Maou ni Nattanode, Dungeon Tsukutte Jingai Musume to Honobono Suru

chương 85: tiệc nướng bbq

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gì, không phải bom đâu mà hóng :3

---------------------

Không gian mờ ảo quanh đây chính là kết quả của ánh lửa từ bếp nướng thịt, tỏa ra ánh sáng diệu kỳ.

Mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu, mặc cho chỉ là hàng giả, nhưng bầu trời đầy sao đang trải rộng vẫn lay động trái tim tôi.

- Nugugu… Không, không thể nào mình lại để thua trận đó…

- Fu~tsu, mặc dù có cố gắng và phong độ tốt đấy, nhưng cuối cùng thì vẫn thua nhỉ?

Refi đang lượn lờ quanh chỗ tôi nướng thịt và cười toe toét.

- A~a, ngon đấy ngon đấy. Cậu nấu ngon phết đấy. Tuy nhiên thì đáng tiếc là cậu lại không thể ăn đồ do chính mình nấu! Thật là đáng thương quá đi mà! A~a, mặc dù nó ngon đến thế này cơ mà…

Trong khi chọc ngoáy tôi như vậy, cổ cười bằng cả miệng lẫn mắt, kẹp miếng thịt bằng đũa mà cô ấy mới dùng thạo gần đây, rồi đong đưa khoe khoang trước mắt tôi...

- …… Nom nom.

- Á--!? Cậu dám ăn đồ ăn của tôi!?

- Ừm, ngon đấy.

- Cái, cái tên này!! Nhổ ra!! Nhổ thứ cậu vừa ăn ra ngay!! Đó là miếng cuối cùng đấy!!

Refi liên tục đập vào ngực tôi, còn tôi thì nở nụ cười ấm áp thoải mái.

- O~, lỗi tôi, lỗi tôi, tại cô để nó trước mặt tôi nên tôi cứ tưởng cô định cho tôi cái “A~a” cơ chứ. [note31422]

- Ai lại đi làm cái trò đấy cơ chứ!! Tên ác ma này!! Đồ độc ác!! Ác quỷ!!

- Fuhahahahahaha! Phải, tôi chính là ma vương tà ác!! Nhận ra quá muộn rồi đó!!

- Tôi biết cái đó lâu rồi!!

Qua lại lúc đó, tôi vẫn tiếp tục giữ vị trí đầu bảng sau rất nhiều lần câu được cá, nhưng rồi Refi phàn nàn “Cậu đã từng câu cá nhiều rồi. Còn bọn tôi thì đây mới là lần đầu. Vậy thì không phải là bất công à?”.

“Hử, vậy thì kẻ yếu mấy người cứ liên kết với nhau đi.” tôi đáp thế và rồi cuộc chiến trở thành “tôi” vs “team Refi + Lyuu”.

Ma~a, lúc đó thì tôi vẫn dẫn trước cơ… Nhưng rồi không hiểu sao đến phút cuối cùng, khi Refi làm nhát cuối cùng thì cổ lại bắt được con cá sộp.

Tất nhiên là để câu được nó thì cần khá nhiều sức lực, nhưng dù cho cái thân hình bé nhỏ của một bé gái, thì sức mạnh từ cái cơ thể đó đúng thực là của Refi, một con rồng chính hãng. Cổ đã thành công câu được con cá đó lên.

Đúng ra thì người thắng là Refi, còn chót bảng là Lyuu, nhưng bởi những gì tôi đã lên giọng tuyên bố, nên kết cục tôi trở thành kẻ thua cuộc trong chính cuộc thi của mình.

Kẻ thua cuộc thì phải chuẩn bị, làm thịt, cá và nướng cho tất cả mọi người. Tôi chỉ được ăn khi tất cả mọi người đã ăn no.

Mà thực ra thì, Refi với Lyuu có nấu ăn được đâu, nên dù họ có thua thì người nấu cũng sẽ là tôi với Leila. Nhưng vì tôi là người thua cuộc nên Leila lại nằm trong nhóm không phải nấu nướng, kết cục là tôi phải chuẩn bị và nấu một mình.

Ờ thì tôi cũng làm xong công tác chuẩn bị và làm sạch hết cá rồi, giờ chỉ còn phải nướng nữa thôi, nên tóm lại là cũng chẳng còn gánh nặng gì nữa.

- Mồ, onee-chan đừng có chọc onii-chan nữa mà! Hora, onii-chan, a~a! [note31423]

- A~a… nom nom, ngon đấy. Được Iruna đút cho ăn nên nó còn ngon gấp 100 lần luôn. [note31424]

- Ehehe, vậy thì em sẽ lại đút cho anh nữa nha!

Iruna cười hạnh phúc và nói vậy. Ẻm đúng là thiên thần mà.

- Thiệt tình… Iruna, đừng có nuông chiều cái tên này nữa. Hắn là kẻ thua cuộc mà.

- Nhưng mà, em thấy tội cho onii-chan khi bị cho ra ngoài thế này lắm! Đồ ngon thì nên để tất cả mọi người cùng ăn đúng không! Shii nhỉ?

- Ne~ [note31425]

Hai cô bé cùng nhìn nhau trong lúc thưởng thức đồ ăn ngon. Đáng yêu quá.

- Thấy chưa Refi? Đây là cái mà người ta gọi là lòng tốt đó. Cô có thể cho tôi thấy lòng tốt của cô nhiều hơn được không?

- ……. Đâu còn cách nào đâu. Nè, đây.

Nói vậy rồi Refi gắp miếng rau bằng đũa và đưa ra trước mặt tôi.

- E, ờm. Ước gì tôi biết nó là cái chi. Vậy thì, thứ lỗi.

Vươn cổ về phía trước, tôi đưa thứ kẹp ở đũa của Refi vô miệng và ăn.

- Rồi, nữa nè.

- Ô, ô, cảm ơn.

- Đây, cho cậu cái này nữa.

- Ừm, sankyu-- Mà không phải toàn là rau không à!!

Refi đột nhiên buông thõng vai.

- Tại sao tôi đã tự tay đút cho cậu ăn rồi mà cái tên nhỏ mọn nhà cậu lại còn phàn nàn được nữa vậy.

- Nếu cô dám nói vậy thì cho tôi ăn miếng cá kia đi.

- A, miếng này trông ngon đấy. Để tôi nếm thử nó cái nào.

Refi lấy miếng cả tôi chỉ rồi bỏ thẳng vô miệng luôn.

Gừ, cái con rồng này…

- Vậy, maou-sama, nếu người muốn thì để tôi thế chỗ cho.

Leila khiêm tốn đề nghị đổi chỗ với tôi trong khi đang ăn cá nướng một cách thanh lịch.

Nhân tiện thì mặc dù nó cũng là cá, nhưng cái sinh vật kỳ dị mà Refi câu được đã bị trả về cho dòng sông. Tôi không có muốn ăn cái thứ đó đâu.

- Không cần đâu Leila. Đây việc của người thua cuộc thi đó.

- Đừng có nói thế trong khi cô có bắt được mấy con đâu.

- Fu~, Goshujin nói gì vậy? Thắng là thắng mà!

Lyuu thì cười toe toát trong khi tôi phải rên rỉ ngậm đắng nuốt cay vụ này.

- …...Oi, cậu nghe thấy gì không Riru. Lyuu nói vậy đấy.

- Uwa, từ từ, mách Riru-sama là chơi xấu đấy!! Đ-đây, Goshujin, em sẽ cho người miếng cá của em mà!!

- Không sao đâu, ổn mà. Tôi là kẻ thua cuộc mà. Kẻ bại trận thì phải làm việc của kẻ bại trận thôi.

- Goshujin!? Ri, Riru-sama!! Cái này không phải đâu, em không phải loại phụ nữ xấu tính thế đâu mà!!

- … Ku~u

Riru rên một tiếng xấu hổ như thể không liên quan đến mình.

- Yuki, tay cậu ngừng nướng cá rồi kìa.

- Rồi rồi, tôi nướng tiếp đây. Và cô đừng có chỉ cho tôi ăn rau không, cô cũng ăn rau đi chứ.

- Ư~... Tôi, tôi thắc mắc cũng lâu rồi, nhưng tại sao tôi lại phải bận tâm đến việc ăn cỏ hở? Cho đến giờ tôi vẫn sống mà đâu có cần ăn mấy cái thứ như thế đâu.

- Đừng có gọi nó là cỏ. Tất nhiên là cô có thể sống mà không cần ăn rau, nhưng nó lại không tốt cho sức khỏe nếu cô không có chế độ cân bằng dinh dưỡng.

Ma~a, với Rồng tối cao thì chắc chả khác gì đâu, nhưng sẽ không tốt nếu cứ quan tâm đến việc cổ thích hay không thích. Cổ được nuông chiều quá rồi.

- Được thôi. Cậu cũng muốn một miếng đúng không. Cho cậu miếng thịt này.

- Hử? A~a, cảm ơn nhá… Mà dù cô có cho tôi miếng thịt đấy thì cô cũng vẫn phải ăn cho đủ rau đấy.

- ….Chậc.

Tôi đi dép trong bụng cô rồi nhá.

Truyện Chữ Hay