Maseki Gurume ~Mamono no Chikara wo Tabeta Ore wa Saikyou!~

chương 1. luân hồi bất hạnh (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TL me - Edit 404 not found

Mình đang ở đâu? – tôi tự hỏi. Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại đang ở đây nữa.

Giữa không gian trắng xoá trải dài đến vô tận, Nữ thần cất tiếng.

“Lý do mà cậu chết thực sự khá thương tâm, nên ta quyết định để cậu lựa chọn cuộc sống mới cho mình bằng cách quay cái gacha hiếm này.”

Kiếp trước của cậu trai rất bình thường, nên cuộc trò chuyện này trở nên khá khó tin.

“Nguyên do khiến tôi… chết?”

Ngoài một số kiến thức về lẽ thường, cậu còn không nhớ nổi kiếp trước mình đã sống như thế nào, nói gì đến lý do cậu ra đi.

Nhưng có vẻ đó là chuyện bình thường khi đến thế giới này.

“Có thể cậu vẫn giữ được một vài mảnh vỡ ký ức, nhưng sau khi rời khỏi đây thì dần dần chúng cũng sẽ biến mất thôi.”

“Ra vậy, thế cũng tiết kiệm được thời gian rồi.” [note58267]

Giờ thì, mình tự hỏi lý do mình hẹo là gì đây? – cậu trai nhìn Nữ thần, tò mò muốn biết câu trả lời.

“Cậu chết vì… mất máu. Trong lúc nấu bữa tối, đột nhiên có con bọ nhảy ra ──”

Có vẻ trong kiếp trước cậu rất sợ chúng, nên đã giật mình ngã xuống. Vô phúc thay, lúc ngã, con dao cậu đang cầm đã tuột khỏi tay và bay lên rồi rơi thẳng vào cổ họng cậu.

Và khỏi cần bàn cãi gì nhiều, cậu thăng thiên luôn.

“Xem ra vạn vật đều có giới hạn, nhưng đần độn thì không có điểm dừng ──”

Thêm nữa, có vẻ cậu quá tập trung vào nấu ăn và đã dùng một con dao rất bén.

“AHAHAHAHA……! Cậu là người đầu tiên ta biết chết kiểu đấy đấy!”

Nữ thần cười không nhặt được mồm.

Rồi rồi, cứ cười đi – cậu trai ôm đầu nghĩ.

“Mà thôi, cậu nên tận hưởng cuộc sống ở dị giới thì hơn.”

Cậu không biết phải trả lời thế nào khi nghe vậy, đúng hơn là cậu không hiểu ý Nữ thần là sao.

“Đừng lo lắng thế chứ. Được rồi, để xem cậu gacha ra cái gì nào ──?”

Theo lời nữ thần, kết quả gacha càng cao thì ngoại hình cũng sẽ tốt theo, và nếu may mắn hơn nữa thì cậu còn có thể được tái sinh thành quý tộc, thậm chí là Hoàng tộc.

(Chà, cũng dễ hiểu nhỉ.)

Biết được bản thân có khả năng gì từ khi sinh ra hay phết đấy chứ.

“Được rồi, vào việc thôi nhỉ?”

DOOON ──

Nữ thần lôi từ trong người ra một cái máy gachapon đơn giản.

(Cổ giấu cái thứ to đùng như thế trong cơ thể bé tí đấy kiểu gì vậy???) – Cậu tự hỏi, không giấu được sự ấn tượng.

Bởi lẽ, ngoại hình của Nữ thần chỉ như một thiếu nữ, nếu không muốn nói là trẻ con, nên cậu mới cảm thấy vậy.

“Nhanh nào nhanh nào, quay gacha đi.”

Bị thúc giục, cậu đưa tay ra và kéo mạnh cần gạt xuống, tim đập thình thịch trong sự hồi hộp.

Rơi xuống là quả bóng màu vàng, và dĩ nhiên, cậu há hốc mồm vì bất ngờ, quay lại nhìn Nữ thần.

“Đừng tỏ ra sung sướng thế. Trong đấy chỉ có viên vàng thôi.”

“Ngài thực sự biết làm người ta tụt mood đấy nhỉ!??”

Cậu thở dài sau khi đáp lời Nữ thần, người vừa chế giễu cậu.

Quay lại kết quả gacha, sau khi mở quả bóng ra, cậu nhận được một tờ giấy.

“LÀ SUPER RAREEEEE!”

(Một gia đình giàu có? Hay mình sẽ được sinh vào Hoàng tộc?)

Sự kỳ vọng ngày một tăng.

Và khi nhìn xuống dưới,

“Uh…eh? Cái này… nghĩa là…?”

Bối rối là cảm giác không thể tránh khỏi, bởi trên tờ giấy chẳng có gì về quý tộc hay Hoàng tộc cả.

[Phân Huỷ Độc Tố EX] – chỉ có một dòng chữ siêu to khổng lồ này thôi.

“Đấy là một kỹ năng, đã thế còn là EX. Không tuyệt sao?”

(Nhưng nó là cái gì mới được?)

Cậu muốn phản pháo lắm rồi đấy.

“Thì nó có tác dụng cực mạnh đối với độc tố, bất kể đó là loại nào, thậm chí là vi trùng hay vi khuẩn cũng thịt được luôn.”

Nghe giải thích vậy xong, cậu mới hiểu rằng đây là một năng lực khá chất. Nhưng cũng không phủ nhận được rằng nó quá nhạt nhẽo.

(Thực sự quá đơn giản ấy…)

Cậu ta thở dài trong tâm trí, không khỏi suy nghĩ về kỹ năng mình vừa nhận được.

“Nhắc đến kỹ năng mới nhớ… Thế giới mà tôi được tái sinh vào là nơi như thế nào…?”

“Umu. Nó là bối cảnh fantasy thường thấy thôi.”

“Nghĩa là… có ma thú và ma pháp?”

Nữ thần nói thêm một chút về dị giới.

Bảng trạng thái có tồn tại, và ma thú cũng vậy. Quan trọng nhất là có cả ma pháp…

Cậu trai rất thích thú vì nó giống như game, nhưng cái sự nhạt nhẽo của [Phân Giải Độc Tố EX] như dội cả gáo nước lạnh vào đầu.

“Hm? Mặt sau tờ giấy có gì kia? Nó ghi là cậu sẽ được tái sinh thành con trai cả của một gia đình Bá tước.”

Nữ thần phát hiện ra cậu ta chưa đọc hết tờ giấy.

“Ahh, đúng vậy nhỉ… này là để giảng hoà đấy hả?”

“Jeez, mạnh miệng quá nhỉ? Chả khác gì ngày trước.”

Mà, dù cổ có nói thế thì cậu cũng có nhớ gì về tiền kiếp đâu.

Thái độ của cô chẳng phù hợp với một Nữ thần chút nào, nhưng có lẽ đó là vì cô vừa chuyển sang tông giọng tự nhiên hơn.

“Xin lỗi, xem ra đây là bản chất rồi.”

Quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, nên cậu cũng tỏ ra hối lỗi một chút.

“Mà nghĩ lại thì, trước đây đã từng có ai được tái sinh chưa?”

“Không sát đến vậy. Có thể vài năm nữa cậu sẽ gặp một người, bởi nếu tái sinh gần nhau quá thì sẽ xảy ra một số vấn đề, đúng không?”

Ngẫm nghĩ một hồi, cậu cũng thấy rằng để một người với cheat phá game ở loanh quanh thì tệ lắm, nên cậu đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.

“Tiện thể, cậu sẽ bắt đầu lại trong hình hài một đứa bé… Hmm, đến giờ rồi.”

Nữ thần vì lý do nào đó lại nói một cách nuối tiếc, rằng thời gian sắp hết.

“Cuối cùng thì, cuộc sống tràn ngập thú vị của tôi sẽ… Nữ thần-sama, trăm sự nhờ ngài!”

“Rồi rồi. Mong phước lành dẫn bước cậu đi trong suốt cuộc sống mới.”

Nữ thần đáp lời cùng một nụ cười, cùng lúc với một vòng xoáy xuất hiện dưới chân cậu và tiếng ‘bí bo’ vang vọng khắp không gian.

“Đó! Đi mạnh giỏi! Bái bai!”

Kết thúc quá đột ngột.

Nữ thần tiễn cậu trai đi với ánh mắt trìu mến chan chứa tình thương và tình mẫu tử cho đến khi cậu biến mất hoàn toàn.

“…Fuu. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.”

Tự lẩm bẩm như vậy với bản thân một cách thoả mãn, Nữ thần thả mình vào sự tĩnh lặng kéo dài của không gian.

Hiển nhiên, cô đã đưa biết bao nhiêu người sang dị giới.

Lần này đúng ra cũng vậy, chỉ đơn giản là tiễn cậu trai đi ── nhưng không.

“Cuối cùng thì một điều ước của mình cũng thành hiện thực… Chà chà… Hôm nay thư giãn thôi vậy.”

Nữ thần lẩm bẩm, giọng nói mang chút hoài niệm. Trên khoé môi cô là một nụ cười, và cả người run lên trong thoả mãn.

“Cuối cùng, cuối cùng thì… Ta cũng đưa được ‘anh’ về lại thế giới này… Chỉ vậy là đủ rồi.”

Cậu trai không hề biết, rằng hoàn toàn không phải ngẫu nhiên mà cậu được gặp Nữ thần.

“Đúng ra mình phải nói là ‘Mừng anh về’… Mà thôi, để xem cuộc sống mới của anh ra sao.”

Ý nghĩa thực sự của những lời Nữ thần nói, đó là câu chuyện chỉ mình cô mới hiểu.

◇◇◇

── Không biết đã được bao lâu rồi?

Cậu tỉnh dậy bên những tia nắng chói chang chiếu qua ô cửa sổ.

(Cảm giác cứ dập khuôn sao ấy… Cứ như mấy câu chuyện isekai mình từng đọc.)

Rồi cậu nhận ra mình đang được ẵm bởi một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc óng mượt màu nâu.

“Fufu… Ain của mẹ ngoan quá.”

Ain──Đây sẽ là cái tên mới của cậu.

Nói cách khác, người đang bế Ain trên tay là mẹ của cậu.

(Tốt quá… Mình tái sinh an toàn rồi.)

Còn về chuyện hiểu được ngôn ngữ của thế giới này, cậu cho rằng đấy là lợi ích từ việc tái sinh. Hoặc ít nhất thì cậu nghĩ như vậy.

“Fue……uwahhhh! Uwahhhh!”

Đột nhiên, Ain cảm thấy ngứa ngáy trong người và khóc ré lên như phản xạ.

Với một đứa trẻ thì chuyện này khá bình thường, nhưng với cậu thì tự nhiên khóc là rất lạ.

“Ara ara… Sao vậy Ain? Con đói rồi à?”

Ain nhìn lên người phụ nữ đang dỗ mình.

(Ừm, cô ấy hoàn toàn ── chẳng giống một người mẹ chút nào.)

Đó là do các tiêu chuẩn và thế giới quan thôi. Có thể vì những ký ức về tiền kiếp nên cậu khó mà coi cô như mẹ của mình được, mà cảm thấy cô giống như một người chị gái hơn. Nhưng suy cho cùng, ánh mắt mà cô nhìn Ain tràn đầy tình yêu thương, cánh tay đang đỡ đầu Ain toát ra sự ấm áp.

Không dễ gì để bỏ qua sự dễ chịu này, khi mà cô ấy tỏ ra quan tâm và yêu thương đến vậy.

(…Cuộc sống mới của mình, mình phải cố gắng hết sức thôi.)

◇◇◇

Năm năm đã trôi qua kể từ ngày cậu được tái sinh thành Ain.

Cậu được sinh ra ở Hyme, quốc gia lớn nhất của lục địa này. Gia đình cậu, gia tộc Roundheart, làm chủ một vùng lãnh thổ không xa Vương đô. Nói rằng nơi đây là thành phố cảng sầm uất nhất của cả lục địa cũng chẳng phải quá lời, nên họ có sức ảnh hưởng khá lớn lên thủ phủ của quốc gia.

── Nhưng Ain thì đang có cảm xúc rất phức tạp.

Cậu nằm dài dưới sàn, tay chân dang rộng và thở dốc.

“K-Không, mình không làm được… tác dụng phụ quá lớn…”

Chưa đề cập đến nói thành lời, nội việc thở thôi cũng đã khó rồi.

Lý do mà cậu đang trong tình trạng này là vì cậu vừa dùng kỹ năng ‘đó’.

[Phân Giải Độc Tố EX] ── tuy nó nhàm thật, nhưng có thì tại sao không thử?

Nghĩ vậy, Ain đi tìm xem có chất độc nào để thử không, nhưng cậu không chắc về việc ai đó lại để những thứ như vậy gần cậu.

Xong rồi, cậu nhớ ra Nữ thần có nhắc đến cả nấm nữa.

(Vậy thì đi kiếm ít nấm mốc thôi nhỉ?)

Tính toán như thế, Ain ra ngoài và cạy vài mảng mốc trên cây rồi đem vào thử.

“N-Nhưng mình không ngờ rằng… nó lại thành thế này…”

Tay chân cậu tê cứng lại vì cơn mệt mỏi tột cùng, đầu thì đau như búa bổ. Thậm chí, nó tệ đến mức cậu còn mất cả ý thức cho đến vài phút trước.

Ừ thì mảng mốc đã biến mất sau khi nấm bị phân huỷ──nhưng chỉ một lúc sau cậu đã rơi vào tình cảnh như này rồi.

“…Làm gì có ai lại vui vẻ với cái kỹ năng vừa đơn giản vừa bất tiện thế này cơ chứ…”

Một sự thất bại toàn tập.

Khoảng một giờ sau Ain mới tạm hồi được thể lực, nhưng phải nói là kỹ năng này quá khó để ứng dụng được.

Với lấy cốc nước trên bàn, cậu cố gắng uống vài ngụm.

“Được rồi… Thôi thì xin phép cất gọn cậu vào góc, mình tạm thời không nhìn nhau bạn nhé.”

Cơn đau đầu thực sự quá tệ dù lúc này nó cũng đã nguôi rồi. Nó thực sự là trải nghiệm đắng cay nhất của cuộc đời này luôn ý.

── Cơ mà, sự thống khổ của Ain chưa dừng lại ở đó.

Ngoài kỹ năng ra thì cậu còn đối mặt với một vài thử thách khác nữa.

“Pheww…”

Sau khi chật vật leo lên giường, Ain nhớ lại những gian nan của mình.

“Đem so kỹ năng của mình với cái chất như nước cất của đứa em trai thì…”

Mặc dù là con cả, nhưng Ain đã từ bỏ việc trở thành trưởng tộc kế nhiệm rồi.

“Ông anh trai thì có [Phân Giải Độc Tố EX], còn ông em lại là [Thánh Kị sĩ]… Wow, không phải cuộc sống này bắt đầu với trở ngại lớn quá sao?”

Ain có một người em nhỏ tuổi hơn, thông thường thì đó không phải vấn đề gì, nhưng ông em lại có kỹ năng nghe cực kì hấp dẫn là [Thánh Kị sĩ]. Cậu thấy mình ngay từ đầu còn chẳng phải đối thủ nữa rồi.

“Mệt quá, đi đọc sách vậy…”

Ain với tay lấy cuốn sách trên kệ đầu giường mà cậu mượn của mẹ. Gần đây, cứ khi nào có thời gian rảnh, Ain sẽ tập trung vào việc đọc sách trên chiếc ghế sofa trong phòng cậu.

Ban đầu, đó chỉ là cách để cậu học tập, nhưng giờ thì nó trở thành sở thích rồi.

“…Đây là rồng sao? To thật đấy nhỉ.”

Lúc này cậu đang xem một cuốn sách tranh về các loại ma thú, và trên trang sách đang mở là hình vẽ của một con rồng trên mặt biển.

Ain cảm thấy rất kinh ngạc bởi hình ảnh của sinh vật to gấp nhiều lần một con tàu.

“Không không, làm sao mà cái thứ to vật vã như này tồn tại được? Chẳng lẽ là từ truyện cổ tích? Chứ thế này thì kỹ năng của mình chỉ như muỗi đốt inox thôi…”

Cậu thử dùng kỹ năng đó lên một ít nấm mốc và kết quả đã rõ. Làm sao mà thứ này dùng để chiến đấu được đây?

Ain thở dài trước cái tương lai tăm tối hơn cả tiền đồ chị Dậu nữa.

“── À phải rồi, mình còn hứa chiều nay sẽ đi tập với Cha.”

(Biết thế thì mình đã không thử nghiệm kỹ năng rồi.)

Hối hận thì cũng đã muộn, nên Ain nằm xuống để hồi phục được chút nào hay chút đó.

── Mới chỉ nghỉ ngơi được một lúc thôi mà mọi sự mệt mỏi của cậu đã bất ngờ tan đi hết. Sau đó, Ain phấn chấn đi xuống sân để luyện tập. Vung kiếm một hồi lâu, người đàn ông đứng cạnh cậu cất tiếng.

“Có vẻ con đã cầm kiếm tốt hơn rồi đấy.”

“C-con cảm ơn ạ!”

Tên của người đàn ông là Logas, Cha của Ain và đồng thời là Đại Tướng quân của Vương quốc Hyme. Ông sở hữu chiều cao đáng ngưỡng mộ, gương mặt luôn thể hiện sự gan dạ và cơ thể cường tráng vô cùng ấn tượng.

(Chính vì không được may mắn với kỹ năng, mình phải cố gắng hơn nữa…!)

Mặc cho mồ hôi chảy thành giọt trên trán, Ain vẫn tiếp tục vung kiếm, kể cả khi thở không ra hơi nữa.

Có lẽ là do tác dụng của ‘gacha siêu hiếm’, nên dù Ain có gắng sức đến đâu thì cũng chẳng thấy đau đớn chút nào.

“HAA! YAAA….!”

Việc này diễn ra trong vài phút, rồi vài chục phút. Ain tiếp tục luyện tập dưới sự giám sát của Logas.

Và sau khi thấy tay cậu bắt đầu run lên,

“……Nghỉ chút đi, trông con có vẻ mệt rồi.”

“V-Vâng…!”

Nghe lời Logas, Ain ngồi thụp xuống đất. Không chỉ tay mà cả chân cậu cũng đã mỏi khi mà cậu có thể cảm nhận rõ rằng mình đã thấm mệt.

Ngay khi cậu vừa bắt đầu giải lao và lau đi mồ hôi trên trán, một người phụ nữ có vẻ đã nhận ra giờ nghỉ, tiến đến chỗ Logas.

“── Logas-sama. Thiếp xin một chút thời gian của chàng được không?” [note58268]

“Huh? Ohh, Camilla đấy à, sao vậy nàng?”

(Camilla okaa-sama à…?)

Tuy gọi cô là mẹ trong suy nghĩ, nhưng đó không phải mẹ của Ain bởi cô là vợ hai của Logas. [note58269]

“Thiếp xin lỗi vì đã xen vào giữa buổi tập, chỉ là, thiếp muốn nói với chàng về Glint…”

“Có chuyện gì xảy ra với Glint sao?”

“Không, chỉ là, năm nay Glint lên 4 rồi, nên thiếp nghĩ rằng có thể lúc này là thời điểm thích hợp để bắt đầu cho thằng bé tập luyện.”

Glint là em trai của Ain, là con của Camilla và chung nửa dòng máu với Ain.

Kỹ năng của Glint cũng khác xa so với anh trai mình.

“Thằng bé được sinh ra với kỹ năng [Thánh Kị sĩ]. Xem xét tương lai của Vương quốc Hyme và gia tộc Roundheart… thiếp tự hỏi không biết bây giờ có phải thời điểm thích hợp để bắt đầu không?”

Kỹ năng đó hiếm đến mức trong lịch sử, số người sở hữu nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trái với Ain, có thể nói rằng Glint đã thừa kế lại năng lực chiến đấu lừng danh của gia tộc.

“Ahh… ta cũng đang nghĩ như nàng vậy.”

Logas gật đầu ra chiều đồng ý. Cả hai đều rất kỳ vọng vào Glint.

“Ain. Ta vừa nói chuyện với Camilla. Xin lỗi con, nhưng hôm nay đến đây thôi.”

(À rồi. Mình cũng nghĩ rằng ổng sẽ nói thế, nhưng không phải mình bị bỏ rơi dễ quá sao?)

Mặc dù đang mệt, nhưng Ain cảm thấy vẫn còn tiếp tục được.

Ain đứng dậy cúi chào Logas rồi quay sang phía Camilla.

“Con hiểu rồi, thưa dì Camilla, con xin phép.”

“Ừm, chúc con một ngày tốt lành, và mong con cố gắng hết sức để giúp đỡ Glint trong tương lai nhé.”

Vâng vâng.

Chỉ thế là đủ để tóm gọn suy nghĩ của Ain rồi.

Camilla đang muốn nhấn mạnh rằng trưởng tộc tiếp theo sẽ là Glint.

“Nhân tiện, Ain này, từ giờ con sẽ phải cố gắng hơn nữa.”

Thay vì khiển trách Camilla, Logas còn nói thêm vào.

Ông đặt quá nhiều kỳ vọng vào Ain và muốn cậu có thể bắt kịp em trai.

(Mình hiểu rằng Cha không phải người xấu… nhưng đôi khi ổng bị ảnh hưởng quá nhiều từ dì Camilla…)

Nói là vậy, dĩ nhiên là Ain sẽ muốn từ bỏ khi giá trị của bản thân không như người em trai. Tuy thế, trong thâm tâm, cậu vẫn muốn được nghe họ nói rằng việc cậu không phải trưởng tộc chỉ là đùa thôi.

“Vâng, con sẽ cố gắng… Con xin phép ạ.”

Ain chào tạm biệt Cha với Dì rồi rời khỏi sân tập và vào phòng tắm để tắm rửa cho hết mồ hôi.

Truyện Chữ Hay