Hôm đó là một ngày nắng và không có mây… Đúng vậy, thời tiết thật là đẹp.
Là một buổi sáng dễ chịu với những làn gió se se êm ả.
Khi tôi đi đến trường như mọi lần, tôi bị gọi lại. Người gọi tôi phẩy chiếc quạt tay ra rồi nói với tôi.
“Hoàng tử, chào, buổi sángg, buổii sáng.”
Như thường lệ, Maizumi-san có một mái tóc vàng xoăn tuyệt đẹp.
…Nhưng không phải cách cậu ấy nói chuyện có chút kì lạ sao?
“Chào buổi sáng Maizumi-san. Chiếc quạt trông khá thời trang đó.”
“Ohoho, tôi rất vui được nghe vậy. Đây là một trong những món ưa thích của tôi đó.”
“Ừm, tớ nghĩ nó khá hợp với cậu đó.”
“Oho! Ohoho, Ohohohoho!”
Hình như khá thỏa mãn với lời khen của tôi, cậu ấy bắt đầu cười phá lên với khuôn mặt đỏ ửng.
Thế nhưng, khi mà tôi đang trên đường tới trường, dĩ nhiên là có rất nhiều học sinh xung quanh chúng tôi. Tự nhiên chúng tôi cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Chà, bạn biết đó, thế ngại lắm, nên tôi muốn cô ấy dừng lại…
“Này, Maizimi-sa…”
“Oho….Ui!”
Khi tôi cố dừng một Maizumi-san đang cười rất to lại, hình như có gì đó đụng vào sau lưng cậu ấy. Maizumi-san ngừng cười, ngã nhào về phía trước.
“Chào Buổi~sáng~”
Đó là Yachigusa-san, chào tôi buổi sáng với một nụ cười tươi trong khi làm tư thế ‘Kyaha!’.(TN: Yachigusa, là loli trong căng tin đó).
… Chà, cũng hay khi nói xin chào trong một tư thế dễ thương, nhưng cái thái độ đó khi vừa xô ngã Maizumi đang cười lớn từ phía sau xong thì thật đáng sợ.
Nhưng mà, mới sáng ra mà đã gặp Maizumi-san và Yachigusa-san cùng lúc thế này thì chẳng khác gì ăn sáng bằng bít tết và thịt nướng vậy, ‘quá mạnh’ cho buổi sáng của tôi… Nhưng, chà, có lẽ vì tuổi tinh thần của tôi, tôi nghĩ bằng cách nào đó, dạ dày tôi vẫn tiêu hóa được việc này, nhỉ?
Còn nữa, tôi được chào với một nụ cười tươi tắn như vậy thì tôi cũng nên chào lại thôi!... Tôi không muốn thua cậu ấy nên tôi cũng mỉm cười thật tươi mà chào lại.
“Chào buổi sáng, Yachigusa-san. Hôm nay cậu năng động thật đó.”
Tôi kết thúc với một nụ cười thật tươi. Nhìn thấy nụ cười đó, Yachigusa-san lại càng mỉm cười rạng rỡ và hạnh phúc hơn nữa.
“Tất cả là nhờ ~, tớ gặp Hatano-san ngay từ buổi sáng đó.”
Vừa nói, cậu ấy vừa tới bước song song phía bên tôi rồi vào chế độ ‘học sinh bình thường’. Thế nhưng, vẫn còn một người nữa ở đây….
“Khoan đã nào! Cậu không thể cứ dửng dưng đi đến trường như thế khi vừa làm ngã và đâm vào đ*t ai đó như thế chứ!”
Đâm vào đ*t ai đó…. Tôi chắc kèo đó không phải là từ mà một cô tiểu thư sẽ dùng đâu.
“À, tại cậu cười hơi kì dị nên tớ tưởng Hatano-san bị dính vào một kẻ biến thái nào đó.”
‘Đó, đó không phải là lỗi của Miu đâu’, Yachigusa-san nói thế.
Maizumi-san nghe vậy tất nhiên cũng nổi giận.
“Ái chà! Nói cũng hay ghê ha! Nhưng, tôi đoán chắc tại cậu cứ nói chuyện trẻ con như vậy nên ngực và mông cậu mới lép vậy đó!”
“Dừng, dừng”
…Cậu không cần phải nói ra thế chứ.
“Dù vậy mà, lẽ ra bọn tớ đã có thể đến trường cùng nhau, chỉ hai người bọn tớ thôi.”
“Đó là câu của Miu mới đúng! Cậu nên giữ im lặng đi thì hơn.”
“Mmmph~”
“Mmmph~”
Cả hai đều phồng má lên cãi nhau, và thu hút thêm nhiều sự chú ý từ xung quanh. Tôi có thể nghe giọng của nhiều người xung quanh.
“Trông như hai người họ đang đấu đá nhau vì cậu con trai đó.”
“Hình như là chỉ có một người được đi tới trường chung với cậu ta.”
“Gì cơ?! Nói cách khác, hai người họ đang định giết nhau ở đây sao?”
“Vậy nói cách khác, có phải nghĩa là nếu tớ hạ được họ thì tớ sẽ được đi tới trường cùng cậu con trai đó sao?”
Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.
…Không hiểu sao, dấu hiệu của những người xung quanh tôi bắt đầu xuất hiện những điểm kì lạ. Không khí quanh chỗ này trở nên giống như ‘Vùng đất Tu La’ vậy.(TN: ‘The Land of Asura’, tạm dịch: “Vùng đất Tu La”, là một quốc gia trong ‘Bắc Đẩu Thần quyền’, cực kì chết chóc với những trận chiến triền miên)
Đáng ra đây phải là một buổi sáng tuyệt vời…
Sai ở chỗ nào chứ…?
…Chà, tôi biết là nguyên nhân nằm ở hai người trước mặt tôi đây. Dù sao thì dđi khỏi chỗ này dã.
“Cả hai người, nếu không đi nhanh thì bọn mình sẽ muộn đấy.”
Tôi nói vậy rồi bắt đầu nhắm hướng trường mà đi.
“A, xin đợi đã ~. Miu cũng đi nữa~.”
“Ể?! Này! Chờ chút coi!”
Thấy tôi bắt đầu đi khỏi, hai người lập tức ngưng việc cãi cọ rồi cùng nhau đi tới trường.
Cuộc cãi vã cứ biến đi như chưa từng xảy ra. Chủ đề nói chuyện thì được đổi sang bộ phim truyền hình tối qua.
“Hôm qua cậu có xem phim không~?”
“Có, bản thân tôi cũng rất yêu tiểu thuyết nên tôi thật sự đã rất mong chờ.”
“Thật là một buổi tối thú vị nhỉ~? Tôi mong lần chiếu tiếp quá~.”
“...”
Cũng không lạ gì, tôi là đứa duy nhất nghĩ rằng bộ phim ‘có vấn đề’...
Cả hai rất phấn khích về nam diễn viên sẽ xuất hiện trong tập sau, nghe nói nhân vật do anh thủ vai là một nhân vật gốc của bộ phim.
Khi bọn tôi vừa đi vừa bàn tán điều này, Maizumi-san bảo rằng cậu ấy đã quyết định được câu lạc bộ bản thân muốn tham gia.
“Hở~, là cái nào thế?”
“Tất nhiên đó là câu lạc bộ kịch rồi!”
…Cô nàng, tôi chắc chắn cô nàng bị bộ phim đó ảnh hưởng.
…Cậu ấy vẫn sẽ ổn chứ? Tôi tự hỏi không biết cậu ấy có bắt đầu phát ngôn rằng ước mơ của cậu ấy là trở thành một diễn viên hay không nữa…
“Và ước mơ của tôi là sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng!”
Vừa nói, cậu ấy vừa nắm chặt tay tỏ vẻ quyết tâm.
…Ồ, hình như cậu ấy đã trưởng thành rồi.
Yachigusa-san, người đang nhìn Maizumi-san với bản mặt ‘tớ biết tỏng~’, nói với một giọng rất thuyết phục…
“Thế Miu cũng sẽ vào câu lạc bộ kịch luôn.”
‘Nghe nó cũng vui', là những gì Yachigusa-san nói.
…… Chà, cô ấy diễn rất được, tôi nghĩ cô ấy sẽ ổn cả thôi.
———————————————END CHAPTER———————————————