Nói rồi, không phải bom đâu :3 mà chap này … dài vl...
---------------------
- --------Yo~o, lâu không gặp, Neru.
Tôi hiện đang đứng đợi trước ở cửa hang, và khi thấy hình bóng của ai đó xuất hiện từ phía khu rừng kia thì tôi giơ tay lên vẫy chào.
- …… Em sẽ không hỏi tại sao anh biết là em tới nữa, nhưng mà… Sau khi đi qua khu rừng đáng sợ này và thấy khuôn mặt của onii-san thì chẳng hiểu sao em lại thấy nhẹ nhõm nữa.
Kể cả em có nói như vậy đi nữa thì…
- Không sao, mà xin lỗi nhé. Nếu em tới sớm được 3 hôm thì em cũng đã được ăn tiệc nướng ngon lành cùng mọi người rồi.
- … Không, ổn mà anh. Hơn nữa, chỉ là BBQ thôi mà.
Cái biểu cảm này---. Neru, bé dũng giả, trả lời với khuôn mặt ngập tràn sự kinh ngạc.
- Vậy giờ em muốn làm gì? Có mệt không, muốn qua suối nước nóng trước chứ?
- … Em thực sự muốn tắm ở suối nước nóng ở ngọn núi đó nhưng mà lần này thì em không có thời gian đâu. Để lần sau đi.
Với một biểu hiện có chút chán nản, bé dũng giả đáp lại.
- ……...Được rồi. Cứ vào trong cái đã.
Nhắc ẻm vậy rồi tôi bước vào trong hang.
Không khí lạnh vây quanh lấy cơ thể chúng tôi.
Đi hết đoạn đường, cùng với tiếng vọng lại của những bước chân, cuối cùng thì chúng tôi cũng dừng lại ở trước cánh cửa trông-có-vẻ-nặng.
Không ngần ngại, tôi mở cánh cửa ra và sau khi bước vào trong, thì ở đó--là căn nhà nghỉ với suối nước nóng phía sau Ma vương thành.
- …… Ể, are? Sau cánh cửa này thì lẽ ra phải có một tòa thành chứ…
- Vậy thì bất tiện lắm, nên anh chuyển điểm đến qua đây. À, nhớ bỏ giày dép ra trước khi vào nhé.
- À, v-vâng, em hiểu rồi.
Sau khi mở cánh cửa với tiếng “Gararara” thì tôi dẫn cô bé dũng giả, người vẫn đang cảm thấy có chút không thoải mái tới căn phòng mà trước đây ẻm ở lại.
Lấy ra hai chiếc gối ở góc phòng, tôi khoanh chân ngồi lên một chiếc và bắt đầu câu chuyện với cô bé dũng giả mà vẫn đang sợ không dám ngồi lên chiếc gối được đặt đối diện tôi.
- ---Giờ thì, hãy kể anh nghe mọi chuyện nào.
---------------------
- -------Có vẻ như tất cả mọi thứ chỉ là để câu giờ. Tất cả những tai nạ xảy ra tại thành phố như vấn đề về tên côn đồ với cây nguyền ma kiếm tấn công chúng ta, chỉ để khiến lãnh chúa nơi đó tập trung giải quyết vấn đề của thành phố thôi, còn lũ undead thì là để kiềm chân đội quân của thành phố Alfiro tại đó. Chúng ít nhất đã thành công trong việc đó. Tuy nhiên, do onii-san đã nhanh chóng giải quyết được vấn đề nên họ đã có thể gửi ngựa tới thủ đô để thông báo tình hình, và nhờ đó cũng biết được thêm một chút tin tức ở thủ đô.
- … Ra là, như thế.
Sau khi nhấp một ngụm trà nóng Leila mang ra, tôi bật ra tiếng “Hmmm”.
Cô bé này tới đây hôm nay để kể cho tôi những gì ẻm biết về vụ lộn xộn mà chúng tôi gặp ở thành phố bữa nọ.
Ma~a, chúng tôi cũng có hứa với nhau hồi trước rồi. Bản dồ tự nhiên thông báo có kẻ xâm nhập, và khi thấy đó là Neru thì tôi đoán ngay rằng “Ồ, ẻm đến để báo cáo hử?”
Và thông tin đi kèm với cái báo cáo đó là có thay đổi trong tình hình chính trị ở đất nước này.
Rõ ràng là cái tên Hoàng tử chết tiệt lúc trước đó, hắn đang vội vàng và cuối cùng cũng nổi loạn rồi.
Lần đầu thì là trưng cầu người tự nguyện để kiếm lợi nhuận, kết quả toàn diệt nguyên đội tiên phong, lần thứ hai thì là gửi dũng giả, chiến lực quan trọng của đất nước đi, và kết quả là chưa biết vị dũng giả đó sống chết ra sao. Cô bé đó thực ra vẫn sống tốt, nhưng rõ ràng là trong lúc cô bé dũng giả này ở với bọn tôi thì chúng không biết được là người đó còn sống hay đã tử nạn, vậy nên dù cho Neru đã quay trở lại nhà thờ, thì nhà thờ cũng vẫn tiếp tục dùng nó như cái cớ để phản đối Hoàng tử, sống chết của dũng giả vẫn chưa biết. Dường như là tên Hoàng tử chết tiệt đó đã đánh mất hết lòng tin của mọi người sau cái lỗi lầm to đùng đó và chỉ còn cách đánh cược lần cuối trong cái thế giới đáng sợ này.
Ma~a, dù sao cũng chỉ còn hai con đường cho cái tên này tỉnh ngộ. Hắn đang mơ mộng về một cú lội ngược dòng thần thánh nên đánh cược vào nó--hay là lại lôi kéo người khác vào vụ tự hủy của chính mình.
Lần này thì có vẻ như cái tên Hoàng tử chết tiệt đó chọn con đường truyền thống của mấy tên ATSM rồi. [note31432]
Vụ náo loạn của mấy con zombie trong thánh phố là để cho lãnh chúa của thành phố này phải bận bịu giải quyết nội vụ - kết quả này dựa trên việc kiểm tra chéo với lời khai của tên si đèn đèn mà tôi bắt được.
Ý tưởng là chặn đứng hành động của đồng minh phe đối địch, người đã từ chối gửi quân cho đội viễn chinh, cũng như cực kỳ trung thành với nhà vua hiện tại, đồng thời, tổ chức nổi dậy ở thủ đô hòng chiếm được ngai vàng trước khi vụ việc ở thành phố kia lắng xuống.
Có vẻ các thành phố khác không gặp phải trở ngại nào lớn như vậy, nhưng thành phố này lại nằm ở biến giới, lại còn tiếp giáp với Ma cảnh chi lâm - Rùng quỷ. Nó khiến cho chất lượng của binh lính cũng như mạo hiểm giả tại nơi đay cao hơn hẳn so với các nơi khác, nên đó sẽ là rắc rối lớn nếu họ nhanh chóng tham gia hỗ trợ cho nhà vua. Vậy nên hắn ta đã sử dụng mấy vụ hỗn loạn tương tự vụ việc nguyền ma kiếm để kiềm chân quân lực của thành phố này.
Chiến lược cầm chân đã thành công, nhà vua thì vẫn chưa biết sống chết thế nào, còn thủ đô thì hiện đang nằm dưới sự kiểm soát quân sự hoàn toàn bởi các thế lực dưới trướng Hoàng tử, khiến các thế lực khác không biết hành động ra sao.
Tình hình này khó phết đấy. Đặc biệt là khi sống chết của nhà vua vẫn chưa rõ ràng.
Nếu nhà vua còn sống, thì họ có thể gửi quân dưới danh nghĩa giải cứu nhà vua, còn nếu nhà vua đã bị sát hại thì họ có thể dùng lý do báo thù cho nhà vua, nhưng nan giải là nhà vua bị mất tích, không rõ sống chết ra sao. Nếu không biết thì không thể quyết định được, và cũng từ đó mà không thể hành động được.
Có thể sẽ không câu kéo được nhiều thời gian, nhưng vào đúng lúc, đúng thời điểm, thì thế lực phản đối Hoàng tử cũng chẳng thể làm được gì nữa cả.
---Vấn đề tôi quan tâm ở đây, là khi nào tên Hoàng tử đó sẽ soán ngôi vua.
Tôi sẽ phải làm chút gì đó cho vấn đề này mới được. Nếu tên Hoàng tử chết tiệt đó mà lên ngôi, hắn sẽ có quyền lực tuyệt đối đối với quân đội, lúc đó thì khá là chắc chắn hắn sẽ gửi nguyên một đội quân chất lượng đến đây. Trong trường hợp đó thì sẽ cái khả năng chiến thắng chỉ bằng sức mạnh của tôi với dungeon nó sẽ mỏng manh lắm, có lẽ sẽ cần nhờ đến sự giúp đỡ của Refi mất.
Tôi, ghét điều đó.
Ma~a, có khả năng là ăn đập hai lần rồi thì sẽ không dám động đến nữa, nhưng tôi nên suy nghĩ với giả thiết là điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
Chỉ bởi không nghĩ về vấn đề đó, thì cũng chẳng ngăn được hắn ta làm cái điều gì đó. [note31433]
Chậc… Xong rồi. Có cách nào không nhỉ?
Thực ra thì rôi đã nghĩ là sẽ làm gì với cái tên Hoàng tử chết tiệt này rồi.
Nói ra thì, cũng không khó lắm, ý tưởng là ám sát cái tên não tàn này và cho hắn sống thực vật luôn thôi.
Thứ tôi định dùng chính là con golem được gọi là “Thế thân nhân hình” nằm trong danh mục DP--giải thích ngắn gọn thì nó là một con robot điều khiển từ xa.
Tôi có thể đưa ý thức của mình vào con golem này rồi điều khiển nó từ xa, bằng cách kết nối tôi với nó thông qua ma lực, và tôi có thể tấn công mục tiêu của mình trong khi giữ cơ thể ở một vị trí an toàn.
Nếu người điều khiển không nằm trong bán kính 100m thì khả năng điều khiển sẽ bị cắt đứt, vậy nên đến gần là cần thiết, nhưng cũng giống như những con golem khác, tôi có thể đốt thêm chút DP để học thêm kỹ năng cho nó trong những trường hợp thế này, giúp nó có thể hoàn thành công việc ám sát thuận lợi hơn.
Ma~a, tôi nghĩ là tự mình trực tiếp đi thì sẽ nhanh hơn nhiều so với cái việc khó hiểu thế này, nhưng vấn đề là tôi không biết hệ thống phòng thủ của lâu đài thủ đô như thế nào.
Ngoài ra thì, tôi không thích tự đâm đầu vào chỗ chết tí nào. Nếu chỉ là golem thì kể cả có bị phát hiện và phá hủy thì cũng chỉ có DP là bay màu chứ tôi chả nhận tí thiệt hại nguy hiểm đến tính mạng nào cả.
Vậy nên gần đây tôi mới chăm chỉ đi săn DP với Riru, vừa là để tích DP mua con golem này, vừa là để tích lũy năng lượng cho Zaien.
- ….. Vậy bọn em định làm gì với Hoàng tử?
- Nhà thờ thì đang lo lắng việc Hoàng tử nắm được quyền lực. Hắn là tên khá cứng nhắc, nên nếu hắn mà có quyền lực thì rất có thể sẽ gây áp lực lên nhà thờ. Vậy nên trong tương lai gần, bọn em sẽ bắt đầu chiến dịch giải cứu nhà vua.
- Không phải vẫn chưa biết nhà vua sống chết thế nào à?
- Vâng. Nhưng mà, chiến dịch giải cứu vẫn sẽ được tiến hành.
…...Tôi hiểu rồi, chọn cách khó à?
Nếu mọi thứ suôn sẻ thì … liệu nó… có thuận lợi cho mình không nhỉ?
- -------Yoshi, hiểu rồi. Vậy cứ để anh trợ giúp kế hoạch giải cứu nhé.
- E~tsu… nếu có onii-san giúp thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cô bé dũng giả trưng ra khuôn mặt khó hiểu như muốn hỏi “Tại sao anh lại muốn tham gia?”
- Nếu Hoàng tử soán được ngôi thì anh cũng sẽ gặp rắc rối. Anh chẳng muốn hắn nắm được quyền lực rồi gửi nguyên một đội quân siêu lớn chất lượng cao vào rừng đâu. Ý tưởng ở đây là anh muốn cho vị vua hiện tại, người không bao giờ có ý định xâm chiếm Ma cảnh chi lâm, tiếp tục tại vị. Ngay cả khi chẳng may vị vua đó có qua đời rồi, thì thế lực chống đối Hoàng tử cũng phản đối việc xâm chiếm Ma cảnh chi lâm đúng không? Thế thì lại quá tiện cho anh luôn.
Ma~a, tất nhiên là cũng có lý do khác, nhưng tôi sẽ giữ nó trong lòng thôi.
Nếu tôi là người ám sát Hoàng tử thì, câu hỏi tất nhiên sẽ là, ai đã làm việc đó, và họ có thể dùng cái cách kỳ cục nào đó tôi không biết để tìm ra thủ phạm là tôi. Kể cả nếu như vị vua hiện tại hoặc thế lực chống đối Hoàng tử lấy lại được quyền lực, thì khả năng cao rằng họ sẽ hướng sự nghi ngờ về phía tôi.
Lẽ dĩ nhiên. Hoàng tử của một quốc gia đã bị ám sát.
Khi đó, cũng như đã đề cập trước đó, khả năng cao là một lượng lớn quân đội sẽ được cử đi, khi đó sẽ cực kỳ khó để duy trì cuộc sống yên bình này.
Thay vào đó, chắc chắn sẽ là điểm cộng trong tương lai nếu tôi giúp đỡ thế lực chống đối Hoàng tử và đánh bại hắn.
- …...Nhưng mà, kể cả có nói là Ma vương sẽ giúp đỡ, liệu onii-san có nghĩ là họ sẽ tin không? Em sẽ nói thế này, nhưng onii-san có biết anh là người kỳ lạ nhất trong số tất cả các Ma vương không?
Ờ, đâu cần em phải nói ra đâu.
- Anh cũng đâu có định để lộ thân phận đâu. Cứ coi như anh là tùy tùng mà em gặp được trong chuyến hành trình đi. Anh có nên kiếm cái mặt nạ không nhỉ?
- Không, em nghĩ là anh cứ đi theo như bình thường là được rồi… nhưng mà, còn có Pha lê thẩm định nữa mà…
- Ổn mà ổn mà. Anh có giải pháp rồi. Cứ để đó cho anh.
Tôi phá lên cười với cô bé dũng giả vẫn đang trưng ra khuôn mặt có chút khó chịu.