Maseki Gurume ~Mamono no Chikara wo Tabeta Ore wa Saikyou!~

chương 1. luân hồi bất hạnh (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

── Sau khi tắm xong, Ain có rất nhiều thời gian rảnh trước bữa tối, nên cậu đã dành hết chúng trong thư viện.

Ain lấy một cuốn sách từ kệ sách đồ sộ trên tường và ngồi xuống ghế.

Lại nói đến Ain, cậu là một người vô cùng chăm chỉ và cần mẫn. Ví dụ, ngoại hình của cậu khi luôn gắng sức trong những buổi tập luyện cùng Logas, vẻ mặt của cậu khi đọc sách, hay những lần ra vào thư viện, đều đã để lại một ấn tượng tốt trong lòng những người hầu ở đây.

Vì lý do đó, có khá nhiều người trông chờ vào tương lai của Ain, mặc dù đôi khi cậu lại cố quá. Hôm nay cũng thế, mãi Ain mới nhận ra rằng cậu đã ở đây được vài tiếng khi xấp giấy cậu dùng để ghi chép chưa gì đã hết sạch.

“── Mình lại làm thế rồi.”

Rất nhiều chồng giấy xếp chật cứng trên bàn. Nếu hỏi tại sao lại thế, thì câu trả lời sẽ là, khi Ain đang học thì tự nhiên cậu lại ham vui bởi Ain hiểu rõ mọi thứ nhanh đến mức kì lạ. Cậu cho rằng đó là vì mình được tái sinh nên mới vậy.

Đó cũng là lý do trên bàn lại có một đống giấy viết với số lượng không ai nghĩ rằng một đứa trẻ 5 tuổi lại có thể làm được.

“Cậu chủ── đến giờ ăn tối rồi… Ồ, cậu đang học sao?”

Quản gia của gia đình đến tìm Ain, và khi thấy công sức của cậu trên bàn, ông nở một nụ cười ấm áp.

“V-Vâng, cháu cũng vừa mới xong thôi.”

Nhìn chỗ giấy này thì khó mà nghĩ được rằng đây chỉ là học tập bình thường.

“Thật tuyệt vời. Cậu chủ không chỉ tập luyện chăm chỉ, mà còn hết mình với sự học nữa…”

Ain gượng cười. Đúng là cậu có cố gắng thật, nhưng thành quả này là do tái sinh mà ra, nên cậu cảm thấy xấu hổ khi được khen như vậy.

“Có thể cậu chủ sẽ trở thành học giả trong tương lai… không, với những nỗ lực hằng ngày như vậy, trở thành Tướng quân cũng khả thi…”

Khác với Logas và Camilla, người quản gia kỳ vọng vào Ain nhiều hơn, bởi đức tính tốt nhất của cậu chính là cần cù và chịu khó.

Cũng dễ hiểu vì sao cậu lại nổi tiếng với những người hầu.

“Được vậy thì tốt quá rồi…”

Cậu cũng muốn thể hiện giá trị của bản thân bằng cách nào đó.

Vui vì được khen, nên Ain không nghĩ ngợi nhiều mà tin tưởng hết những lời của người quản gia.

“Cháu cũng thấy hơi đói rồi, nên hôm nay đến đây thôi vậy.”

Ain nói và rời thư viện để đi ăn.

“…Fumu, phải kể lại cho mọi người biết về núi giấy tờ của cậu chủ ở đây mới được.”

Với nụ cười thoả mãn, vị quản gia nhìn thành quả của Ain trên bàn một hồi lâu.

◇ ◇ ◇

Các buổi tập từ ngày hôm sau đó đều ưu tiên Glint hơn cả. Logas chỉ hướng dẫn bằng lời cho Ain, rồi sang quan sát cẩn thận quá trình rèn luyện của Glint. Tuần đầu tiên, Ain không được hướng dẫn mấy nữa, tuần thứ hai chỉ có một câu rằng cậu cứ tập vung kiếm đi, và tuần thứ ba thì Logas còn không xuất hiện.

(──Không biết mình phải làm gì để được Cha và Dì công nhận đây?)

Ain nghĩ về điều đó vào một buổi tối khi cậu đang đẽo một miếng gỗ thành kiếm, bởi cậu đã làm gãy quá nhiều kiếm gỗ rồi.

Kể cả hôm nay, lúc chiều tà, thanh kiếm gỗ mà cậu dùng để tập cũng đã gãy đến tận chuôi.

(…Sao lại thế nhỉ?)

Nguyên do là vì Ain đã quá tập trung, nên đã làm thanh kiếm phải chịu áp lực rất lớn. Nhưng nói là thế, thực sự một đứa trẻ có thể làm nó gãy dễ dàng vậy sao?

Ngày nào Ain cũng khổ tâm vì suy nghĩ đó.

“…Lạ thật, cảm giác như mình giỏi hơn trong việc đẽo gọt ấy chứ.”

Con trai cả của gia tộc Bá tước tự làm một thanh kiếm gỗ cho bản thân. Cậu chỉ muốn xem nó như một thú vui tiêu khiển thôi, nhưng cuối cùng lại mê mẩn thành quả của mình. Có thể vì trước giờ cậu đã làm hàng tá thanh kiếm rồi nên lúc này mới tạo được một cây tạm ổn.

Lấy phần gỗ còn lại, cậu thử biến nó thành một con gấu nhỏ.

“…Không tệ lắm ha.”

Tuy cảm thấy bản thân đang làm mấy việc ngớ ngẩn, nhưng cậu vẫn bất ngờ tìm được niềm vui trong đó. Và rồi, bỏ con gấu vào trong túi áo, Ain đứng dậy với thanh kiếm trong tay.

Hôm nay cậu cũng đã cố gắng rất nhiều ── mặc dù chẳng có ai hướng dẫn và phải đơn độc cả ngày.

Như để chứng minh cho nỗ lực của Ain, âm thanh của đường kiếm đã dần thay đổi thành tiếng gió vun vút cắt qua không khí.

Cảm thấy đã thoả mãn rồi, Ain đi thẳng vào trong dinh thự.

“Hmm… chắc sau đây mình đi tắm vậy.”

── Thế giới này tồn tại một thứ dùng để làm nóng nước.

Nó là một loại ma cụ được chế tạo từ nguyên liệu là ma thạch của ma thú.

Chúng được cho là sử dụng ma lực bên trong ma thạch làm năng lượng, tương tự như ấm đun nước.

Tắm xong, Ain ra hành lanh và đắm mình trong làn gió mát từ cửa sổ, mắt nhìn theo ánh dương chầm chậm trôi đi trên bầu trời xanh.

Sau đó, một người hầu đã có tuổi đến gọi cậu.

“Cậu chủ tắm có thoải mái không?”

“Ừm, nước tắm nóng hôm nay rất tuyệt.”

Ain trả lời với một nụ cười vô tư, và người hầu gái cũng nở nụ cười rồi lấy ra thứ gì đó.

“Thế thì tốt rồi. Cậu chủ có thể thưởng thức món này sau, nhớ là không được để ông chủ biết đâu đấy.”

Thứ mà Ain nhận được là vài cái bánh quy được gói trong một tờ giấy. Bởi Logas cấm ăn vặt, nên chúng mới được đưa cho một cách bí mật thế này.

“…Rất nhiều người đang mong chờ tương lai của cậu chủ, nên là──”

(Bác ấy quan tâm đến mình.)

Ain thầm cảm ơn trong thâm tâm, và rồi,

“Cháu cảm ơn ạ ── Ahh, vậy thì, mong bác nhận thứ này coi như đáp lễ ạ.”

Ain đưa cho người hầu gái con gấu nhỏ bay nãy cậu khắc.

“Cháu làm nó trong lúc rảnh, nhưng nếu bác nhận nó thì cháu sẽ vui lắm.”

Thực tế trông nó đẹp đến mức có để cạnh một món đồ trong cửa hàng quà tặng thì cũng chẳng nhận ra điều gì lạ cả.

“Arara… dễ thương quá! Cảm ơn cậu chủ rất nhiều…!

Người hầu gái trả lời với nụ cười hạnh phúc và nói rằng sẽ trân trọng nó.

Rồi như vừa sực nhớ ra chuyện gì đó, bác nói tiếp.

“Nếu cậu chủ đang rảnh thì có thể sang phòng phu nhân đấy? Ban nãy khi tôi đem trà tới, tôi nghe được rằng phu nhân sắp hoàn thành công việc rồi.”

Vậy thì tốt quá, Ain nghĩ, và quyết định nơi mà cậu sẽ đến bây giờ.

“Được rồi, cháu đi đây.”

“Tôi hiểu ── Nếu cậu chủ cần gì, xin hãy gọi tôi.”

Người hầu gái rời đi.

(Cơ mà… mình vẫn thấy khó để coi người ấy như mẹ.)

Ain vẫn cảm thấy mẹ mình giống một người chị gái đã thất lạc lâu năm hơn, ít nhất là vậy.

Mà thôi, cũng không quá quan trọng, nên cậu quyết định sẽ từ từ thích nghi với chuyện này.

Ain đi tới căn phòng của mẹ ở ngay góc hành lang với tinh thần háo hức và vui vẻ.

“── Mẹ ơi, mẹ có đó không?”

Ain gõ cửa và cất tiếng từ bên ngoài. Cậu biết rằng mẹ đang ở trong, nhưng không rõ nếu cứ vậy mà vào thì có được không.

“Mẹ có, vào đi con.”

Mẹ của Ain ── người phụ nữ tên Olivia nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy tình yêu thương xuất hiện trước cửa và giục Ain vào phòng.

“Con nghe nói mẹ đang làm việc, không biết mẹ đã xong chưa ạ?”

“Không sao đâu, kể cả khi mẹ bận rộn với công việc, thời gian mà mẹ dành cho con vẫn quan trọng hơn cả, Ain yêu quý của mẹ.”

Sau năm năm, Ain đã nhận ra tình yêu thương vô bờ bến mà Olivia dành cho cậu.

Tình yêu, và sự công nhận vô điều kiện. Trước những điều đó, dĩ nhiên là cậu cũng yêu mẹ rồi.

Mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy ── mong muốn này của cậu cũng xuất phát từ việc không muốn để mẹ phải buồn.

“…Mẹ thích cái mùi hương ấm áp của con sau khi tắm quá đi mất.”

Olivia ôm lấy Ain, hai tay cô đặt sau lưng cậu, khiến cậu mơ hồ nhớ lại cách mà cô ẵm cậu trong vòng tay năm năm trước.

Sau đó, Ain được mẹ dẫn đến chiếc ghế sofa ở giữa phòng.

“Con đã cố gắng mỗi ngày nhỉ. Fufu… Ain của mẹ ngoan quá đi thôi.”

Olivia nhìn cậu với nụ cười hiện rõ trên gương mặt.

Xấu hổ vì được khen khi vẫn trong vòng tay mẹ, Ain đổi chủ đề.

“M-Mẹ ơi, công việc của mẹ là gì ạ…!?”

“Mẹ cũng đang nghĩ xem nên làm gì tiếp… Lúc nãy mẹ mới hoàn thành việc tổng hợp lại những thông tin mẹ hỏi được từ thương nhân và mạo hiểm giả thôi.”

(Mình chẳng hiểu gì hết.)

Ain nghiêng đầu ra chiều không hiểu. Có vẻ cậu đang nghĩ rằng mẹ mình làm các công việc liên quan tới những người ở tầng lớp cao hơn, ví dụ như quý tộc.

“Mẹ hỏi họ những gì vậy ạ?”

“Mẹ nhờ họ tìm một số thứ. Việc đó rất khó khăn và một mình mẹ thì không thể tự làm được.

── Không biết đó là thứ gì nhỉ?

Ain thấy có chút hứng thú, nhưng quyết định không đào sâu thêm bởi nó liên quan đến công việc.

“Công việc này nhé, mẹ đã từ từ làm nó được một thời gian rồi bởi có nhiều thứ phải xử lý lắm.

“Huh…? Cha không giúp mẹ sao ạ?”

Chỉ đơn giản là nói chuyện với thương nhân và mạo hiểm giả cũng có thể đem đến nhiều cuộc thương lượng rồi.

(Mẹ giỏi thật đấy… đúng như mong đợi từ con gái của chủ tịch tập đoàn lớn.)

Ain tin rằng mẹ có thể làm được công việc này là nhờ dòng dõi của mình, và cậu cũng cảm thấy dáng vẻ khi làm việc của mẹ rất ngầu nữa.

Chính vì thế, Ain đã hiểu rõ rằng Olivia là người chăm chỉ, cần mẫn đến mức nào. Thêm nữa, là vợ cả của trưởng gia tộc Bá tước, Olivia dĩ nhiên phải có năng lực phù hợp rồi.

◇◇◇

“Mẹ hỏi nè, cuốn sách hôm qua mẹ đưa có hay không con?”

“Có ạ! Nhất là phần có con rồng to đùng…!”

Một câu trả lời đầy phấn khích.

Olivia nhìn Ain với ánh mắt chứa đầy tình yêu thương, quan sát kỹ từng cử chỉ của cậu.

(Thật tình, thằng bé dễ thương quá đi mà.)

Thoáng suy nghĩ như thế, rồi Olivia cười và nói.

“Ma thú phát triển bằng cách hấp thụ ma thạch, nên mới có con rồng to như vậy đấy Ain.”

Ma thú mạnh lên theo cách mà con người không thể bắt chước được.

Nhìn vào đôi mắt của Ain bên cạnh Olivia, dễ dàng thấy rằng cậu đang rất thích thú với câu chuyện của mẹ.

“Nếu con cũng ăn ma thạch thì con có mạnh hơn không nhỉ…?”

Nghe vậy, Olivia mỉm cười và nhẹ nhàng đáp lời an ủi con trai.

“…Không sao đâu con, mẹ biết rằng con vẫn đang cố gắng hết sức mà. Mẹ tin, không, mẹ chắc chắn rằng con nhất định sẽ lớn lên thành người mạnh nhất, nên đừng lo lắng nhé.”

Olivia nhìn thẳng vào mắt Ain và nói với sự tin tưởng tuyệt đối.

Ain nhìn lại, như bị mê hoặc bởi ánh mắt mạnh mẽ và tuyệt đẹp ấy.

“A, haha… N-Như thế có hơi quá không ạ?”

Olivia lập tức lắc đầu và cười.

“Không đâu. Vì đối với mẹ, con là người quan trọng hơn hết thảy.”

Dù Ain có trở thành như thế nào, Olivia cũng vẫn sẽ yêu thương cậu – một biểu cảm tuyệt đẹp tràn đầy khao khát của người mẹ dành cho con.

Nhưng tập trung quá vào chủ đề này thì không hay, nên Olivia dừng lại bằng câu nói khác.

“Sau này con sẽ đủ mạnh và thắng được Cha thôi.”

Cô đưa tay ra xoa đầu Ain.

“Uhmm… chuyện đó… được ạ?”

“Fufu… Mẹ là người biết rõ nhất rằng con là đứa trẻ dễ thương và chăm chỉ mà.”

Sao mẹ lại nói thế? Ain nhìn mẹ như muốn hỏi vậy, và Olivia tiếp tục.

“Mẹ biết rằng con đang cố gắng hết sức để tự rèn luyện và đọc rất nhiều sách, cho nên, mẹ tin là không có đứa trẻ nào ngoan như con đâu.”

Mẹ có đang đánh giá mình quá cao không nhỉ?

Ain đã bớt xấu hổ và bắt đầu tin vào những lời khen của mẹ.

“── Và mẹ có món quà để thưởng cho cậu bé ngoan của mẹ nha.”

Olivia đứng dậy và đi tới bàn làm việc, lấy một tấm thẻ kích cỡ bằng lòng bàn tay, quay lại chỗ Ain và đặt nó vào tay cậu.

“Con đang chờ thứ này đúng không nè? Nó vừa mới được gửi đến đấy.”

Ain nhìn xuống tấm thẻ và nhận ra nó là gì.

“── Mẹ ơi, đây là…!”

Ain la lên, quay sang mẹ trong sự bất ngờ.

Olivia gật đầu trước giọng nói đầy vui vẻ của con trai và giục cậu bé.

“Vậy thì, chúng ta cùng xem trên đó ghi gì nào.”

Ain háo hức đọc từng chữ trên tấm thẻ.

Ain Roundheart

[Chức nghiệp] Con trai cả gia đình Roundheart

[Thể lực] 55

[Ma pháp] 41

[Vật lý] 22

[Phòng ngự] 21

[Nhanh nhẹn] 25

[Kỹ năng] Phân Giải Độc Tố EX – Chúc phúc của rèn luyện

Ở thế giới này, để thẩm định kỹ năng và chỉ số thì người ta sẽ sử dụng một loại ma cụ đặc biệt.

Tuy nhiên, khi vừa được sinh ra, kỹ năng là thứ duy nhất mà mọi người có thể biết, nên khi lớn lên thì sẽ cần có tấm thẻ như thế này.

“Đây là thẻ trạng thái đúng không ạ…!?”

“Fufu, đúng là làm nhanh cái này đáng đồng tiền bát gạo thật mà. Con vui là mẹ mừng rồi.”

Olivia nhẹ nhàng xoa đầu Ain, và cậu xấu hổ cười đáp lại.

“Con cảm ơn mẹ rất nhiều ạ! H-Huh? Mẹ ơi, những chỉ số này so với…?”

Nếu đem so với những người bạn đồng trang lứa thì sao? – Ain tự hỏi.

“Nếu con đang nói về các bạn ngang tuổi thì… trung bình là 10 thôi Ain.”

Cậu tỏ ra khá bất ngờ trước con số thấp như vậy, nhưng thế là được rồi.

“Vì con đã cố gắng rất nhiều nên con đã mạnh hơn rồi đó.”

Mọi thứ có vẻ đang đi đúng hướng, như lời khen của Olivia. Có thể đó là lợi ích từ việc tái sinh, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đã cố gắng.

“Huh? Cái này… Chúc phúc của rèn luyện?”

Khi Ain còn đang ăn mừng trong lòng, cậu lướt đến dòng cuối nơi có mấy từ lạ lẫm.

“Đó là minh chứng rằng con đã chăm chỉ đó Ain. Nữ thần cũng công nhận con rồi.”

“──Heh?”

“Đó là kỹ năng giúp cơ thể con khoẻ hơn trước bệnh tật và đau đớn, và con cũng sẽ ít thấy mệt mỏi hơn.”

Khá khó để nhận ra được điều đó, tuy nhiên, Ain mới chỉ 5 tuổi thôi. Gương mặt cậu không thể hiện ra chút biểu cảm nào khi nghe vậy.

Không phải tháng này qua năm khác, nhưng Ain đã luôn chăm chỉ luyện tập.

Có thể Nữ thần đã ưu tiên mình ── Ain nghĩ.

“…Con đã tự mình cố gắng, mẹ cũng vậy, nên mẹ hiểu cảm xúc của con mà, nhé?”

Olivia nói với chút đượm buồn.

(Nên là, vì con, mẹ sẽ…)

Cô xốc lại quyết tâm trong lòng và lắc đầu để xua đi những cảm xúc tiêu cực trên gương mặt, không để Ain thấy được chúng.

“Ain đã rất chăm chỉ rồi, nên mẹ cũng phải vậy thôi. Hai mẹ con mình cùng cố gắng hết sức nhé, được không con?”

“…Vâng ạ!”

Và ngay sau đó,

Cộc, cộc.

Khi Olivia trả lời xem ai thì đó là người hầu gái vừa cho Ain chút bánh quy.

“Xin lỗi, tôi có lời nhắn từ quý phu nhân Roundheart.”

Người hầu gái nói vậy với chút cảm xúc phức tạp trên gương mặt.

“Lời nhắn từ mẹ sao?”

Bà ấy cần gì vào giờ này? Olivia nhìn người hầu gái, ý muốn hỏi như vậy.

“…Ban nãy, có một thương gia đến dinh thự và bà ấy muốn phu nhân chọn trà…”

“Haa… ra vậy, bà ấy muốn tôi làm việc này thay vì nhờ người hầu?”

Sốc. Olivia thật sự bị sốc từ trong thâm tâm.

“Vâng… bởi thay vì người hầu thì quý phu nhân muốn người nào đó am hiểu hơn…”

“Mẹ ơi, đây là lỗi của con đúng không…? Con xin lỗi.”

Bà nội Ain lúc nào cũng càm ràm rằng cậu là đứa con cả thất bại và không xứng đáng thuộc về gia đình này, nên bà cực kì lạnh nhạt với Ain.

Và có thể cũng vì ảnh hưởng từ đó mà bà ghét lây sang cả Olivia.

“── Được đấy chứ. Mẹ cũng đang định ra ngoài đi dạo với Ain. Trước đó thì mình có thể đi chọn trà cho bà nội mà, đúng không?”

Olivia không thể chịu được khi thấy Ain đau lòng đến vậy.

“Con đi cùng với mẹ nhé? Hiệp sĩ yêu quý của mẹ?”

Nói vậy với một nụ cười, có thể thấy rõ trên gương mặt

Olivia rằng ngoài sự lo lắng cho Ain, cô còn rất muốn đi dạo cùng con trai nữa.

“Vâng ạ! Xin hãy để con đi cùng với mẹ!”

“Fufu… Vậy thì chúng ta đến phòng khách để xem qua các loại lá trà thôi.”

Olivia và Ain đứng dậy, và người hầu gái nhìn theo tỏ vẻ xin lỗi vì đã làm phiền họ. Đi qua cô hầu đang cúi đầu, Olivia nói “Đừng lo”, và rời đi.

Hành lang của dinh thự thể hiện rõ sự nguy nga và rộng lớn thường thấy trong các gia đình Bá tước.

Hai mẹ con nắm tay nhau bước trên hành lang ấy và xuống cầu thang.

“Chúng ta có nên làm nhanh nhanh hơn chút không con? Không thì thời gian mẹ dành được cho con sẽ ít đi mất.”

“Bà chỉ bảo mẹ con mình chọn trà thôi… con nghĩ là được ạ.”

Một lúc sau, Olivia và Ain đã đến phòng khách, nơi dành cho thương nhân đến mua bán.

Ain đi theo mẹ sau khi cô gõ cửa vào phòng.

“Tôi đã mong chờ cô. Đây là những thứ tôi mang theo hôm nay… P-Phu nhân Roundheart…!??”

Trong phòng là một người đàn ông cục mịch với bộ râu quai nón và ăn mặc chỉnh tề.

Khi ông ta nhận ra Olivia, lập tức ông đứng dậy và cúi chào.

“Tôi đến chọn trà cho mẹ chồng. Tôi có thể xem qua những gì anh có ở đây không?”

“V-Vâng! Để tôi lấy ra cho phu nhân!”

Mặc dù rất hoảng, nhưng ông ta vẫn cẩn thận để mở túi đồ một cách bình tĩnh.

Bên trong là một vài lọ đựng các loại trà.

Olivia kéo Ain ngồi xuống ghế đối diện người thương nhân.

“C-Cái này là…”

Ain tỏ ra hứng thú với những vật phẩm trên bàn, đặc biệt là một viên pha lê màu vàng nhạt, cỡ bằng nắm tay.

“Đây là ma thạch… đúng không?

“Đúng như cậu chủ nói. Nó là một thứ rẻ tiền thường được dùng trong ma cụ, nên sẽ không có vấn đề gì với việc cầm nó lên cả.”

Người thương nhân cố để không nói với chất giọng đặc bản chất kinh doanh của mình.

Ain sau đó cầm viên ma thạch lên. Vì lý do nào đó mà nó lại phát ra mùi hương ngọt ngào.

“Một viên ma thạch đắt tiền chứa rất nhiều ma lực và sẽ gây hại đến con người, nhưng viên này chỉ có giá khoảng 500G, nên sẽ không có vấn đề gì kể cả khi chạm trực tiếp vào nó.”

Hee── Bị thuyết phục bởi người thương nhân, Ain giơ viên ma thạch lên trước ánh đèn. Nó trong suốt và lấp lánh như kim cương vậy.

Olivia thì đang xem các loại trà, nên Ain tranh thủ hỏi thêm về ma thạch.

“Cần bao nhiêu ma thạch mỗi tháng để đun nước ạ?”

“Nếu là thường dân thì tôi nghĩ 3000G là đủ rồi.”

Ra vậy, giống tiền ga nhỉ. Ain cảm thấy bất ngờ bởi giá rẻ hơn là cậu nghĩ.

“Cậu chủ có thích ma thạch không? Nếu được thì, mong cậu nhận lấy một viên.”

Có thể vì giá trị không cao nên người thương nhân mới hào phóng như vậy.

Ain nghĩ rằng mình nên từ chối, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn chấp nhận.

“Ma thạch cấp cao còn có thể được dùng trong trang sức nữa. Khi chúng được dùng trong nghi lễ hoặc ma pháp, chúng còn có thể trở thành bảo vật quốc gia nữa.”

Ồ… Ain cảm thán trước lời của Olivia, người giữ im lặng từ nãy đến giờ.

“── Được rồi, tôi nghĩ tôi sẽ lấy ba loại này.”

Sau khi kiểm tra và lựa chọn xong, Olivia chỉ vào một vài lọ trà.

“Tôi hiểu rồi, vậy thì tôi sẽ đưa chúng cho những người hầu.”

Nghe câu trả lời xong, Olivia đứng lên. Những bước chân của cô như nhẹ hơn, chắc vì bây giờ cô có thể đi dạo với Ain.

“Ain, mẹ con mình đi thôi nhỉ?”

“Ahh, vâng… con đến đây!”

Ain đáp lời, không quên cầm viên ma thạch với mùi hương ngọt ngào ấy lên và cúi chào người thương nhân.

Ông ta cũng giữ tư thế cúi chào cho đến khi không nhìn thấy Olivia và Ain nữa.

“Mẹ mong chờ buổi đi dạo này lắm đấy Ain.”

“Con cũng vậy ạ.”

Thể hiện sự hứng thú bằng lời nói, hai mẹ con rời khỏi phòng khách.

Trong lúc đó, Ain cất viên ma thạch vào túi.

“…Cơ mà, rõ ràng là nó có mùi rất ngọt.”

Cảm giác như mật ong đậm đặc ấy.

Rồi cậu đưa viên ma thạch lên mũi ngửi, và liếm nó.

“Ehh… Ngọt quá!”

Ain bất ngờ vì hương vị trong miệng, như thể là mật ong pha đường vậy.

“Ơi, sao vậy con?”

Nghe thấy Ain nói gì đó, Olivia quay lại và hỏi.

Cậu không muốn mẹ thấy mình làm gì đó mất vệ sinh như liếm đá nên cười cười và đáp.

“K-không có gì ạ! Không có gì đâu ạ!”

Khi Ain nhận ra thì viên ma thạch đã mất đi màu sắc vốn có của nó rồi. Cậu tự hỏi lý do tại sao, nhưng quyết định cất nó vào túi để giấu chuyện.

“Fufu… đôi lúc con lạ thật đấy. Được rồi, mình ra ngoài nào.”

“V-Vâng ạ!”

Và cuối cùng, cậu đã vô cùng tận hưởng cuộc đi dạo với mẹ. Không cần nói cũng biết rằng, đó là khoảng thời gian vô cùng quý giá đối với hai mẹ con.

Ain Roundheart

[Chức nghiệp] Con trai cả gia đình Roundheart

[Thể lực] 57 (2 UP)

[Ma pháp] 41

[Vật lý] 22

[Phòng ngự] 21

[Nhanh nhẹn] 26 (1 UP)

[Kỹ năng] Phân Giải Độc Tố EX – Chúc phúc của rèn luyện

Truyện Chữ Hay