Tôi vừa đi vừa nói chuyện về bộ phim với Maizumi-san và Yachigusa-san, cuộc nói chuyện đã dần xoay sang phần cốt truyện, hay chính là, là bộ tiểu thuyết.
“Tác giả viết được những câu chuyện như thế, có phải là, cô cũng đã từng trải qua cái tình yêu đó rồi chăng?”
Maizumi-san vừa mở quạt lên che miệng, vừa nói vậy nói với một nét mặt say mê…. Chắc cậu ấy đang mơ mộng được trở thành nhân vật chính của câu chuyện tình yêu đó rồi.
Nghe vậy, Yachigusa-san vừa đáp lại vừa càu nhàu và đưa ngón tay lên gần miệng.
“Dù tớ có nghĩ theo hướng nào đì nữa thì, chẳng có chuyện đó đâu.”
“Ara~,
nhưng cuốn truyện có thể khiến con tim cậu hào hứng, có thể khiến nó đập loạn nhịp, cũng có thể làm cậu lo lắng hay bồn chồn cùng lúc. Làm sao cô ấy có thể viết được những câu chữ làm cậu rung cảm như thế nếu cô ấy không tự mình trải qua? Sao biết được chứ, có thể cô ấy viết nên bộ truyện dựa trên câu chuyện đời thực của bản thân thì sao?”
“Nhưng, nhưng, nhiều người đeo bám đến thế thì thật vô lí! Cả nếu mà có thật đi nữa thì, tớ nghĩ ắt phải ít người hơn.”
Gấp lại chiếc quạt đang mở to, Maizumi-san quay sang hỏi tôi.
“Hoàng tử, chàng có biết bộ truyện gốc không?”
Nhưng, trước khi trả lời câu hỏi của Maizumi-san, có vài điều tôi muốn nói trước đã.
“Làm ơn đừng gọi tớ là ‘Hoàng tử’ nữa.”
Tôi tự nhủ có lẽ Maizumi-san sẽ bị bất ngờ vì tôi nói thế.
“Ể? Nhưng, sao vậy?”
…À, như thế xấu hổ lắm… Sao cậu lại làm cái biểu cảm thờ ơ như thế được? Nói từ đó ra cậu không thấy xấu hổ à?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
…Nếu tôi nói thật với cậu ấy là tại tôi thấy ngại, cậu ấy liệu có dừng không ha? Thế nhưng mà, Maizumi-san là .. một người 'lập dị' nhỉ? Thế thì, ờmm…
“Lúc cậu gọi tớ là ‘Hoàng tử’, không hiểu sao cứ thấy xa cách làm sao ấy…làm tớ thấy cũng hơi cô đơn…”
Với một nụ cười có chút chua chát, tôi cố tỏ ra nhập tâm nhất có thể…….. Nhưng nghĩ lại những gì vừa nói, nói thật nó còn xấu hổ hơn cả khi bị gọi là ‘Hoàng tử’ nữa. Ngoài mặt tôi mỉm cười cô quạnh, nhưng trong lòng tôi lại cực kì xấu hổ và muốn làm kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt…
Maizumi-san nghe xong, ban đầu thì trưng ra một vẻ mặt như thể cậu không hiểu tôi đang nói gì, nhưng sau một lúc, mặt cậu ấy chợt đỏ ửng lên như cậu ấy đã hiểu được câu đó.
Thế là cậu ấy mở chiếc quạt trên tay rồi phe phẩy quạt.
“Oh! Ohoho! Đúng rồi đó! Em, biểu hiện của em thật xa lạ quá ha!”
Đằng hắng một tiếng ‘Ehmm!’, Maizumi-san tiếp tục nói như thể cậu ấy vừa quyết được cái gì đó.
“Chính là thế!.... Từ giờ em sẽ không gọi chàng là ‘Hoàng tử’ nữa, em sẽ gọi chàng là An-Anh yêu!”
“Không, gọi tớ bằng tên đi, làm ơn.”
Tôi bảo Maizumi-san đang đỏ bừng mặt và run hết cả người bên đó hãy gọi tôi bằng tên.
…Hay nói cách khác, cô nàng tùy tiện này lại quay ra gọi tôi là anh yêu! Cậu mến từ anh yêu đến thế à!
Yachigusa-san nhìn Maizumi-san như vậy thì bật cười.
“Phụt-! ehe, ehehe, bị ~ từ ~ chối ~ rồi ~ kìa ~.”
“Hừmm, gì hả?”
Maizumi-san vừa mắt ngấn nước vừa trừng, mắt với Yachigusa-san, người vẫn cứ đang đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi không biết quan hệ của hai người này là tốt hau xấu nữa….. Dù sao chăng nữa, nên quay lại chủ đề thôi…
“Ờm, nhân tiện, tớ biết bộ tiểu thuyết đó.”
Hai người đang ầm ĩ với nhau thì bỗng quay sang tôi rồi tiếp tục nói chuyện.
“Vậy sao, cả con trai cũng đọc bộ đó luôn hử.”
‘Hay mà, phải không?’, Yachigusa-san nói, vừa tạo hình kiểu ‘Kyaha!’, nhưng tôi cũng chỉ cười nhạt đáp lễ cho qua.
“Con trai đọc bộ này thì không biết có nghĩ là tác giả có đầy kinh nghiệm tình trường không ta?”
Maizumi-san nói vậy làm tôi liên tưởng tới cô hàng xóm…
À, cái người đó, người có kĩ năng giao tiếp vụng về và quá dễ bị sai khiến, Kikusui-san…..
Mà cậu lại bảo cô ấy là dạng người đa tình đó hả? Tôi muốn cười lắm rồi, nhưng cũng đành nhịn,..... À thì bởi vì tôi đâu thể hủy hoại hình tượng của tác giả trong lòng độc giả được.
“Hà, ai biết được –.. Tác giả có khi đúng là có nhiều hơn một mối duyên tình–... Nhưng tớ nghĩ cô ấy là một người rất tuyệt–...”
“Sao cậu cứ nói đều đều thế hả?”
Tôi xin lỗi với cô hàng xóm ở trong lòng…’Cháu xin lỗi, Kikusui-san. Phải nói dối khó quá.’
“Nhưng tác giả không phải hơi bí ẩn sao?”
Yachigusa-san đột nhiên nói khiến tôi hơi bối rối.
“Bí ẩn?”
“Đúng thế, cho dù bộ tiểu thuyết đã ra mắt được tầm mười năm rồi, mà vẫn chẳng có tí thông tin gì về tác giả hết. Thường tình nếu có một tác phẩm nổi tiếng đến thế, cũng chẳng lạ gì nếu tổ chức một hai buổi kí tặng…”
…….Hừm, đương nhiên là vì, khả năng giao tiếp của cô ấy vụng về quá, nên cô ấy không dám nói trước đám đông chứ sao.
Tôi gào thét trong đầu, ‘Đừng bắt tôi phải nói ra!’...À thì, tôi vẫn chưa nói gì cả.
“Phần bí ẩn của cô ấy cũng thật là cuốn hút đó!”
Maisumi-san tươi cười nói…. Chà, cậu ấy rất thích bộ tiểu thuyết đó nhỉ.
……Thật là một người hâm mộ năng nổ và trong sáng! Nhưng sự thật là tác giả không bí ẩn gì cả, và một điều đáng buồn nữa về cô ấy, nhìn từ xa cô chẳng khác gì một kẻ khả nghi cả, à khoan…… Chà, cô ấy là người hàng xóm tốt bụng đã chia sẻ thức ăn ngon cho tôi.
Khi đang nói về những vấn đề nhỏ nhặt, ba người bọn tôi đã đi qua cổng trường và hướng về phía phòng học.
Khi tôi tới lớp học và mở cửa, có một Cựu lớp trưởng đang ngồi ở trong.
“A, Hatano-kun…, ehmm… chào buổi sáng”
“Ah, chảo buổi sáng"
“Ừm…Cái đó… cũng đã lâu rồi…”
Cuộc nói chuyện giữa tôi và lớp trưởng cũ cứ như là người yêu xa cách lâu ngày ấy….. Dù ở trường ngày nào bọn tôi chả gặp nhau.
“Ừm…đúng ha?”
“Tớ, tớ cứ ngỡ là sẽ không được nói chuyện với Hatano-kun nữa…”
Đột nhiên cậu ấy cúi mặt xuống buồn bã.
…Không biết chuyện gì đã xảy ra cậu ấy với cậu ấy thế?