Tôi đặt chỗ tôm đã ướp muối lên vỉ nướng. Chỗ tôm phát ra âm thanh xèo xèo đã tai cùng mùi thơm nức mũi.
“Chà, thơm quá đi.”
Mẹ tôi, đang nhâm nhi cốc bia lạnh, phấn khích reo lên.
Đúng là đồ ăn đang tỏa ra mùi rất thơm làm tôi sắp không chờ được nữa rồi.
Khi món sò sắp chín tới, tôi thêm chút bơ và vài giọt xì dầu.
Lần nữa, hương thơm lại tỏa ra thách thức cảm giác thèm ăn của tôi.
“Đã đến lúc rồi.”
Maria sau khi kiểm tra qua đống hải sản liền báo vậy.
Xem ra màu của tôm đã chín tới rồi và nhìn trông rất ngon.
“Mời cả nhà ăn cơm ~ ”
Mẹ tôi háo hức bốc lấy một con tôm nướng, bóc bỏ vỏ rồi cắn một miếng.
“Ôi! Vị tuyệt quá đi! Màu tôm trông đã ngon rồi mà vị của tôm cũng ngon không kém!”
Rồi bà ấy uống cốc bia và ăn tiếp.
“Vậy tôi sẽ đi lấy cơm, cá tráp biển hấp và sashimi.”
“À, lấy tôi thêm bia nữa.”
Mẹ tôi lại đòi thêm và thêm.
Nhìn thái độ của bà ấy khiến tôi nghi ngại rằng, mẹ quên mất nhà đang có khách.
Chắc là bà ấy không để tâm lắm vì vị khách này là hàng xóm của chúng tôi chăng?
“Cô Kikusui, cảm ơn cô nhiều nhé, lại mang đến những món ngon như vậy.”
“Thật lòng, thật lòng, cảm ơn cô nhiều.”
Tôi nói cảm ơn lần nữa.
Hải sản chúng tôi nhận đều là loại lớn và tươi ngon.
“Không đâu, đừng bận tâm nhiều làm gì.”
“Ừm, đúng là hơi ngại khi chúng tôi đã nhận chỗ này từ cô Kikusui, nhưng xin hãy ăn thêm đi ạ.”
Khi tôi thấy không khí hơi ngượng ngùng, tôi nói vậy và khẽ cười…
“Vậy! Nếu cháu muốn thì cô có thể mang đến mỗi ngày luôn!”
“Haha, thế thì không hay lắm!”
Nếu được, xin hãy mang thêm thịt nữa. Và nếu được nữa, thì thứ gì đắt đắt một xíu, làm ơn ạ.
Thôi thì, tôi sẽ không nói ra đâu…
“Xin lỗi đã khiến mọi người phải đợi.”
Maria mang ra một cái nồi cơm đất cùng món cá tráp biển hấp được bày trên khay và một dĩa sashimi.
“Thế, cơm và cá tráp biển hấp đã tới rồi, nên chúng ta dùng bữa thôi chứ.”
“Vâng! Mời cả nhà ăn cơm.”
“Nếu Maria đã xong việc rồi, thì hãy tới ngồi ăn chung đi.”
“Xin cảm ơn rất nhiều. Vậy xin hãy để tôi dùng bữa chung với mọi người ạ.”
Maria vẫn luôn ăn chung với chúng tôi, nhưng giờ nhà đang có khách, nên cô ấy muốn ăn sau, vậy nhưng cô Kikusui lại là hàng xóm, nên sẽ chẳng sao đâu, tôi đoán vậy.
“Nếu chị không tới nhanh lên, mẹ em sẽ ăn hết phần đấy.”
“Mẹ, Mẹ không có tham ăn như thế!”
“...Không còn con tôm hay sò nào trên vỉ nướng hay sao?”
“Vâng, hết rồi ạ, tôi sẽ đi lấy thêm.”
Thấy chưa, dù con chỉ nói cho vui thôi, nhưng mẹ thực sự ăn hết rồi đúng không, còn chối nữa?
Thôi kệ đi, tôi sẽ ăn cơm với cá tráp biển hấp vậy.
Nhìn vào trong nồi đất, tôi nhận thấy xương cá đã được tách ra trước rồi, nên tôi chỉ cần gắp vào bát, tiện tay cũng múc thêm một bát rồi đưa cho cô Kikusui.
“Cô hãy ăn đi ạ!”
“Hyaa! Cảm ơn cháu.”
Cô ấy vừa nói vừa đón lấy cái tô một cách rất cảm kích.
Làm sao mà, tôi có cảm giác mình vừa đùa với lửa vậy nhỉ.
Tôi cũng lấy thêm cho cả Maria và mẹ nữa.
“Cảm ơn cậu nhiều.”
“Cảm ơn ~ “
Xong, giờ là lúc tôi sẽ dùng cả tâm lẫn ý để ăn uống.
Tôi tự hỏi, chúng sẽ có vị gì đây?
……Ngon quá, vị vừa chín tới, hương vị của cá tráp biển quánh lại trong thức ăn, thêm nữa là vị của từng thớ thịt cá thấm sâu vào miệng. Quả thật là một kiệt tác.
“Ngon quá.”
“Vâng, đúng thế.”
“Thật sự rất ngon ~ “
Cả Maria và mẹ tôi đều khen tấm tắc.
Nhìn qua cô Kikusui, trông cô ấy đang ăn rất ngon lành.
Mang cho nhà cháu những thức ăn ngon như vậy, cháu sẽ tiếp đãi cô chu đáo. Tôm nướng cũng sắp chín tới rồi, nên tôi gắp bỏ vào đĩa của cô Kikusui.
Mẹ tôi cũng giơ đũa ra định gắp, nhưng tôi ngăn bà ấy lấy thêm rồi gắp cho cô Kikusui. Mặt mẹ tôi trông hơi sốc.
Này, mẹ mới vừa ăn hết cả đống mới nãy rồi mà, đừng tưởng con không biết chứ..
“Cảm ơn cháu nhiều.”
Nhìn cô Kikusui cảm ơn tôi rồi bắt đầu lấy tôm ăn, mẹ tôi chợt hỏi.
“Cô Kikusui này, dạo này công việc của cô vẫn đang gặp khó khăn sao?”
“Ừm, thì, vâng….”
Thật là một chủ đề thú vị. Việc làm của người hàng xóm bí ẩn, cô Kikusui, hẳn là khá hay ho đây.
Nhưng, mẹ tôi biết từ đầu rồi sao, hử…
“Cô Kikusui hiện đang làm nghề gì vậy?”
Hình như Maria cũng khá tò mò, nên chị ấy hỏi vậy.
“Cháu cũng tò mò nữa. Thế, cô Kikusui đang làm nghề gì?”
Dường như thấy áp lực trước câu hỏi của bọn tôi, cô ấy căng thẳng đáp.
“Ừmm, tôi, tôi có viết mấy thứ như là tiểu thuyết….”
Tự nhiên mẹ tôi cuống lên.
“Cô ấy giỏi lắm đó con biết không, sau cùng cô ấy cũng là một nhà văn nổi tiếng mà.”
“Ư, ưmm, có lẽ con cũng biết đôi chút thì sao? Cô cho cháu biết tên tựa đề được không?”
Khi tôi nói vậy, cô ấy lục trong túi rồi đưa cho tôi cuốn sách cô ấy vừa lấy ra.
Khi tôi nhận lấy cuốn sách, tôi liền ngó nghiêng phần bìa ngoài, tựa đề ghi là, “Ngày mai bên em”. Hử, tôi chẳng biết gì về cuốn sách này cả. Khi đang đắn đo nghĩ ngợi, đột nhiên Maria liếc nhìn cuốn sách rồi thốt lên một tiếng ‘Aa!”.
“Maria, chị biết cuốn này không?”
“Còn hơn cả biết nữa ạ, tôi đã đọc nó và cực kì hâm mộ nữa.”
“Hử, cuốn sách này nổi tiếng lắm sao?”
“Nếu là con gái, ai cũng phải đọc cuốn này ít nhất một lần. Nó cực kì nổi tiếng đó. Cuốn sách vẫn giữ được độ bán chạy trong suốt 10 năm nay.”
“Oa, Tuyệt thật!”
Không kìm được, tôi quay sang nhìn cô Kikusui với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô Kikusui đã đảo mắt đi hướng khác, nhưng vì xấu hổ, mặt cô đỏ bừng lên.
“Thế cuốn sách viết về cái gì vậy?”
Tôi hỏi Maria về nội dung cuốn sách.
“Nội dung nói về một số người con trai bị quyến rũ bởi những cô gái chăm chỉ và nhiệt huyết, và một số ‘tình tiết’ khác nhau sẽ xảy đến xung quanh những cô gái.”
Ồ, là vậy sao? Một câu chuyện tình yêu hài hước với nữ giới làm nhân vật chính?
Tôi giở nhanh cuốn sách rồi đọc đoạn giữa.
“Tớ thịch cậu!”[note46275]
Tôi tìm được một lỗi đánh máy…
Thôi, kệ nó qua một bên mà đọc tiếp thôi.
“Nhưng, tớ….”
“Tớ biết! Cậu vẫn chưa quyết định được ai là người mà cậu thích.”
“...........”
“Nhưng dù thế, tớ muốn đảm bảo rằng cậu sẽ không bao giờ quên tớ đi.”
Musashisakai đè Mitaka xuống giường rồi cướp đi đôi môi ngọt ngào của cô.
Còn nữa, bàn tay cậu mò mẫm sờ vào trong áo cô và thô bạo nắn lấy bộ ngực có phần khiêm tốn đó.
Bàn tay của Musashisakai vẫn thô bạo di chuyển, làm Mitaka chợt vô thức rên lên thành tiếng.
Chắc là, có phần thích thú với phản ứng này của cô, Musashisakai tiếp tục lấn tay xuống nơi sâu tối của Mitaka……
…….Đọc đến đó, tôi từ từ đóng cuốn sách lại.
Này này, đây không phải là tiểu thuyết khiêu dâm đó chứ.
Bất chợt, Maria nhận xét thêm.
“Mỗi lần, nhân vật chính sẽ bị cuốn theo các ‘tình tiết’ khiến trái tim của em phải loạn nhịp, đó là lí do tại sao cuốn sách này lại thịnh hành đến vậy.”
Rồi cô tiếp tục, “Cuốn sách phổ biến trong rất nhiều độ tuổi khác nhau, từ học sinh trung học cho đến người già. Cả với tôi, tôi cũng đang chờ ra phần tiếp theo nữa.” Đó là phần cuối lời bình của Maria.
Và nghe thế, cô Kikusui trông có đôi chút hãnh diện.
Chờ đã nào! Chị nói, ‘Thứ này’, dành cho mọi lứa tuổi sao!?