Để nói lại lần nữa, như tôi nghĩ, mùa thi cử thật ảo diệu quá đi thôi…..
Kể từ ngày đó, mấy cô gái trong lớp tôi đột nhiên cắm mặt vào học như điên như dại.
Giờ giải lao, không ai nói lấy một câu thừa. Họ cắm mặt vào mấy quyển sách tham khảo và sách bài tập, chăm chỉ học hành.
Nói thật, tôi thấy hơi sợ.
Ngày qua ngày, các bạn nữ trong lớp ngày càng mỏi mệt, sắc mặt ngày càng tái đi, mái tóc cũng đã mất đi màu óng ả.
Khi tôi thấy tình trạng này quá khắc khổ, tôi đã hỏi họ, ‘Các cậu ổn chứ?’, nhưng khi các cô gái nghe vậy…
“Không sao đâu! Tớ ổn! Đừng lo lắng! Nhưng dù sao cũng đã làm cậu bận lòng rồi, cảm ơn cậu…”
Cô ấy nói vậy, với đôi mắt đã mất đi ánh quang. Thật ra, khi rôi nhìn vào mắt cô ấy, xương sống tôi rợn cả lên, nhưng tôi sẽ giấu bí mật này.
Và tôi cũng nghĩ rằng,
‘Nhưng tôi thấy đó, cậu trông ổn chỗ nào hả!’
Trước tình hình này, tôi đã rất lo về thể trạng của mọi người, nên tôi đã tự tay làm một chút đồ uống bổ dưỡng cho bọn họ.
……Họ đã vui đến phát khóc. Đâu phải chuyện gì to tát đâu chứ, vậy nên việc họ rất biết ơn tôi càng làm tôi cảm thấy tội lỗi hơn thôi.
Nửa sau chặng đường cấp hai dị thường này cuối cùng cũng đã trôi qua, cùng với đó, ngày lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng đã tới.
Thật sự, tôi tự hỏi bọn họ đã đăng kí thi ở đâu mà phải học hành cực khổ đến vậy. Nhưng hẳn là họ nhắm tới học bổng của THPT Kenran.
Tôi hiểu rồi, nếu đó là mục tiêu của họ, họ chắc hẳn cần phải đi xa đến vậy. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao toàn bộ nữ sinh của lớp tôi lại làm một việc liều lĩnh đến thế…..
Tuy nhiên, chắc cũng vì sự nỗ lực kinh khủng của bọn họ, thật ĐÁNG NGẠC NHIÊN!, hai người đã giành được học bổng đặc cách miễn học phí. Hơn nữa, cả lớp đều đậu kì thi đầu vào của trường Kenran. Nhưng vì không thể giành được học bổng, đâm ra thất vọng, vài cô gái
siết tay lại rồi đập vào bàn……..Và vì lí do nào đó, những người còn lại thủ thỉ, ‘Làm ơn! Tớ trông cậy vào các cậu!’, với hai cô gái nhận được học bổng, lớp trưởng và Saegusa. Rồi hai người họ cũng im lặng gật đầu.
Thật lòng, tôi tự hỏi bọn họ đang nói cái gì thế……
Sau cùng, những người duy nhất thật sự nhập học trường Kenran chỉ có hai cô nàng diện học bổng và hai cô nàng nữa xuất thân từ các gia đình giàu có.
Dù thế, các cô gái khác cũng đã đậu vào các trường THPT công lập nhờ sự cố gắng của họ trong thời gian qua.
Thấy thế, tôi rất vui mừng, tôi không thể đứng nhìn họ phải học lại một năm dù cho đã học hành chăm chỉ đến vậy.
Thật đấy, tôi thật sự rất vui….
Và khi một cô bạn tới báo với tôi rằng các cậu ấy đã đậu bài kiểm tra. Tôi đã vô thức ôm chầm lấy cổ.
Vì việc này, cô bạn ấy đã vui mừng khôn xiết, nói to, “Phần thưởng của tớ đây rồi!!”, và cả lớp truyền tai nhau rằng tôi sẽ ôm lấy người đậu bài kiểm tra, vậy nên ai cũng tới báo cho tôi hết. Mọi người đã cố gắng hết sức rồi, nên tôi ôm hết bọn họ mà không suy nghĩ nhiều, nhưng mà…
Trên hết, tôi hi vọng họ sẽ báo tin này cho cô giáo trước…
Thấy chứ, cô giáo giờ đang khóc kia kìa…..
Ừm, tôi mừng là tất cả đều đậu bài kiểm tra.
Nhờ vậy, tôi có thể an tâm tốt nghiệp rồi.
Buổi lễ kết thúc tốt đẹp, và các học sinh đang tiễn biệt lẫn nhau.
Nhìn cảnh này, Maegashira đang đứng kế bên tôi lên tiếng.
“Aaaa, Vậy là phải tạm biệt Hatano rồi, nhỉ. Sao cậu không chọn tới Seimei?”
“Như tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đây là quyết định của tôi sau khi làm vài phép so sánh với cơ sở vật chất của Kenran.”
“Chậc~”
“Thế, hình như cậu rất trông đợi vào trường Seimei nhỉ.”
“Đúng thế, ở Seimei có những người được gọi là ‘Hướng dẫn viên’, hình như là các đàn anh khóa trên, họ giải đáp những khúc mắc cho tân sinh cực kì tận tình và trang nhã. Tôi rất háo hức muốn thấy họ là loại người thế nào.”
Aaaa, Đồng tính hả. Tôi biết nó là gì đó.
“Tô, tôi thấy rồi…”
Tôi sẽ không nói thêm gì nữa.
Xin lỗi nha, tôi không có cái loại sở thích đó.
“Ừmm, Hatano ơi.”
Khi tôi đang đăm chiêu, đột ngột tôi nghe thấy tiếng ai gọi tên tôi. Nhìn lại, cô bạn cùng lớp với tôi đang đứng đó.
“Ồ, Mọi người, chúc mừng các cậu đã tốt nghiệp nhé.”
“Cảm, cảm ơn cậu. Tớ cũng mừng cho Hatano nữa.”
“Cảm ơn cậu. Thế, cậu có chuyện gì sao?”
“U, ừmn. Cậu… Cậu có thể chụp ảnh với tớ không?”
“Ảnh sao?”
“À, nếu cậu không thích thì cũng không sao đâu! Chỉ là khi chúng ta vẫn còn có thể chung một lớp, ừm… tớ nghĩ là, tớ có thể giữ chúng trong tim.”
Giọng nói cứ nhỏ dần đi cho đến khi tôi không còn nghe rõ mấy từ cuối nữa.
Rồi, tôi nói với nụ cười trên môi.
“Được thôi. Hãy chụp một bức nào. Còn mấy cậu thì sao?”
Tôi nói thế với những người bạn cùng lớp đang nhìn vào chúng tôi mà nhỏ nước miếng.
Và, “Làm ơn!”, bọn họ đồng thanh hét vang lên.
Cuối cùng, tôi chụp từng tấm ảnh riêng với mỗi bạn nữ trong lớp, và luôn cả với Maegashira, rồi sau đó khép lại với một bức ảnh chụp chung cả lớp.
“Hatano, cảm ơn nhé! Tớ sẽ giữ nó làm bảo vật gia truyền!”
“Một bức ảnh với con trai, chỉ hai chúng mình, trông tuyệt quá đi!”
“Tớ đã có những kí ức thật đẹp.”
“Không thể tin được, tớ có một bức ảnh chụp chung với con trai…”
“Như một giấc mơ giữa hiện thực vậy.”
Có vẻ mọi người đều rất thỏa mãn.
Hạnh phúc chỉ vì những điều giản đơn như vậy, trong tim tôi cũng không hiểu sao đang đập rộn ràng.
Nhưng, làm ơn, đừng có đem chúng làm vật gia truyền.
Nhìn lại, cuộc sống cấp hai của tôi cũng đã ngập tràn niềm vui.
Tất nhiên, những kí ức trước khi tôi nhớ lại tiền kiếp của mình, tôi chỉ muốn quên chúng đi, vậy nhưng……
Đó vẫn là những kỉ niệm vui vẻ.
Khi tôi chuẩn bị về nhà sau bữa tiệc liên hoan, tôi bị gọi lại lần nữa.
Lần này là giáo viên của tôi.
“Chúc mừng em đã tốt nghiệp nhé.”
“Cảm ơn cô nhiều.”
“Hatano này, em đã trở thành một học sinh rất xuất sắc. Ban đầu cô đã hơi hụt hẫng khi phải phụ trách em, nhưng bây giờ cô lại có những kỉ niệm đẹp.”
Em xin lỗi về khoảng thời gian trước đó…
“Hãy gắng hết sức khi lên cấp ba nhé.”
“Cô ơi, cảm ơn cô vì đã chăm sóc em suốt thời gian qua. Xin hãy luôn khỏe mạnh cô nhé.”
Tôi nói xong, bỗng cô giáo hắng giọng lại, rồi nói tiếp.
“Và…”
“Cô có thể chụp một bức với em chứ?”
Cô giáo nói vậy.
Và tất nhiên, tôi đáp, ‘được ạ’, với một nụ cười.