Hãy nói chuyện một chút về hàng xóm của tôi.
Người sống kế bên nhà tôi có chút lập dị…
Hừmm, nên nói thế nào nhỉ…. Cô ấy là một người rất đáng ngờ. Thêm nữa, cô luôn có một quầng thâm đen dưới mắt, tôi cũng thường hay thấy cô đi đứng khá choạng voạng.
Khi tôi gặp cô ấy, tôi luôn chào hỏi cô, nhưng mỗi lần như thế, không hiểu tại sao cô ấy lại chợt rùng mình.
Chắc là cô ấy bị mắc chứng rối loạn giao tiếp….
Nhưng, tôi tự hỏi là tại sao đèn bên chỗ cô lại luôn bật sáng? Tôi chắc rằng cô ấy sống một mình, nên cô ấy không thể không đi làm được.
Và bạn biết không, bây giờ cô hàng xóm bí ẩn đó đang đứng trước mặt tôi, đem cho tôi vài món hải sản.
Khi tôi nghe cô ấy nói thế, tôi nghĩ cô ấy định làm điều gì kì lạ, nhưng chẳng có gì xảy ra cả, cô ấy chỉ tới để chia cho chúng tôi các món ăn mà cô ấy có. Đó là tất cả những gì cô định làm.
Và vì mới nãy Maria đã ra ngoài đi mua sắm, vậy nên không còn cách nào khác, tôi phải tự mình xử lý tình huống này, nhưng mà người phụ nữ trước mặt tôi… hàng xóm của tôi, cổ tên là Kihusui…thật lòng, cổ trông khiếp quá.
Quầng thâm đen dưới mắt, tóc thì rối xơ đi, da trông cũng thô nốt luôn. Về nét mặt thì trông khá được, nhưng lại trông như kiểu “Vô cùng xin lỗi đã làm mất thời gian của anh”......
Nãy giờ, cô ấy còn không dám nhìn thẳng mắt tôi lấy một lần.
“L-làm ơn, cô, cô nhận chỗ này từ bố mẹ cô. Cô, cô không tự ăn hết được… Nên, cô muốn…chia sẻ…Nhưng! Tất nhiên! Nếu cháu không muốn nhận đồ….. t-từ một người phụ nữ như cô, ừmm, cháu không phải ép bản thân làm gì… không sao cả…”
Cô ấy nhát quá đi!
“Ừm, cảm ơn cô rất nhiều. Cháu rất vui được nhận ạ.”
Tôi đưa tay đỡ lấy cái thùng xốp rồi liếc nhìn bên trong.
Trong hộp đựng tôm, các loại có vỏ như sò điệp, và các loại cá như là cá tráp biển.
……Trong đó có đầy ắp hải sản các loại, và nhìn rất sang. Thực lòng, tôi rất vui.
“Cho cháu nhiều thế này thật sự ổn chứ?”
“Tấ-tất-tất nhiên! Ổn mà!”
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
“Nếu là Hatano ăn chúng, lũ-lũ-lũ cá cũng sẽ rất vui nữa! Đúng thế đó!”
……Đã được một lúc rồi đó, cô có thể bình tĩnh lại một chút không? và cả nhìn vào cháu đàng hoàng mà nói chuyện nữa, xin cô đó.
“Vậy, cô đi đây!”
Nói xong, cô ấy định dồn hết tốc lực chạy về nhà, nên tôi đã gọi cô ấy lại.
“A, chờ một chút đã ạ.”
Nghe tiếng tôi gọi, cô Kikusui đứng lại ngay tắp lự.
Rồi, cô quay đầu lại vụng về như một cỗ máy sắp hỏng.
“C-c-co! Có gì chuyện cô có thể giúp cháu không?”
Sao trông cô ấy căng thẳng quá vậy……
“Không phải vậy, cháu thấy hơi áy náy khi không gửi lại cô được cái gì cả, nên cháu muốn hỏi rằng liệu cô có thể ăn tối cùng nhà cháu không ạ.”
“Gì!”
“À, cháu không ép cô đâu, nên nếu….”
“C-Cô ăn cùng bàn v-với cháu được sao?”
“.....Tất nhiên ạ.”
“Ngày mai mình chết mất”
Cô không nói được gì khác ngoài cái câu xui rủi kia à?
“Cậu Kohaku, có chuyện gì thế?”
Maria, giờ đã đi mua sắm về, có vẻ thắc mắc không biết chúng tôi đang nói chuyện gì trước cửa.
“Không có gì đâu, chỉ là em muốn đáp lễ cho cô Kikusui, nên em đã mời cô ấy tới ăn tối vì em thấy không có cái gì để đưa cho cô ấy mang về cả.”
Maria nhìn vào chỗ hải sản rồi thốt lên cảm kích.
“Đây, chỗ này thật sự nhiều quá.”
“Dạ, và nhìn cũng ngon nữa.”
“Thế, tôi sẽ đi chuẩn bị cho bữa tối ngay bây giờ.”
“Cô Kikusui, xin hãy vào nhà và đợi đến khi nấu xong ạ.”
Nói thế, tôi dẫn cô Kikusui vào trong nhà. Cô Kikusui do dự bước vào nhà vừa liếc nhìn xung quanh.
“Rồi, thế chúng ta hãy làm cơm với cá tráp biển hấp nguyên con, nguyên liệu còn lại sẽ làm món nướng, và làm sashimi nữa.”
“Nhà chúng ta có cái bếp nướng bằng đất nào không nhỉ?”
“Có, có hai cái. Còn có than nữa.”
“Sao lại có tới hai cái……”
Ồ đúng rồi, tôi nhớ là mẹ tôi hay nướng mực khô để làm mồi nhậu….
“Sẽ mất một lúc để làm cơm và hấp cá tráp. Và giờ này bà chủ Yoko cũng sắp về rồi. Tôi đoán rằng bữa tối sẽ sẵn sàng khi bà ấy về.”
“Em đồng ý, dù sao thì hẳn cũng chỉ cần đem tôm lên bếp than mà nướng rồi tẩm muối cho vừa ăn là được.”
“Đ-đú-đúng, tôm đem nướng lên sẽ rất ngon, và đem làm sashimi cũng ngon nốt.”
“Ôi, cháu quên đem nước cho cô mất rồi. Cháu sẽ chuẩn bị trà, nên xin hãy ngồi đợi ở sô pha ạ.”
“Được! Cô xin lỗi đã làm phiền cháu, và cảm ơn cháu rất nhiều.”
“Bởi vì cô là khách mà, xin cứ tự nhiên.”
Thẳng thắn mà nói, cô ấy bối rối đến mức đỏ bừng mặt lên.
Chắc là cô ấy hơi căng thẳng khi vào thăm vào một căn nhà có đàn ông sống bên trong…
Khi cô ấy ngồi lên ghế sô pha, cả người cô ấy khựng lại và không nhúc nhích một ly.
……..Cô ấy còn sống chứ?
“Mẹ về rồi.”
Khi tôi đang nghĩ thế, mẹ tôi về nhà rồi.
“Sao mà, mẹ ngửi thấy mùi gì ngon quá đi”
Bà ấy sấn tới phòng khách trong khi xuýt xoa như thế vì mùi cơm chín và cá tráp hấp tỏa ra ngào ngạt.
Rồi mẹ nghiêng đầu khi thấy cô Kikusui, đang ngồi bất động trên chiếc ghế sô pha trong phòng.
“Ủa? Có chuyện gì với cô Kikusui thế?”
“À, cô ấy cho chúng ta mấy món hải sản, nên con đã mời cô ấy ăn tối chung luôn.”
“H-h-h-h-hân hạnh ạ!”
Ôi! Cô ấy còn sống này, mà tất nhiên là vậy rồi…….
Tôi bỗng chợt nghĩ mấy điều như thế, lúc mà cô Kikusui đáp lời người mẹ vừa mới về nhà của tôi.
“A, chào mừng, cảm ơn cô vì đã đem hải sản qua nhé.”
“Không, cũng không phải gì to tát.”
Và Maria tới chen ngang.
“Phu nhân Yoko, mừng trở lại ạ. Bây giờ cơm và cá tráp biển hấp đã sẵn sàng, xin hãy dùng bữa thôi ạ.”
Và rồi, bữa tối cùng người hàng xóm của tôi đã bắt đầu khai vị.