Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

chương 196: học sinh cá biệt ở học viện anh hùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Sinhsieusao

Edit: OVer_NIT ; Arima死神

~~~~~~~~

Zamira nhìn Rei với một biểu cảm khó xử.

“..........Tôi sẽ lại tới hỏi chuyện ngài sau.”

Không nghĩ ra cách nào để thuyết phục Rei, gã đành nói vậy rồi chuẩn bị rời khỏi đại giảng đường.

“Thầy hiệu trưởng Zamira, xin hãy chờ đã. Chuyện của tôi và ngài vẫn chưa xong mà. Mấy đứa học sinh cá biệt của Học viện anh hùng này không chinh phạt nổi rồng đâu.”

Vừa nói, Emilia vừa vội vàng bước chân xuống bục giảng. Cô nắm lấy vai của Zamira hòng ngăn hắn lại.

“Chậc, lắm mồm quá đi mất, cô chỉ là một giáo viên nhỏ bé mà thôi. Giờ tôi không có thời gian đứng đây để đấu khẩu với cô đâu. Nhà vua đã ra lệnh cho tôi phải dẫn Anh hùng Kanon về đấy.”

Emilia nheo mày lại tỏ vẻ bực bội.

“Anh hùng Kanon thì đã làm sao nào? Thật ngu ngốc. Tôi chưa chán sống đến nỗi mà chỉ biết đứng yên một chỗ ngoan ngoãn nhận lấy cái mệnh lệnh tắc trách này đâu.”

Tất cả học viên bên phía Học viện anh hùng đồng loạt nhìn Emilia với gương mặt á khẩu.

Tuy là quỷ nhân nhưng dù sao hiện giờ cô cũng đang là giáo viên của Học viện anh hùng. Vậy mà lời lẽ không có chút gì gọi là kính trọng đối với Anh hùng Kanon cả. [note42869]

“Này, nhà ngươi vừa mới nói cái gì đó? Cậy mình là giáo viên thỉnh giảng xong rồi được nước lấn tới đấy à?”

Zamira nổi cơn thịnh nộ, gã dùng những từ ngữ hết sức nặng nề để chửi rủa Emilia.

“Ngu ngốc? Ngươi nói Anh hùng kanon thật ngu ngốc ư? Có biết đây là sắc lệnh của nhà vua không hả?”

“Sao bỗng dưng ngài lại nổi điên lên vậy? Nãy giờ tôi chẳng nói mãi rồi còn gì. Cái mệnh lệnh nguy hiểm đến tính mạng các học sinh như th――”

Chưa kịp dứt lời, Emilia đã bị Zamira đấm văng đi một đoạn.

“Ngang nhiên phê phán đức vua và anh hùng của vương quốc khác, vậy ra đây là lễ nghĩa bên phía Học viện Quỷ vương hay sao? Vô phép vô tắc thì cũng có chừng có mực thôi!”

Đối với con người ở đây, anh hùng bình thường và Anh hùng Kanon có ý nghĩa vô cùng khác biệt.

Tuy nhiên, với thế giới quan của Emilia thì chúng hoàn toàn giống hệt nhau.

Cô chống tay lên sàn gượng vực cơ thể dậy, đôi mắt lườm thẳng về phía Zamira.

“Vì Bạo nghịch Quỷ vương nhờ cậy nên bọn ta mới tử tế tiếp đón nhà ngươi với tư cách là giáo viên thỉnh giảng. Tuy nhiên, nếu thái độ của ngươi cứ xấc xược như thế thì liệu hồn mà cuốn gói về Dilhayd đi là vừa.”

Emilia lập tức im lặng.

Nếu lúc này mà bị đuổi về Dilhayd thì cô sẽ không thể nào có được địa vị mà mình mong muốn nữa.

“……….Tôi thành thật xin lỗi………”

Emilia thều thào lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng xuống mặt sàn.

Cô không muốn ngẩng đầu lên vì sợ sẽ thấy gương mặt khó chịu của gã đàn ông trước mặt.

“Cẩn trọng lời nói và hành động của mình đi. Hết lũ anh hùng giả mạo xong lại tới con giáo viên bất tài, đúng là điên hết cả đầu. Cái học viện này đứa nào đứa nấy đều là rác rưởi hết.”

Nói rồi, Zamira liền quay người bỏ đi.

Và rồi, ngay khoảnh khắc hắn rời vị trí, một học viên chớp lấy thời cơ thò chân ra từ chỗ ngồi.

“Oái……..!”

Zamira bị vấp trúng và đáp “nhẹ nhàng” xuống mặt sàn bằng chính khuôn mặt của gã.

Do đống mỡ thừa nên Zamira phải vùng vằng một lúc mới vực được cái cơ thể to béo đó dậy, và ngay lập tức chuyển ánh nhìn hình viên đạn về phía kẻ đã cho hắn đo sàn.

“Ấy chết, xin lỗi thầy. Chân của tôi hơi dài một chút.”

Ledriano điềm đạm đưa tay lên chỉnh lại gọng kính của mình.

“………Thằng khốn, ngươi không xong với ta đâu………..”

“Phiền quá đi mất.”

Laos tiến lại gần và dễ dàng nâng cơ thể ngoại cỡ của Zamira lên cao.

“Cái………tên khốn này………Ngươi làm gì thế hả…….!? Vô lễ quá rồi đấy! Thả ta xuống mau!”

“Hê hê, tôi thả ngay đây. Lượn luôn đi cho nước nó trong nhé, chứ ông cản trở tiết giảng quá đấy, lão hói ạ.”

Laos vận sức toàn thân và ném thẳng Zamira về phía lối vào.

Cơ thể gã lăn lông lốc trên mặt đất rồi sau đó đập thật mạnh vào cánh cửa.

“Khặc…..Thằng khốn chết tiệt…….”

Zamira lại phải nhọc nhằn bò dậy, hắn lườm Laos bằng đôi mắt đỏ ngầu.

“Ngươi có biết hậu quả của hành động vũ lực này là gì không hả?”

“Heh, là gì nào?”

Khoảnh khắc giọng nói vừa vang lên, một thanh kiếm ánh màu lục sẫm đã kề ngay ở cổ Zamira.

Đại thánh địa kiếm Zeele.

“Ối………! Ng, ngươi……”

“Đừng lo. Tôi đảm bảo đống mỡ đáng tự hào của ông sẽ lành lặn không một vết xước, vậy là được chứ gì?”

Heine lạnh lùng khẳng định.

“Nh, nhớ mặt ta đấy!”

Dứt lời, Zamira vội ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi đại giảng đường.

“Ahahahahahaha, cái gì vậy? Đúng là câu nói quen thuộc của mấy thằng hạ đẳng.”

Thấy Heine bật cười khoái chí, đám học sinh bên phía Học viện anh hùng cũng khúc khích cười theo.

“Cô có sao không?”

Ledriano đưa tay ra về phía Emilia, người vẫn đang ngồi bất lực dưới đất nãy giờ.

Cậu khẽ mỉm cười khi thấy gương mặt gần như chết lặng của cô.

‘Páp’, Emilia dứt khoát hất mạnh bàn tay của Ledriano sang một bên.

“Em đang nghĩ cái gì thế hả!? Đừng có tỏ ra bất cần đời xong gây chuyện mà không màng tới những người xung quanh như vậy nữa! Khó khăn lắm cô mới nhẫn nhịn được ông ta , em làm công sức của cô đổ sông đổ bể hết rồi biết không!”

“........Nhưng trước tiên thì chẳng phải cô nên có một lời cảm ơn với em mới đúng đạo hay sao?”

“Em bị ngốc à!? Giáo viên như cô mới là người phải chịu hết trách nhiệm cho những hành động sai lầm của đám học sinh các em đấy. Rồi lát nữa cô lại phải đi dỗ ngon dỗ ngọt ông ta đây này. Em chắc chắn phải hiểu điều đó chứ? Hay là em có thù oán gì với cô vậy?”

Ledriano thu bàn tay lại rồi khẽ chỉnh chiếc gọng kính bị lệch mà cậu đang đeo.

Xong xuôi đâu đó, cậu nhìn lại Emilia với cặp mắt lãnh đạm của mình.

“Vậy thì cho em xin lỗi.”

Nói rồi Ledriano quay gót, tuy nhiên cậu không trở về chỗ ngồi mà lại hướng thẳng ra phía ngoài cánh cửa.

“Khoan đã, em đi đâu vậy? Vẫn còn đang trong giờ học đó!”

“Học sinh gây rối thì phải bị quản thúc tại gia. Emilia, em đang làm theo đúng ý muốn của cô còn gì?”

“Haizz, chịu hết nổi rồi.”

Laos thở ra một tiếng ngao ngán.

“Emilia đúng là rác rưởi thật đấy. Cơ mà, đám học sinh cá biệt bọn tôi cũng chẳng có quyền phán xét được người khác đâu nhỉ.”

Heine thoáng liếc nhìn Emilia một cái rồi cất thanh Đại thánh địa kiếm Zeele vào trong vòng ma pháp.

“Đứng lại ngay! Ledriano-kun! Laos-kun! Heine-kun!”

Cả ba hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi của Emilia, cứ thế lẳng lặng rời khỏi đại giảng đường.

“Kakaka, Học viện anh hùng đúng là hỗn tạp y như lời đồn. Nhưng mà, vụ chinh phạt rồng nghe có vẻ thú vị đấy. Hãy lấy nó làm tâm điểm cho đợt giao lưu học viện lần này đi.”

Eldemade nhanh nhảu trở lại chủ đề tiết giảng, gã dường như chẳng hề để tâm tới vụ xích mích vừa rồi một chút nào.

“Thế nào, Emilia-sensei? Theo như ta thấy thì hiện giờ hoàng cung sẽ chỉ điều động binh lính khi chúng xác nhận rằng Học viện anh hùng không thể chinh phạt nổi lũ rồng mà thôi. Tuy nhiên, đợi đến lúc đó thì có mà đám học sinh này đã đi chầu ông bà hết cả rồi. Tốt nhất là nên tranh thủ thời gian cho bọn chúng thành thục được phương pháp đánh bại rồng thì tốt hơn đấy.”

Emilia tỏ ra phiền não trước câu hỏi của Eldemade.

“.........Thầy nói cũng đúng, nhưng mà…..Tôi thậm chí còn chưa từng nhìn thấy rồng bao giờ……”

“Kakaka, chuyện đó thì cứ giao cho bên phía Học viện Quỷ vương bọn ta lo liệu. Cô thấy Shin-sensei đằng kia chứ? 2000 năm trước, chính tay cậu ta đã giết chết hơn 10.000 con rồng trưởng thành theo mệnh lệnh của Bạo nghịch Quỷ vương. Chuyên gia chinh phạt rồng chính hiệu đấy. Chỉ cần chăm chỉ tập luyện theo sự hướng dẫn của cậu ta, chắc chắn các ngươi sẽ có thể đánh bại 1 hoặc 2 con rồng sau khoảng 10 ngày nữa.” [note42870]

Emilia nhìn Shin với một biểu cảm kinh ngạc.

“Sao hả, Shin-sensei? Có bí quyết gì khi đối đầu với một con rồng hay không? Điểm yếu của nó chẳng hạn?”

“Tất nhiên là có chứ.”

Vừa nói, Shin vừa vận ma lực phác họa hình dáng cơ thể của con rồng lên tấm bảng đen ở phía sau.

“Loài rồng được bao bọc hoàn toàn trong lớp vảy cứng cáp, chỉ duy nhất phần cổ là tồn tại những kẽ hở mà có thể khai thác được. Cách nhanh nhất để giết một con rồng là đưa lưỡi kiếm qua đó và chém đầu nó xuống. Tuy nhiên, cơ thể của rồng vốn đã nằm trong khái niệm khổng lồ, nên là tầm vung của một thanh kiếm bình thường gần như không thể chém hết độ dày phần cổ của nó. Mọi người chỉ cần chém đứt một nửa là được rồi.”

“Vậy đó. Biết được điểm yếu của địch một cái là thấy dễ liền phải không nào, kakaka.”

Nghe lời trình bày của Shin và Eldemade, các học viên giải tỏa được một chút sự căng thẳng. Chúng bắt đầu nhen nhóm lên một tia hy vọng rằng nhiệm vụ này không hẳn là bất khả thi.

Dẫu sao thì so với sự trợ giúp đến từ quân đội loài người, việc có một giáo viên đã từng đánh bại được rồng đồng hành cùng mình vẫn mang lại cảm giác an tâm hơn rất nhiều.

“……..Này, ngay cả Shin mà cũng phải tránh chỗ vảy ra để chém, chắc hẳn nó phải cứng lắm nhỉ?”

Sasha ngồi bên cạnh thì thầm hỏi.

“Để mà miêu tả lớp vảy của rồng thì chỉ từ cứng thôi là không đủ đâu. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng Shin vẫn có thể cắt nó một cách dễ dàng đấy. Chẳng qua là cậu ấy không muốn độ bén của thanh ma kiếm bị giảm xuống khi phải va chạm trực diện với một thứ như vậy mà thôi.”

Rei thay ta trả lời cho cô ấy.

“Túm cái váy lại thì đó vẫn là con quái vật khiến Shin phải lựa vị trí để mà chém. Nghĩ đến cảnh đánh nhau với nó sao mà ngán quá đi…..”

“Ahaha….. Chúng ta thì không nói làm gì rồi, nhưng sao Eldemade-sensei có thể bắt các học sinh khác cũng phải làm theo phương pháp ấy một cách thản nhiên như vậy nhỉ?”

Misa lên tiếng.

Eleonor cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Khoảng 10 ngày là có thể chiến đấu với rồng à, nói nghe thì dễ đấy. Bảo đảm mấy tiết học sắp tới sẽ khó đến mức muốn chết đi sống lại cho mà xem.”

“Gì chứ, chết thì chết thôi, niệm Tái Sinh một cái là lại đâu vào đó ngay.”

Misha nghe ta nói vậy liền buông lời thì thầm.

“…Giáo dục nghiêm khắc quá.”

“Này mà giáo dục cái gì nữa, ác quỷ thì có.” [note42871]

Sasha tiếp tục càu nhàu cùng với tiếng thở dài nẫu ruột.

“À phải rồi, nhớ cẩn thận đừng để bị rồng ăn thịt đấy. Chắc Hỏa âm tử vương định để vụ này nhắc nhở sau.”

“Thì tất nhiên làm gì có ai muốn bị nó ăn thịt….Nhưng mà còn lý do nào khác à?”

Nét mặt của Sasha nhăn lại, cô mường tượng ra một cảm giác không lành cho lắm.

“Chức năng tiêu hóa của loài rồng vô cùng đặc biệt. Đó là chúng nuốt trọn cả thể xác lẫn căn nguyên của con mồi. Nếu chẳng may bị nó tiêu hóa thì cô sẽ không thể nào hồi sinh được nữa đâu.”

“................Gì nghe kinh thế!”

Sasha lập tức đưa hai tay lên ôm đầu.

“..........Anou, Eldemade-sensei.”

Emilia đang định bước xuống thì bỗng nhiên dừng lại giữa chừng và cất giọng.

“Thầy có thể phụ tôi dạy nốt tiết giảng này được không? Giờ tôi còn phải đi gọi cái đám cá biệt kia về đã.”

“Kakaka, không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cô tận tâm với học sinh quá nhỉ. Mà lo lắng như vậy cũng phải thôi. Nếu ba đứa vừa ra khỏi lớp không học gì về lũ rồng thì khả năng tử trận của chúng sẽ cao lắm đấy.”

“.........Cũng không hẳn là như thầy nghĩ đâu. Bởi học sinh mà chết thì tôi sẽ là người phải đứng ra nhận trách nhiệm mà.”

‘Kakaka’, Eldemade khảy miệng cười chế nhạo.

“Thà rằng nghĩ cho bản thân và hành động còn hơn là nghĩ cho người khác mà không làm gì cả. Những người như cô rất xuất sắc đấy. Đi đi, Emilia-sensei.”

Emilia cúi đầu chào tạm biệt Eldemade rồi rời khỏi đại giảng đường.

“Hừm, không biết đám Ledriano-kun có chịu về nữa không đây?”

Eleonor tỏ vẻ lo lắng.

“Mọi người…….cãi nhau nhiều quá…….đến tuổi nổi loạn rồi……….”

Zesia thấy vậy bèn buông lời động viên.

“Cơ mà Emilia-sensei hoàn toàn không hòa nhập được với môi trường ở Học viện anh hùng này nhỉ? Mà sao ngài Quỷ vương lại thuyên chuyển cô ấy về đây vậy? Chẳng phải người ta đã cất công tới cầu cứu cậu hay sao?”

Sasha thắc mắc hỏi.

“Ta muốn cho cô ấy nếm thử mùi vị của sự bất công.”

“Ác như quỷ vậy!?” [note42872]

“Nếu không dùng tới biện pháp mạnh thì sẽ còn những điều mà cô ấy không thể nhận ra được. Chỉ dịu dàng xoa đầu thôi thì không cứu được Emilia hiện tại đâu.”

Sasha nheo mày lại suy nghĩ.

“Gì chứ, lỡ chẳng may thất bại thì ta lại chuẩn bị thêm một liều thuốc khác thôi.”

Đối diện với điệu cười đậm chất Quỷ vương của ta, Sasha bất giác thu mình lại một chút.

—----------------------------------------------------

Tác note:

Học viện anh hùng bất ổn.

NIT note:

Chương này bác Sinh giao cả tuần r, nhưng nay mới xong, do thằng NIT lo dạo sì phố sau 2 năm ròng nên chẳng thèm mang máy để edit, sr mn nha.

Chương này thì thấy kiểu Emilia làm giáo viên ok vãi, nếu hồi trước k chơi ngu thì đời đỡ đen r.

Còn quả này thì chắc rip rồng, ngó hổng có e long nhân xinh tươi nào r.

Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhá, nhớ cmt sớm sớm cho t rep nha, cmt lâu quá cũng lười check.

T4R

p/s: NIT nay đã tiến hoá từ tối ru rú trong nhà sang đc vài bữa đi chơi riêng vs gái r, mấy gia cát dự cho hỏi chừng nào bần đạo có đc bồ đây :))))))))))))))

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link:

Truyện Chữ Hay