng cảnh sát chút nào. Cô còn trẻ quá. Ý tôi là…” Nụ cười của Yamajin thậm chí còn toe toét hơn lúc nãy. “Cô đang hóa trang thành nữ sinh với bộ đồng phục thủy thủ đó đấy, thưa Công chúa.”
“H-Hóa trang ư? Đây là đồng phục để làm việc! Và làm ơn đừng có dùng từ ‘Công chúa.’”
Ông ta không sai về vấn đề cảnh phục của tôi, nhưng tất nhiên tôi ăn mặc như thế này bởi vì chính tôi muốn thế. Nonozuki từ Cục An ninh Cộng đồng đã nhờ tôi trợ giúp bằng cách tham gia vào một kế hoạch ngụy trang để xử lý một vụ án có liên quan đến một tên biến thái thích cắt trộm tóc của các nữ sinh cao trung trên đường họ về nhà. Dạo gần đây thì thủ phạm đã vô tình cắt vào cổ của một nữ sinh trẻ bằng một con dao, để lại một vết thương nhưng may mắn là không nghiêm trọng, thế rồi vụ việc đã trở thành chủ trương cần phải được giải quyết.
Yamaji, giám sát viên của tôi, ông đã biết rõ về chuyện này. Nhưng lão đần thối này vẫn còn cười rang rảng kể từ lúc tôi đặt chân đến hiện trường. Và suy cho cùng thì Yamaji chỉ là một lão già chán ngắt. Ông ta mặc đi mặc lại bộ cảnh phục đúng theo tiêu chuẩn đến mức nó mòn xác xơ cả chỉ, nên nếu được thì tôi có thể bất đắc dĩ chê bai ông ta về vấn đề ăn mặc.
“Tin nhắn của ông chú ghi là phải đến đây càng sớm càng tốt,” tôi lên tiếng phản đối. “Tôi không còn lựa chọn nào ngoài để nguyên bộ dạng này đây!”
“Nhưng mà,” Yamaji nói. “Cô vẫn có đủ thời gian để thay quần thay áo mà.”
“Không có nên mới nói.”
“Khi phụ nữ cảm thấy thực sự xấu hổ, không gì ngăn họ thay đổi được. Nhưng cô thì không. Nên ý ta muốn nói là có khi nào tận sâu trong thâm tâm cô nghĩ rằng mình trông ngọt nước như thế thì sao?”
Gương mặt tôi nóng bừng. L-Làm sao mà tôi có thể cảm thấy như thế được chứ?! Lâu lắm rồi tôi mới khoác lên mình bộ đồng phục học sinh đến mức tôi cứ ngỡ đây là lần đầu tiên và nó còn vừa vặn với tôi y hệt cái lúc mà tôi còn đi học!
“Tôi mới có hai mươi bốn tuổi,” tôi kêu lên bằng giọng thì thào. “Nhà nhà đều nghĩ rằng tôi chỉ mới là một học sinh suốt từ khuya đến tối. Tôi còn phải trình chứng minh thư ra mỗi lần mua bia đấy.” Tôi vừa nói vừa bĩu môi một cái.
“Đó là bởi vì cô không bao giờ thèm trang điểm và còn không có chút nét nữ tính. Chuyện đó hoàn toàn khác với việc cô có trẻ hay không.”
Kể cả khi lão ta thực sự nghĩ như thế, thì sao lão không nói thẳng ra luôn đi nhỉ? Yamaji ăn nói y hệt như cái vẻ bề ngoài của lão: một gã đàn ông cục súc vô duyên!
Yamaji ngó lơ vẻ tức giận của tôi rồi xé gói bọc cây kẹo mút, một thứ đồ lạc quẻ so với lão ta. Đã thế trong mồm còn thì thầm một câu làm tôi tức chết đi được, “Một nữ sinh cao trung á? Haaa. Làm quái gì có chuyện người ta nhìn nhầm được. Cô còn chẳng thừa hưởng sự tinh túy của nữ sinh cao trung và vẻ thanh thoát của họ. Nói chung là cô có luyến sắc tàn phai thì đúng hơn.”
Bảo sao vợ của Yamaji đã cuốn gói chạy mất dạng, và tôi mong là bà ấy đi luôn khỏi về thì tốt! Tôi cũng mong là bà ấy sẽ đệ đơn ly hôn và yên phận nhân sinh đi cho rồi!
“Đừng có đùa cợt nữa, thưa Công chúa.”
Tôi chỉ muốn hét lên là, “Ông mới là tên già khọm khú đế đang đùa cợt đấy!” nhưng nét mặt của Yamaji đã hóa nghiêm túc, nên tôi đành cắn lưỡi vậy.
Điều tra viên Yamaji Enishi: Bề ngoài luộm thuộm của ông ta khiến tôi muốn đặt cho lão một cái biệt danh dùng để chỉ mấy tên ngốc, nhưng ông ta quả thực là một sĩ quan kỳ cựu đã chinh qua không biết bao nhiêu vụ án trên trời dưới đất, giải mã hàng loạt trường hợp mà suýt nữa đã bị đóng sổ điều tra với câu trả lời còn đang bỏ ngỏ. Công việc gần đây của ông mới đặc biệt hơn, ông ta đã giải đáp vài vụ án mạng tàn độc xảy ra liên hoàn ngay trước cả khi một lực lượng điều tra đặc biệt được thành lập.
Tôi làm việc dưới trướng Yamaji mới có hai tháng, và mọi người cũng biết rồi đấy, tôi nhận ra ông ta không chỉ đơn thuần là một lão già bần tiện. Phải kể đến cặp mắt của ông ta trước tiên. Vào một lúc nhất định ánh mắt ông sẽ trở nên sắc lẹm như một con dao của siêu đầu bếp. Và chả hiểu sao ông ta có một niềm tin mạnh mẽ vào công lý hệt như mấy gã tân binh gà mờ, mặc dù đã trải nghiệm vô số mặt tối kinh khủng của thế giới kể từ khi gia nhập lực lượng cảnh sát.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng ở đâu đó trong tâm can tôi vẫn có một sự tôn trọng sâu sắc đối với Yamaji. Bề ngoài nhếch nhác khiến tôi có phần kiềm chế cảm xúc này lại, nhưng vẫn khó là làm được. Tận sâu trong thâm tôi...dù là nhỏ nhất...vẫn dành được sự tôn trọng tối thiểu đối với ông.
Và, ừm, đây là cái gã đã hối thúc tôi đến đây.
“Liệu chúng ta có đang vướng phải một vụ án mạng của Masquerade nữa không?!” Tôi cất giọng hỏi.
Yamaji không trả lời có hoặc không. Ông ta la liếm cây kẹo mút trong miệng theo cái cách tục tĩu nhất có thể rồi nhướn chân mày. “Ta không thể xác nhận chính xác được, nhưng khuôn mặt đã bị cắt rời.”
Tôi chạy đến để xem thử. Dãy lan can sơn đen loang lỗ những vết gỉ sét màu đỏ đang ngăn cách công viên với con kênh. Tôi leo qua nó và trèo xuống một bãi trụ chắn sóng bằng bê tông to khổng lồ ở cạnh con kênh.
Tôi có thể thấy một cẳng chân của người phụ nữ đang ngâm trong nước. Phần da đã bắt đầu tím ngắt và đã mất hoàn toàn sức sống.
Tôi ngậm nuốt cơn buồn nôn lại vào trong và cố trấn an bản thân. Đây là lần đầu tiên mà tôi tận mắt nhìn thấy một tử thi thực sự là hiện trường. Mày sẽ ổn thôi, tôi lặp đi lặp lại cái câu đó trong đầu. Tôi đã đọc qua tất cả các hồ sơ vụ án liên quan đến Masquerade rất nhiều lần rồi nên cơ bản là chúng đã in sâu vào trong tâm trí tôi. Tôi cũng đã xem qua các bức ảnh chụp hiện trường các nạn nhân của Masquerade suốt đến nỗi chúng còn xuất hiện ngay cả trong giấc mơ của tôi. Đáng lý ra tôi nên chuẩn bị tinh thần khi phải đối mặt với một tử thi bằng xương bằng thịt như thế này.
Và rồi tôi nhận ra thi thể đó đang nằm cạnh Trung sĩ Omori đến từ đơn vị pháp y.
“Ah…” Tôi càu nhàu. Vào cái giây phút hình ảnh thi thể không có gương mặt kia đập vào mắt, chân tay tôi bủn rủn không thôi. Tôi khó lắm mới giữ cho bản thân mình không bị ngã lăn ra đất bằng cách rướn người đưa tay phải ra và bám vào một cái trụ chắn ở gần đó.
“Hở?” Yamaji thốt ra một tiếng với giọng điệu đầy hoài nghi. “Mặt mày cô xanh xao chỉ vì phải nhìn vào một cái xác chết biến dạng à?”
Cái gì cơ…Tôi không ngăn được bản thân mình tỏ ra như vậy. Đó không chỉ là một cái xác chết đang phân hủy đâu. Máu me đổ ra từ mũi còn nội tạng ở bên dưới thì lòi cả ra, và xương cốt còn lộ thiên thế kia.
“Thi thể này được xác định là của Myoko Reina,” Yamaji nói nhanh qua. “Cô ấy không mang theo ví hay điện thoại, nhưng vẫn còn một cái thẻ thành viên của phòng gym ở trong túi áo.”
“C-Chờ một chút đã,” tôi kêu lên.
“Gì thế? Nếu cô muốn nôn thì ra chỗ vắng vẻ rồi hẵng nôn.”
“Không phải như thế! Nói lại tên cô ấy đi.”
“Myoko Reina.”
Tôi nhìn vào thi thể một lần nữa. Một người phụ nữ điệu đà trạc tuổi tôi vận chiếc đầm xẻ cầu kỳ. Có một vết bớt duyên dáng ở đoạn xương quai xanh của cô ấy.
Tôi đã từng nhìn thấy cô ấy ở đâu rồi.
“Tôi nghĩ có thể cô ấy là một người bạn cùng lớp hồi cao trung của tôi.”
Yamaji vò đầu tỏ vẻ lúng túng. “Hừm, chà… Ta rất tiếc vì chuyện đó. Xem ra là cô đã dính dáng với tên Masquerade rồi đấy, thưa Công chúa.” Ông ấy trấn tĩnh lại bản thân rồi tập trung ánh mắt vào tôi. “Vậy cô định làm gì đây? Nếu cô ta là bạn cùng lớp của cô, liệu cô có định chạy thẳng về nhà rồi cuộn tròn trên giường như một chú mèo con sợ hãi không?”
“Sao cơ?” Tôi gằn giọng hỏi.
Yamaji sẽ không bao giờ nói lời nào cay nghiệt đến như vậy.
Tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang dần trỗi dậy bên trong tôi, nhưng nó không phải sự giận dữ--nó là lòng quả cảm. Đây rồi, đây chính là cách mà ông ấy khích lệ tôi, theo phong cách khác người của ổng.
Đây chính là nó. Tôi đã quyết định trở thành một sĩ quan cảnh sát chỉ vì một lý do duy nhất và chỉ một mình nó thôi: là để bắt giữ tên sát nhân hàng loạt Masquerade. Nên tôi sẽ không để bản thân mình bị dao động vào lần đầu đối mặt với một hiện trường mang đặc trưng của Masquerade.
“Được rồi!” Tôi dùng hai tay tự tát vào má để xốc lại tinh thần. Tôi đứng dậy và phủi bụi đất bám ở trên chiếc váy.
Mà sao vẫn có cảm giác kỳ kỳ với cái bộ đồng phục thủy thủ mà tôi đang mặc trên người, giống với cái thời tôi và Reina còn học chung lớp.
“Có vẻ cô sẽ lo liệu được nhỉ?” Yamaji nói. Ông ấy rút cuốn sổ ghi chép từ trong áo khoác ra vào dán chặt mắt vào đấy. “Cô đã nói mình với cô ấy từng là ‘bạn cùng lớp’, nên ta đang nghĩ là hai người đã không thân thiết với nhau lắm.”
“Tôi chưa từng gặp lại cô ấy kể từ lúc tốt nghiệp từ Học viện Junseiwa, bọn tôi học chung một trường dành cho nữ sinh. Nói là bạn cùng lớp thế thôi chứ chúng tôi không học chung một lớp và cũng không đến mức quá thân thiết với nhau.”
“Học viện Junseiwa? Hẳn là cô đã từng được các nàng công chúa khác vây quanh rồi. Bộ gia đình nhà cô giàu nứt vách à?”
“Làm gì có… Nhà tôi chỉ là một gia đình đậm chất trung lưu bình thường. Có cảm giác như tôi đến học ở Junseiwa chỉ để thỏa mãn mong ước của mẹ tôi vậy. Tài chính của gia đình tôi khá eo hẹp, và tôi từng nghĩ nếu đến học ở đó sẽ gây thêm gánh nặng lên cho bố mẹ… ý tôi là, họ không cần phải lo bò trắng răng về tôi! Nói cách khác, tôi chỉ là một nữ sinh bình thường thôi. Còn cô ấy thì khác biệt.”
“Vậy ý cô nạn nhân mới đậm chất công chúa hơn à?”
“Tôi nghĩ thế. Tôi không rõ tường tận về gia thế của cô ấy, nên tôi không có gì để chứng minh cả, nhưng mọi thứ mà cô ấy mang mặc trên người đều là hàng hiệu khiến bất cứ cô nàng nữ sinh cao trung nào cũng thèm muốn. Mặc dù là học ở một ngôi trường dành cho tầng lớp thượng lưu, cô ấy vẫn nổi bật so với số đông.”
“Hừmm. Kể cả khi không cần nhìn mặt tôi cũng có thể mường tượng ra vẻ đẹp của cô ta đấy.”
Đúng như Yamaji nói, mặc dù đây chỉ là một thi thể mất đi dung mạo, vẻ hào nhoáng xa xỉ của cô vẫn không hề thay đổi tí nào. Đôi môi của cô vẫn còn nguyên vẹn mặc dù gương mặt đã bị lột ra. Chúng ta dần thâm đen lại và sắc đỏ đã phai đi, nhưng tôi vẫn có thể hình dung được chính xác chúng đã từng trông ra sao.
Và khi tôi nhìn vào đấy, âm giọng yêu kiều của cô ấy đã văng vẳng lên trong tiềm thức tôi.
“Này, cậu có biết đánh lạc hướng là gì không?”
À, tôi nhớ ra rồi. Cô ấy có một chất giọng bổng cao, đầy nữ tính vang lên như một âm dao động trong quãng luyến của bản nhạc violin. Chả hiểu sao nét đặc trưng của cô ấy chưa từng hằn vào ký ức của tôi, nhưng tôi vẫn còn nhớ mình đã cảm thấy ấn tượng đến nhường nào trước giọng nói lôi cuốn từ cô.
“Cô ấy thật xinh đẹp.” Cô ấy là kiểu phụ nữ có thể khiến người ta thốt ra câu đó mà không chút nghĩ ngợi.
Vậy thì tại sao? Chắc chắn rồi, cô ấy cực kỳ xinh đẹp, nhưng dù có cố gắng đến đâu tôi cũng không thể nhớ ra được gương mặt của cô ấy.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy, ấn tượng đầu tiên chính là cảm giác tôi đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô nàng--nó mãnh liệt đến mức xóa tan đi hoàn toàn những dòng suy nghĩ khác trong tôi và khiến tôi không đời nào nhớ ra nổi cô ấy đã từng trông như thế nào. Thế là bóng hình của cô chỉ còn là một bóng mờ trong ký ức tôi.
Quả thực điều đó không hề sai khi chúng tôi còn là học sinh. Tôi nhớ rằng cô ấy có một vết bớt ở ngay xương quai xanh, nhưng mỗi lần tôi nhìn vào gương mặt đó, tôi luôn phải sử dụng mọi tế bào não của mình trước khi ngộ ra rằng, à đúng rồi, thì ra gương mặt của cô ấy trông như thế này.
Hình ảnh sống động từ khoảng thời gian đó đang hiện ra lũ lượt trong tâm trí tôi như một cuộn phim, dẫu cho sự thật là những đặc điểm khác biệt của cô ấy chẳng thể nào chạm đến dòng ký ức của mình.
Khung cảnh trong tiềm thức tôi bị một sắc màu đỏ thẫm hòa quyện vào nhau che lấp.
___
Ahh, cái ngày hôm ấy quả thực là một ấn tượng đối với tôi. Nó sâu sắc đến kỳ lạ rồi còn khiến tôi quên bẵng đi cho đến tận bây giờ.
Tôi từng tham gia vào đội cầu lông hồi còn học cao trung (thực chất tôi chỉ ngồi ghế dự bị của dự bị), và vào đích xác ngày hôm ấy, chúng tôi đã có một buổi luyện tập như thường lệ. Nhưng vào quãng tạm nghỉ đầu tiên, tôi phát hiện mình đã bỏ quên chai nước ở trong tủ khóa và phải quay lại lớp học để lấy nó.
Ngôi trường tôi học rất vắng lặng vào khung giờ dành cho các hoạt động ngoại khóa, nên lúc đi trên dãy hành lang tôi chẳng hề gặp mặt một ai. Ánh mặt trời gay gắt chiều muộn soi rọi qua khung cửa sổ, và đôi mắt tôi nhức hết cả lên khi phải nhìn vào nguồn sáng đỏ thẫm ấy.
Myoko Reina, vì một lý do nào đó, đang một mình đọc sách ở trong căn phòng học.
Dường như cô ấy có thể chịu được và đón ánh mặt trời chiếu vào hình bóng của bản thân. Ánh dương xế chiều đã biến hình ảnh của một cô gái đang cặm cụi giở từng trang sách thành một diễn viên trong phân cảnh chỉ có trong phim điện ảnh.
Cô ấy đứng dậy, vẫn không hề nhận ra sự hiện diện của tôi, rồi mở cánh cửa sổ. Tôi đứng đấy để xem cô ấy định làm gì. Cô ấy nhìn vào chiếc bìa cứng của cuốn sách bằng ánh mắt đầy trìu mến và giở từng trang ra. Rồi đột nhiên, cô ấy bắt đầu xé rách trang giấy ra mà không chút do dự--roẹt, roẹt--với biểu cảm trên gương mặt vẫn không hề thay đổi. Cô ấy tiếp tục làm vậy cho đến khi trang giấy bị xé vụn thành những mảnh nhỏ. Cô xé thêm vài trang nữa, và nắm lấy chúng rồi tung ra ngoài khung cửa sổ.
Từng mảnh vụn giấy nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió vút bay trên nền trời đỏ thẫm như những cánh hoa anh đào.
Có điều gì đó không bình thường với khung cảnh ấy. Ngỡ như rằng Reina đã ung dung bước qua đường ranh giới mà đáng lẽ ra cô không được vượt qua.
Tuy nhiên, nét đẹp đẽ đã chiếm trọn sự vô thường trong khung cảnh vừa rồi. Nếu trong tay tôi đang giữ chiếc máy ảnh DSLR[note37950] thay vì chiếc vợt cầu lông, tôi chắc chắn sẽ chụp lại khoảnh khắc ấy ngay lập tức. Aa, nếu tôi đã từng làm vậy, sẽ không đời nào mà tôi có thể quên được khuôn mặt của cô ấy trông ra sao.
Nhưng khi tôi vừa bất chợt hoàn hồn, tôi cảm thấy có điều gì không đúng. Tôi chạm mặt một người bạn cùng lớp trong một căn phòng học trống trơn. Kể cả khi tôi không quá chú tâm vào cuốn sách kia, tôi vẫn sẽ nói điều gì đó với cô ấy. Đây còn không phải lớp của cô. Thế vì sao cô lại đang ngồi chễm chệ ở đây chứ?
Giờ tôi đang phải đối mặt với một vấn đề hết sức nghiêm trọng, trái ngược hoàn toàn với quang cảnh huyền ảo mà tôi vừa tưởng tượng ra: Tôi sẽ nói điều chăng với cô gái mà tôi không thể thấu hiểu này?
Tôi không nhớ được chính xác, nhưng tôi cần phải lựa lời lẽ mà nói ra trong khi không đụng chạm tới vấn đề tế nhị nào khác. Với một người đến từ tầng lớp thấp hơn như tôi, chắc chỉ có nước trưng ra một vẻ mặt nhăn nhó quái dị là hợp lý nhất.
Ahh, giờ tôi mới nhớ ra! Myoko Reina vẫn luôn buông lời đùa cợt với bản thân ngượng ngùng của tôi, rồi bất chợt cô ấy mở to đôi mắt lộ vẻ bất ngờ.
“Này, Yuri,” cô ấy chào tôi. Nó làm tôi nhớ lại--rằng cô ấy từng gọi bạn bè cùng lớp của mình bằng tên họ dù cho cô có gần gũi với họ hay là không. “Ngón tay cậu xinh xắn quá đi.”
Tôi có phần ngờ vực khi một người xinh đẹp và ưu tú như Reina lại thực sự nghĩ rằng một người đến từ tầng lớp bình dân như tôi lại có một bàn tay xinh xắn.
“Mọi người cũng hay khen tay của tớ…” tôi đáp lại. “Họ còn bảo chỉ có bàn tay phải của tớ là hoàn hảo nhất. Nên tớ lúc nào cũng bảo nói ‘chỉ có’ là thô lỗ lắm.”
“Bộ tay trái của cậu bị sao à?” Cô ấy gặng hỏi. “Ahh...cậu có sẹo này.”
“Ừm. Lúc tớ còn nhỏ, khi đang nắm tay chạy nhảy với chị hai trong công viên thì tớ vô tình trượt ngã...ưm, ha ha.”
Tôi cười một cách gượng gạo. Tôi không chắc mình có thể chuyện trò được bao nhiêu với cô ấy. Nhưng Reina ngó lơ tôi và vết sẹo ở trên tay trái. Cô ấy dường như bị bàn tay phải của tôi mê hoặc.
“Ah, ha ha…Đừng có săm soi nữa,” tôi đùa cợt. “Tay phải tớ đẹp thật, nhưng cậu thì tay nào cũng xinh như nhau cả.”
“Chỉ là tớ có khả năng cảm thụ được vẻ đẹp của mình ra sao tốt hơn so với những người khác trên thế giới này.” Cô ấy bỗng dưng buông một lời bình luận mà tôi không thể hiểu được: “Tớ không có cái sắc đẹp thật sự giống như những ngón tay của cậu. Bàn tay phải của cậu là hàng thật. Nó là như vậy đấy, khác xa với tớ.” Rồi Reina nở một nụ cười duyên dáng. “Này, cậu có biết đánh lạc hướng là gì không?” cô đột ngột hỏi tôi như vậy.
Vì cảm thấy bối rối nên tôi chỉ trả lời là không.
“Đó là một kỹ thuật sử dụng hai bàn tay một cách khéo léo trong ảo thuật. Có nghĩa là để ‘chuyển sự tập trung của khán giả vào thứ khác.’ Bằng cách khiến khán giả chú ý vào một cử chỉ bất bình thường hay tương tự vậy, cậu có thể che giấu phần quan trọng nhất của màn ảo thuật khỏi họ… Nhưng tớ nghĩ nó không chỉ thuộc phạm trù ảo thuật đâu nhỉ, cậu có nghĩ như vậy không? Nó luôn xảy ra trong thực tại. Con người luôn đánh mất điều quan trọng nhất bởi vì có một thứ hào nhoáng khác đã thu hút sự chú ý của họ.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy nói một tràng nhiều đến như vậy, và tôi đành phải làm như mình có thể hiểu được cô ấy đang nói gì và tán thưởng theo mặc cho sự khó hiểu nảy nở bên trong tôi.
“Ví dụ nhé,” cô ấy tiếp tục. “Cứ cho là cậu có một bông hoa tươi đẹp cắm trong một cái lọ đi. Mọi người sẽ chú ý vào những cánh hoa tươi đẹp của nó. Nhưng nếu bên trong cái lọ ấy chỉ toàn là nước bùn thôi thì sao? Thứ nước mưa bẩn đến nổi giòi bọ cũng không thèm đến gần. Thứ nước ấy đáng lý ra đã được thay ngay lập tức, nhưng bởi vì bông hoa ấy quá đẹp nên không một ai nghĩ rằng nước trong lọ bẩn cả. Và rồi bông hoa cứ vậy mà úa tàn.”
Khi cô dứt lời, cô ấy lẳng lặng quay mặt như cố tránh né khỏi tôi. Dường như cô ấy đã nhận ra bàn luận về chủ đề kỳ lạ thế này với người bạn mà mình không thân thiết có đôi phần không được bình thường.
Vừa lúng túng vừa bối rối, tôi đã hỏi về sự việc mà mình vừa nhìn thấy mà không hề nghĩ ngợi thấu đáo. “Này,” tôi cất tiếng gọi. “Tại sao cậu lại xé đi mấy trang giấy của cuốn sách vậy?”
Reina nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, dường như cô ấy đang thử tôi, nhưng cô lại không để lộ chút vẻ buồn bã.
“Đó là một câu chuyện đẹp,” cô ấy nói. “Các câu từ trôi chảy như dòng suối thác. Tình tiết thật tinh tế, cứ như tác giả đang thường thức linh hồn của con người qua một ống kính hiển vi. Và tổng quan tác phẩm được nâng đỡ bởi một cấu trúc tự nhiên hệt như bộ xương con người. Cùng một lúc, cốt truyện thật ấm áp đến không ngờ, sự truyền cảm về niềm đam mê của tác giả đối với thế giới huyễn tưởng được thể hiện rất sâu sắc.”
Cô ấy tránh ánh mắt tôi thêm một lần nữa. Từ sau lưng cô, ánh mặt trời chiều tà đang phủ lên một sắc màu nâu cháy, tạo nên một khung nền kinh điển.
Cuối cùng, cô ấy nói thêm vào, “Đấy là lý do mà tớ đã xé nó.”
___
Tôi bước đến và nhìn kỹ vào đôi môi của thi thể ở trên trụ chắn sóng thêm một lần nữa. Những câu từ của cô vẫn còn đọng lại tươi mới trong tâm trí tôi.
Tôi bất chợt hoàn hồn và sực nhớ ra biệt danh của cô ấy, tôi đã biết được nó sau khi trải qua đoạn hội thoại đó. Cô ấy có được cái biệt danh đấy là vì cô xinh đẹp mỹ miều đến mức người ta sẽ phải muốn nhìn đi nơi khác: “Quý cô Phương hướng.”[note37956]
Trong khi tôi vẫn đang đắm mình trong suy tư, gã sĩ quan đô con ban nãy còn suýt chút nữa đã đá đít tôi ra khỏi hiện trường hối hả chạy về phía chúng tôi.
“Yamaji!” Gã hét lớn, nhìn mặt có vẻ đang hốt hoảng. “Trung sĩ Uguisu! Ừm, ờ…” Gã cố gắng thở lấy thở để. “Tôi mới...mới nghe được chuyện này từ sĩ quan khác.”
“Sao phải vội thế, anh bạn?” Yamaji lè nhè. “Hít thở chút đi.”
“Đ-được rồi,” gã sĩ quan gật gật đầu.
Tôi lại nghĩ cảnh tượng này khá là dễ thương khi gã sĩ quan đô con đó nghe răm rắp theo lệnh của Yamaji.
“Phêu,” gã thở ra một hơi dài. “Ừm, thì, đêm hôm qua đã có người đến báo cáo với sở cảnh sát Khu Sumida, và dường như có liên quan đến vụ án này! Bản báo cáo có nói về gì đó liên quan tới bàn chân của một người phụ nữ được tìm thấy trong căn hộ của bạn trai cô ta và có vẻ là có dính líu đến vụ việc ngày hôm nay.”
Yamaji trưng ra ánh mắt đầy nghiêm trọng, thúc giục gã sĩ quan nói cho hết chuyện.
“Một người đàn ông có tên là Akiyama Shota đã đến báo cáo tại sở cảnh sát đó,” gã nói. “Và bạn gái anh ta tên là Myoko Reina.”