Sau khi nói chuyện ở phòng Hội Học sinh xong, tôi quyết định đi về nhà. Trên đường về, ở trên tàu và cả ở nhà ga, tôi đã suy nghĩ xem nên tham gia vào một câu lạc bộ nào đó hay là vào Hội Học sinh.
Tôi có nên tham gia hay không… Thật tình, tôi bối rối quá… À tất nhiên là tôi có thể không tham gia vào câu lạc bộ nào cũng được, nhưng tôi đã được trao cơ hội để tận hưởng tuổi trẻ lần nữa, nên tôi rất khao khát được vào trải nghiệm. Nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra khi tới làm trợ thủ cho Hội Học sinh nào.
Tôi làm công việc thường nhật của mình, người vã mồ hôi, những học sinh khác nhìn thấy cảnh đó thì run run xúc động.
…… Cũng không tệ cho lắm nhỉ? Và còn nữa, tôi sẽ được mang tiếng tốt cũng nên.
Nhưng mà, tôi tự hỏi vì sao tôi lại phải lo lắng đến thế trong khi tôi chỉ là muốn gia nhập một câu lạc bộ thôi…. Vừa đi vừa nghĩ về điều đó, tôi đã trông thấy nhà tôi ở phía xa.
…… Đúng thế, tôi thấy được nhà tôi rồi, nhưng còn hơn thế, tôi đã trông thấy một người làm tôi khá hứng thú.
Người đó đang… đứng trước cửa nhà người hàng xóm của tôi, tiểu thuyết gia nổi tiếng Kikusui-san, với một khuôn mặt vô cảm. Thế nhưng, tay người đó đang thô bạo nhấn chuông cửa liên hồi….Chà, cái mặt vô cảm kia có thể đem so với cô hầu gái nhà tôi đấy.
Thông thường, nếu tôi thấy một kẻ khả nghi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, nhưng tôi đã từng thấy người đó nhiều lần rồi, tôi cũng có lần đã từng nhìn thấy cô ta ở cùng với Kikusui-san nữa. Tôi thì cũng chưa nghe cô Kikusui-san kể chi tiết về người này, nhưng tôi nghĩ người này là editor của cô ấy. Tuy thế, khi tôi nhìn người đó cứ nhấn chuông không ngơi nghỉ thế kia, làm tôi phải nghĩ là làm editor cũng thật không đơn giản.
Khi tôi cố phớt lờ người kia và đi vào nhà, đột nhiên người đó ngừng nhấn chuông và quay sang nhìn tôi, rồi cáo lỗi vì đã gây phiền hà.
“À, vâng, không sao đâu ạ.”
“Nếu cô ấy chịu ra ngoài thì tiếp theo cũng nhanh thôi mà.”
Nói vậy rồi cô lại tiếp tục công việc bấm chuông cửa của mình.
Thấy vậy, tôi đã nghĩ rằng mấy cuộc trao đổi giữa tác giả và editor thật không hề đơn giản hay dễ dàng tí nào.
Dù sao thì, khi tôi bước vào nhà, Maria đã đi ra cửa chính chào tôi như thể cô ấy biết trước lúc tôi về vậy.
“Mừng trở về ạ.”
“Em vừa mới gặp một người - mà em nghĩ chắc là editor của cô Kikusui, đang ở trước cửa nhà cô ấy.”
“Ồ, người đó hử?...”
“Hửm? Chị biết sao?”
“Đúng thế, gần đây người đó có đến nhà cô ấy, nên tôi cũng tới làm quen chút.”
“Ồ, một mối duyên giữa hai con người vô cảm… tôi hi vọng cái bầu không khí trầm cảm đó sẽ không ám cả khu này…
Thế rồi tôi vừa đi vào phòng khách vừa nói chuyện với Maria rồi ngồi vào chiếc ghế sô pha đặt ở đó. Maria lập tức đi vào bếp chuẩn bị đồ uống. Vừa uống tôi vừa tiếp tục nói chuyện với Maria.
“... Đúng thật là, một nhà văn nổi tiếng hẳn phải bận rộn lắm.”
“Chà, phim truyền hình sắp lên sóng rồi, và tôi nghĩ quãng thời gian này là lúc bận rộn lắm đây.”
“Hả? Nó sẽ được chuyển thể thành phim sao?”
“Cậu không biết sao? 9 giờ tối nay là phát sóng tập đầu tiên đấy.”
‘Tôi mong nó lắm', Maria nói. Không hiểu sao trông chị ấy trông rất vui.
“Nhưng nó là tác phẩm nổi tiếng đã được tái xuất bản liên tục trong suốt mười năm, việc nó vẫn chưa được chuyển thể thành phim cho đến bây giờ làm em ngạc nhiên đó.”
“Kohaku-sama, xin hãy nghĩ về cốt truyện đi ạ.”
“Hum?”
“Câu chuyện kể về một số các chàng trai đã phải lòng một cô gái và kiên trì theo đuổi cô.”
“Ờm, đúng như thế.”
“Tôi chắc chắn các Nam diễn viên không thể tự nhiên nói, ‘Tôi muốn diễn bộ này', bằng chính ý muốn của họ đâu.”
“... À, em hiểu.”
Nói cách khác, không tìm được các nam diễn viên đóng chính…
“Thế, nói vậy tức là bây giờ họ đã xoay sở tìm được diễn viên rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, có vẻ đạo diễn đã kiên trì bám trụ để hiện thực hóa điều này.”
“Em hiểu… Khoan, sao chị biết rõ đến vậy.”
“Tất nhiên, tôi đã rất mong chờ bộ phim từ khi tôi biết tin bộ này sẽ được chuyển thể thành phim đó.”
“À, là thế à…”
“Cả Yoko-sama cũng rất mong chờ bộ phim nữa.”
“Cả mẹ nữa sao, hử…”
“Nhiều người đã xin nghỉ phép chỉ để xem tập đầu tiên của bộ phim đó…”
“Ghê thật…”
“Tôi nghĩ hôm nay nhiều người sẽ về nhà sớm đó.”
Không biết sao tôi nhớ lại rằng trong kiếp trước của tôi, tôi đã nghe qua một sự kiện cũng tương tự thế này….
Rồi thời gian cứ trôi qua, đó là lúc mà bộ phim lên sóng.
Hai tiếng trước giờ phát sóng, mẹ tôi đã trở về nhà, ăn tối, tắm rửa, rồi ngồi trước TV với Maria trong một trạng thái chu tất.
….Và, bộ phim đã bắt đầu.
Tóm lại, nó hơi kì lạ với tôi. Chắc rằng diễn xuất của nữ chính thì xuất sắc không cần bàn cãi, và cũng có kha khá nam diễn viên nữa, nhưng tôi lại cảm thấy phần diễn xuất của các nam diễn viên lại thua xa so với nữ chính. Và trên hết, tôi nghĩ rằng các nam diễn viên đều chẳng đẹp trai tí nào. Tuy nhiên tôi tôi đã kết luận như thế khi so sánh với trong kiếp trước của tôi. Sự thật là mẹ tôi và Maria trông rất tận hưởng bộ phim và cũng thực sự rất vui mừng nữa. Và giờ họ đang kể lể những ấn tượng của họ về bộ phim.
“Ah, mong tập sau quá đi.”
“Vâng, tại đây là tập đặc biệt nhân buổi lên sóng đầu tiên, nên tập dài tới hai tiếng lận. Chà, tôi đã
thích nó từ lâu, nhưng giờ thế này tôi vẫn muốn thấy các chàng trai tranh giành nữ chính.”
“Đúng thế, nhỉ?!”
“Kohaku-sama, cậu cũng thích nó chứ?”
“Ừm? À, tôi ước gì các nam diễn viên mặt đẹp hơn chút…”
“......”
“......”
Họ im lặng nhìn tôi.
“Ừm, này?”
“Kohaku, con không thể nghĩ chủ quan như thế được. Con này, các nam diễn viên trong bộ phim mới xong cũng rất là nổi tiếng đó.”
“Đúng, thử nghĩ xem, nếu có một nam diễn viên đẹp gần ngưỡng của Kohaku-sama xuất hiện trong phim, thì nhân vật đó sẽ quá nổi bật. Ngoài ra, nếu trong trường hợp đó thì ai cũng đoán được cái kết là người nào sẽ về với nữ chính luôn.”
Nói thế, cả hai lại tiếp tục rôm rả phấn khích về bộ phim.
Rõ là, nếu có một gã đẹp mã trong đó, nữ chính ở phần kết sẽ chọn hắn ta mà không hề đắn đo, nếu không cả khán giả cũng sẽ tẩy chay bộ phim luôn…
Tôi đã nghĩ thế khi xem cảnh mẹ tôi và Maria trò chuyện với nhau hạnh phúc về bộ phim mới chiếu.