―― Trở thành Hoàng Thái tử của một đất nước chỉ sau một đêm.
Có lẽ cậu ấy là người duy nhất có được trải nghiệm ấy.
‘Ta chính thức tuyên bố con là Hoàng Thái tử!’
Lời đó đến từ người ông mà cậu chưa từng nghe tới và cũng chưa từng gặp mặt.
Và từ cái ngày mà ông ngoại nói với cậu như vậy, cuộc sống của cậu đã có bước biến chuyển rõ rệt.
Sinh ra là trưởng nam của một gia đình Bá tước, cậu trai không bao giờ nghĩ rằng sau khi bị tuyên bố là vô dụng và bị chối bỏ, cậu lại trở thành Thái tử của đất nước láng giềng ―― quốc gia với tiềm lực quân sự mạnh nhất.
Và lúc này, cậu đang rảo bước cùng hai người ở tầng hầm của lâu đài để nhận lấy một thứ.
(Nhìn sao cũng thấy chỗ này quá rộng đi mà……)
Một chiếc đèn chùm lấp lánh tráng lệ rủ xuống từ trên trần, còn hành lang được phủ lên một lớp gạch men trắng bóng, khiến người ta cảm thấy sự quý phái toát ra từ đây.
“Thưa Quốc vương, Công chúa, và… Thái tử Điện hạ. Thần xin chúc mọi người một ngày tốt lành.”
“Ah, vâng… Cảm ơn chị rất nhiều…”
Vừa đặt chân lên tấm thảm, cậu được một hầu gái cúi chào.
Cậu vẫn chưa quen với việc được gọi là Thái tử.
Phía sau lưng cậu phát ra tiếng cười khúc khích.
“―― Ain. Con đã quen với cuộc sống trong lâu đài chưa?”
Câu hỏi đến từ ông ngoại của Ain, đồng thời cũng là Quốc vương tại vị của đất nước này, Sylvird von Ishtalica. Tuy nhiên, vì mới ở đây chưa lâu, Ain đáp lại một cách thiếu sức sống.
“Umm… Ông ơi? Con mới đến đây được hai tuần thôi ạ…”
“Oh… con nói ta mới nhớ, đúng là thế nhỉ.”
Sylvild gật đầu, tay vuốt vuốt bộ râu dài, chiếc áo choàng lộng lẫy sau lưng rung lên với từng cử chỉ của ông.
“Ổn thôi mà, Ain. Con sẽ sớm quen thôi.”
Lần này là một giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ phát ra từ bên cạnh Sylvird. Khoác lên mình một chiếc váy tuyệt đẹp, cô nhìn Ain với nụ cười tựa như thánh nữ.
“Mẹ ơi… con xin lỗi, chỉ là nếu so sánh với dinh thự trước đây thì kích cỡ khác nhau quá, nên là…”
“Fufu, con sẽ còn ở đây từ giờ về sau mà, nên đừng lo lắng quá.”
“Đúng thế, ta cũng đồng ý với Olivia.”
Ain đáp lời mẹ… đáp lời Olivia, về sự so sánh kích cỡ lâu đài và dinh thự trước đây họ ở.
(Ừm, bảo nơi này ‘ở một tầm cao khác’ cũng không sai chút nào.)
Căn nhà nơi Ain sinh ra và lớn lên cũng khá rộng vì nó thuộc về một Bá tước―― nhưng khoảng cách giữa quý tộc và Hoàng tộc thì vẫn không hề nhỏ. Chưa kể, quốc gia mà Ain đang sinh sống cũng rộng và mạnh hơn nhiều quê hương của cậu.
Nghĩ về những điều ấy, lẽ dĩ nhiên là cậu sẽ thấy lo lắng trước địa vị hiện tại của mình.
(Mình từng bị cho là bất tài, nhưng giờ lại được quý trọng… ừm, mình cũng chưa biết phải làm sao để tiếp nhận chuyện này nữa.)
―― Và lúc này, Ain đang đi xuống tầng hầm thấp nhất của lâu đài để nhận được năng lực mới.
“Umu, thấy rồi… kia là phòng kho báu.”
Đích đến của họ là căn phòng chứa đầy báu vật của lâu đài.
(Không biết trong đó có bao nhiêu thứ nhỉ.)
Nhìn về cánh cửa cao chạm trần độc nhất phía cuối hành lang, Ain nuốt nước miếng. Cậu nhận ra trên cánh cửa bằng đá ấy có những chạm khắc tựa như lỗ khoá, hình như là một loại ma cụ nào đó.
“Bên trong là thứ gì đó sẽ trở thành năng lực mới của con ạ?”
Nhận ra rằng cảm xúc đang dần dâng trào, cậu cất tiếng hỏi Sylvird.
Ông gật đầu với biểu cảm không đổi và đáp lời, mắt vẫn đang hướng về cánh cửa đằng xa.
“Nó đã ở đây từ khá lâu rồi. Nếu nó là một thanh kiếm, thì đó sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất ―― ma thạch của Dullahan.”
Nghe câu trả lời, Ain nuốt nước miếng thêm lần nữa.
“Nó thuộc về một cận vệ của Quỷ vương, kẻ bị Kiếm vương chém hạ không thương tiếc từ hàng trăm năm trước. Theo truyền thuyết kể lại, đó là sự kết tinh của lượng ma lực khổng lồ đến mức có thể xẻ đôi cả bầu trời.”
Mà dù sao đi nữa thì ma thạch của Dullahan cũng được coi là bảo vật quốc gia, nhưng Ain lại thấy đó là một điều kì lạ vì lượng ma lực của nó quá khủng khiếp. Nếu con ma thú nào đó mà hấp thụ nguồn ma lực này, chắc chắn một thảm hoạ sẽ được sinh ra.
(Nhưng nếu nó trở thành năng lực của mình thì không có gì tốt hơn nữa rồi.)
Ở điều kiện thường, ma lực bên trong ma thạch được coi là độc tố đối với cơ thể con người.
Nói cách khác, thứ mà Ain đang muốn lấy thuộc về phạm trù bên ngoài những gì con người có thể chạm tay vào.
Và có lẽ cậu là người duy nhất trên thế giới này có thể làm vậy.
Ain bước lên, sự hưng phấn cũng dần sục sôi trong lòng cùng với nhịp đập của trái tim. Trong đầu cậu chỉ còn suy nghĩ về lượng ma lực mà viên ma thạch đó sẽ cung cấp cho mình.
“―― Vậy thì, mở cửa thôi nhỉ?”
Dừng lại phía trước cánh cửa, Sylvird đặt tay vào chính giữa.
“Cánh cửa đang…!?”
Tập trung xung quanh bàn tay Sylvird, những ổ khoá bắt đầu có phản ứng. Mặc dù chúng được sắp xếp lung tung, nhưng dần dà cũng chầm chậm di chuyển đến khi xếp thành một đường thẳng.
Và với một âm thanh như đá lở, cánh cửa tới căn phòng dần hé mở.
Khi Ain còn đang chăm chú nhìn, Olivia nói với Sylvird.
“Cha, ma thạch của Dullahan ở đâu vậy ạ!?”
“Bình tĩnh nào. Nó… kia kìa.”
Hơi bất ngờ vì tông giọng đầy vui vẻ của con gái, Sylvird chỉ về một nơi, và Ain bị Olivia kéo đến đó.
(Whoaaa… nhiều thứ tuyệt quá.)
Khó mà tìm ra được từ ngữ nào có thể dùng để miêu tả sự tuyệt vời của nơi này. Có những thanh kiếm rất đẹp, những hòm châu báu đầy vàng và bạc, có cả hòm chứa ma thạch nữa.
Nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất lại là nơi mà Ain đang đi tới.
(Kia là ma thạch của Dullahan à?)
Một bệ đá trắng muốt được khảm lên bao nhiêu là vàng và đá quý.
Bên trên nó là một tồn tại mang sắc thái đầy uy nghi và hiếm có.
“Nó màu đen… nhưng cùng lúc lại là màu xanh…?”
Phản chiếu trong đôi mắt Ain là một viên ma thạch―― tựa như kim cương đen, xen lẫn ánh xanh lam mờ ảo lấp lánh.
“…Olivia, đừng chạm vào nó.”
“Vâng, Phụ vương cũng đừng làm vậy ạ.”
Hai cha con trò chuyện về việc thứ đó sẽ khiến họ bị sao.
Khi Ain tiến sát đến bệ đá, mắt cậu không tài nào rời khỏi viên ma thạch trên đó, và sau khi nói vài câu với Sylvird, cậu đưa tay ra.
Thở ra một hơi và xốc lại tinh thần, cánh tay đang giơ ra chạm vào viên ma thạch.
Để nó trở thành năng lực mới của bản thân. Vì lý do đó, cậu sẽ hấp thụ toàn bộ ma lực bên trong ma thạch, điều mà chỉ có cậu mới làm được.
“―― Ma thạch của Dullahan chắc chắn sẽ giúp con rất nhiều đó Ain. Có lẽ đó là lý do mà nó tồn tại… Mẹ nghĩ vậy.”
Nhìn nụ cười trìu mến của Olivia, Ain gật đầu ra chiều đồng ý.
Nhưng sau khi tập trung vào bàn tay và thử hấp thụ ma lực, cậu nghe được một giọng nói không phải của ông cũng không phải của mẹ.
(Mình tưởng tượng sao?)
Nhưng Ain nhanh chóng gạt những suy nghĩ ấy qua một bên.
“Được rồi, bắt đầu nào.”
Nuốt nước miếng, Ain trông cậy hoàn toàn vào xúc giác từ bàn tay. Dần dần, cảm giác của cơ thể cũng trở nên sắc hơn, và viên ma thạch ấm lên, như thể nó tự phát ra nhiệt lượng.
…Và ngay khi Ain bắt đầu hấp thụ ma lực, một sự xáo động bất ngờ xuất hiện.
(Chờ… đã!? Cái gì… Chuyện gì đang xảy ra――?)
Ma thạch của Dullahan phản ứng như thể nó có ý thức. Trái với ý định của Ain, xem ra nó mới là thứ điều khiển dòng chảy ma lực ―― hoặc đó là những gì Ain đang nghĩ.
―― Và rồi, lúc đó.
“Nggg―― Đ-Đây là…!?”
Xung lực giải phóng ra như một vụ nổ với trung tâm là viên ma thạch trong tay Ain.
“Olivia! Nấp sau ta――”
“C-Cha……!?”
Giơ ngang tay ra nhằm bảo vệ Olivia, Sylvird lùi lại một bước.
Mặt khác, Ain lại chỉ thấy đó như một coen gió nhẹ thoảng qua làm tóc cậu nhẹ bay.
Ánh sáng loé ra từ viên đá hoá thành tia sét, kết hợp với luồng gió mạnh để tạo ra thứ như cơn bão. Cơ thể của Ain sau đó bị bao bọc trong làn sương xanh đen mờ ảo.
(Chờ, chờ, chờ đã nào―― thế có sao không vậy!?)
Đi ngược với ý chí của Ain, viên ma thạch tiếp tục rót ma lực vào cậu. Làn sương mờ cũng dần dần được hấp thụ, và cùng lúc đó Ain cũng cảm nhận được quyền năng vô hạn bên trong mình.
“AIN! Nếu con thấy không ổn, thả nó ra ngay cho ta!”
Đây là lần đầu tiên Sylvird la lên vì lo lắng cho Ain.
Những tia sáng dần chuyển thành tia sét tím vây quanh làn sương xanh đen.
“V-Vâng! Nhưng mà…!”
Mặc dù Ain muốn thả ra, nhưng tay cậu như dính chặt vào viên đá. Như thể nhận ra sự lo lắng của cậu, nó toả ra sự ấm áp đến kì lạ.
(―― Ổn mà… Đúng không…?)
Luồng ánh sáng và áp lực gió dần dịu lại, và làn sương vây quanh Ain lập tức tan đi. Những gì còn lại là tia sét sáng chói chạy dọc theo cơ thể cậu, nhưng sau khi chớp tắt một hồi, nó cũng trở nên yên lặng và được cơ thể cậu hấp thụ.
“Xong… xong chưa?”
“…Vâng. Xem ra là ổn rồi ạ.”
Sau một hồi náo loạn, ba người trở lại với sự bình yên bất ngờ.
Trả viên ma thạch về vị trí cũ, Ain quay lại về phía hai người đang bước đến.
“Con xin lỗi. Con đã làm hai người lo lắng rồi ạ…”
Nói vậy xong, Ain mở rồi lại nắm chặt hai bàn tay, và trưng ra biểu cảm đầy thoả mãn.
“Con nghĩ là thành công rồi. Chạy dọc cơ thể con là một cảm giác như được lấp đầy.”
Nó tựa như cảm giác được tái sinh, như thể cả năm giác quan đều được thay mới. Cơ thể của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tuy hai người kia thì vẫn tỏ ra khá lo lắng.
Sau khi bình tĩnh lại, Sylvird phá lên cười, đến mức những vết nhăn lộ rõ ra.
“HAHAHAHAHA! Quả thực là vậy! Suy cho cùng thì con đã hấp thụ năng lực của ma thú trong truyền thuyết cơ mà!”
“Fufu… đúng như ông ngoại nói, chu choa, Ain trở nên dễ thương hơn hẳn ấy.”
Olivia che miệng cười và từ từ bước đến gần Ain, rồi cô nhẹ nhàng xoa đầu và ôm cậu vào lòng.
Đón nhận tình yêu thương của mẹ một hồi lâu, Ain sau đó lấy ra một tấm thẻ từ trong túi để cho cô xem lúc này cậu đã mạnh đến mức nào.
(Mà, ma thạch của Dullahan có vị như cà phê…? Cũng khá là ngon đấy chứ.)
Ain cảm nhận được hương vị thơm ngon và kết cấu có chiều sâu ở mọi nơi trên cơ thể, và nó đem lại dư vị khá dễ chịu xen lẫn chút sang trọng.
“Giáp của Dullahan là một kỹ năng triệu hồi bằng ma lực. Ta nghĩ con có thể dùng được nó đấy Ain!”
Nghe vậy, Ain không giấu nổi sự thích thú, và lập tức hướng ánh mắt lấp lánh sang tấm thẻ trên tay. Nhìn thông số giờ đây đã tăng lên đáng kể, khoé miệng Ain tự biến thành một nụ cười.
Thời khắc đó, cuộc sống của cậu trước khi tới lâu đài ―― khi cậu còn đang sống với gia đình Bá tước, thứ mà cậu đã gạt bỏ, bỗng vụt qua trong tâm trí.
(Không biết liệu em trai mình đã được chọn làm trưởng tộc tiếp theo chưa nhỉ?)
Cho đến hôm nay, cậu đã trải qua biết bao nhiêu cảm xúc ở nơi đó.
―― Và cuộc sống đầy những bấp bênh ấy đều bắt đầu từ cái ngày cậu gặp Nữ thần.
Cô là một Nữ thần khá thoáng và dễ nói chuyện… Tâm trí Ain gợi về ngày hôm ấy.