Maou ni Nattanode, Dungeon Tsukutte Jingai Musume to Honobono Suru

chương 87: tiến đến thủ đô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi sáng hôm sau ngày dũng giả tới chỗ tôi.

- ----Vậy, tôi đi đây. Lần này thì chắc là dưới một tuần thôi.

Đứng trước cửa hang, tôi cất lời chào tới những người đang sống tại căn nhà của mình, hiện đang ở đối diện tôi.

- Lên đường cẩn thận nha onii-chan! Nhớ về sớm nha!

- Nhớ, zề, sớm ha!

Khi tôi đang nhẹ nhàng xoa đầu hai cô nhóc nhà mình thì Refi bước lên một bước.

- -------Yuki

- Ờ ừm. Tôi đi nhé----

Đột nhiên Refi đưa tay từ dưới lên và nắm lấy hai bên má tôi.

- Lần này, tôi không thể đi với cậu… Cậu hiểu chứ? Đừng có để con nữ nhân nào léng phéng lại gần xong về trễ nghe chưa?

Refi nói thế trong khi giữ im không cho tôi quay mặt đi khỏi cô ấy, cùng với một nụ cười đáng sợ.

- Ông ó âu.

Với hai bên má bị giữ chặt như vậy, tôi chỉ có thể lắc đầu, rồi khi Refi hài lòng gật đầu, cổ mới buông tôi ra.

- Ừm. Cậu hiểu là tốt rồi. Rồi lúc cậu ta vắng nhà thì chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ tòa lâu đài chặt chẽ nào.

- A~a… Nếu là Refi quyết định bảo vệ mọi người thì chả còn gì phải lo rồi. Căn nhà hay trái tim tôi, cùng với tất cả mọi người, tôi xin nhờ cô giúp đỡ. [note31520]

- Cứ tin tưởng mà giao cho tôi.

Rồi sau khi quay ra trao đổi vài câu với hai cô hầu gái còn lại, tôi quay về phía dũng giả.

- ---Được rồi, thưa quý tiểu thư. Do đang khá vội vã nên tôi đã chuẩn bị cỗ xe này.

- Không, cái giọng điệu gì đó. Mà hơn nữa, một cỗ xe… Ý anh là con sói khổng lồ này hả?

- Đúng vậy.

Tôi nhảy lên lưng Riru rồi vỗ “ponpon” lên lưng cậu nhóc.

- Riru, hơi tệ chút, đường khá xa nhưng ta mong cậu có thể đưa bọn ta tới thủ đô.

Lần này thì Refi ở nhà trông dungeon rồi nên Riru không nhất thiết phải ở nhà nữa.

Ngoài ra thì chúng tôi cũng không có thư thả thời gian để thoải mái đâu. Nếu tôi có tàu cao tốc thì chả tội gì mà không xài cả.

Sau khi thấy chú thú cưng đáng tin cậy nhà tôi gật đầu xác nhận “Cứ để cho tôi!”, tôi ngẩng đầu lên thúc giục cô nhóc dũng giả.

- Nào, nhanh lên đi.

- Ơ thì… em tự đi, uwaaaaa!?

Tôi toét miệng cười trong khi nắm lấy cánh tay cô nhóc dũng giả rồi kéo cái “bịch” lên lưng của Riru.

- Yoshi, Riru, lên đường!!

- E~tsu, đợi ch-kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?? [note31521]

Tiếng thét của bé dũng giả đáng yêu hơn mong đợi vang vọng mãi trong khu rừng, phía sau nơi bọn tôi lướt qua.

---------------------

Một thành lũy được chiếu sáng dưới ánh trăng xuất hiện trước mắt tôi.

Những người lính vũ trang đầy đủ đi tuần xung quanh nó, đang để ý khắp mọi thứ gần xa. Ai cũng thấy được là họ đang cảnh giác không chỉ với động tĩnh phía bên ngoài, mà còn cả ở bên trong thành lũy nữa.

Con đường duy nhất để đi qua đó, là cánh cổng, được bao bọc bởi lớp phòng thủ vô cùng vững chãi, khiến cho ta có cảm giác không ai được phép bước qua đó, cùng với những người lính đang cực kỳ cảnh giác.

Và còn có bốn con mắt đang chăm chú quan sát tình hình xung quanh từ khu rừng cách đó không

xa.

- U~u… Lưng em vẫn còn nhức quá…

- Nhờ cỗ xe đó mà chúng ta đến được đây sớm hơn 2 ngày còn gì

Cô bé phàn nàn trong khi tự vỗ lưng mình, và với cô nhóc dũng giả, tôi thõng vai xuống đáp trả.

Sau vài lần nghỉ giữa đường, Riru tiếp tục đưa bọn tôi chay liền vài giờ đồng hồ, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đặt chân tới đây, ngay phía ngoài thủ đô, Alsir.

Đó thực ra chẳng phải quãng đường mà bạn có thể đi tới trong một ngày đâu, nhưng mà bọn tôi có huyền thú Riru cơ mà. [note31522]

Kể cả khi có nói rằng chở hai người, thì cân nặng của bé dũng giả cũng chẳng đáng kể, và tôi còn có Hộp vật phẩm, trong khi mặc trên người cũng chỉ là quần áo vải. Dũng giả thì cũng có mặc giáp đấy, nhưng ẻm chả phải lính trọng giáp nên cũng chỉ có bộ giáp nhẹ trên người mà thôi. Do đó, với những điều kiện nhẹ nhàng vầy, Riru vẫn có thể chạy với tốc độ ngang với những chiếc xe khách.

Đối với Riru, huyền thú cùng thể lực gần như vô hạn thì vượt khoảng cách này chỉ trong một ngày là chuyện không khó.

- Được rồi, nhưng mà… tại sao mà anh vẫn ổn vậy?

- Thì tất nhiên là anh quen cưỡi Riru rồi chứ sao.

Và tất nhiên là vì tôi khoái mấy cái trò thể thao mạo hiểm chứ sao.

Nhân tiện thì Riru không có ở gần chúng tôi nữa, bởi tôi cũng bảo cu cậu thu nhỏ kích cỡ như một con sói rồi đợi ở cánh rừng gần đây cho tới khi tôi gọi rồi.

Thật tiếc là tôi không thể mang theo cu cậu vào trong thành phố được.

- Mà quan trọng hơn thì, Neru, mình vào trong kiểu gì bây giờ?

Trong tình huống hiện tại, kể cả như bọn tôi có chào hỏi đang hoàng “konichiwa” đi nữa, thay vì được mời ngồi uống trà, thì sẽ gần như là bị chọc tiết ngay lập tức với lý do “Mấy kẻ đáng ngờ!!”.

- …… Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Khi tôi chỉ vô thành lũy và hỏi thì cô nhóc dũng giả lại than thở như vậy.

- …….Ý định ban đầu của em là quay lại thủ đô sau khi tới chỗ anh đúng

không?

Rồi lúc tôi hỏi thế thì ẻm lại vội vàng bào chữa.

- Thì, thì em cũng không nghĩ là nó sẽ bị bảo vệ nghiêm ngặt thế này! À, đúng rồi, anh thấy không?

Thứ mà cô nhóc đó chỉ tới---là cái cống ngầm hả? Thật khó thấy được nó do mấy cái cây cùng mấy ngọn cỏ cao vút, nhưng rõ ràng là có thứ gì đó giống như một con đường nhỏ bên cạnh thành lũy mà có binh lính đang cảnh giác.

- Ở đó, ý định là em sẽ sử dụng ma cụ để tàng hình, rồi sau đó lẻn qua phía cổng thoát hiểm đó, nhưng dường như là không thể với tình hình hiện tại rồi… Thực ra thì kế hoạch là em sẽ gặp kỵ sĩ của nhà thờ tại đó.

…… Ra là thế, lỗ hổng đã bị phát hiện hử.

- … Ma~a, anh hiểu rồi. Vậy là em đã có chuẩn bị sau khi vào được bên trong thành rồi đúng không?

- V-Vâng, hiện tại là thế.

- Được rồi, vậy anh sẽ cho em vào phía trong thành lũy theo cách của anh. Xin phép chút nhá.

Nói rồi tôi, “hyoi”, nâng cả người cô bé và giữ ở một bên.

- Hi~ya!? Chờ, chờ chút đ-----

- Yên lặng nào!

Trong tư thế đó, tôi kích hoạt Ẩn mật.

Ẩn mật có khả năng chia sẻ hiệu ứng với những gì tôi chạm vào.

Ma~a, nếu không phải thế thì tôi sẽ cảm thấy sẽ có vấn đề đấy. Nếu chỉ có sự hiện hiện của tôi bị biến mất, còn quần áo thì không, đó sẽ thực sự là một khung cảnh kinh dị khi mà bạn thấy có bộ quần áo tự động di chuyển.

- Đừng có nói hay làm ồn. Sẽ bị lộ đó nha.

Sau khi xác nhận chắc chắn Ẩn mật đã được kích hoạt hoàn toàn, thì giờ là lúc hai đôi cánh của tôi xuất hiện trên lưng--tôi tung cánh cùng lúc giậm nhảy lên trời.

Mặt đất trôi đi trong vài giây và tầm nhìn của tôi được mở rộng ngay lập tức.

- Hi~i~i~i~i~i~i~i~i~i!!?

- A~tsu, oi, đừng có làm ồn mà!

- Kể, kể cả anh có nói thế!!

- Em vừa nói gì à?

- Có tiếng gì đó ở phía trên!! Mang đèn lại đây mau!!

- Uwa, thấy chưa hả, lộ rồi kìa.

Mấy ông lính chỗ thành lũy bắt đầu ồn ào rồi.

Biết sao được giờ, ma~a, họ vẫn chẳng thấy được bọn tôi đâu nên chắc là cứ thế đi tiếp thôi nhỉ.

Sau đó thì, với bé dũng giả dưới cánh tay mình, tôi thực hiện vụ xâm nhập vào thủ đô từ trên bầu trời---.

---------------------

Trans’s note: tối mai một chap nữa nhá :3 nhầm tối nay chứ :3

Truyện Chữ Hay