Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT ; Arima死神
~~~~~~~~
‘Kakaka’, tiếng cười ngạo nghễ của Eldemade vang vọng khắp đại giảng đường rộng lớn.
“Tuy được gọi là trò chơi xúc xắc, song lại không đơn giản chỉ là trò chơi xúc xắc. Giới thiệu với các ngươi, đây chính là niềm tự hào của Học viện Quỷ vương bọn ta, thiếu niên thiên tài Anosh Porticolo!”
Liếc nhìn khuôn mặt ủ rũ cúi gằm xuống của Heine, Hỏa âm tử vương nói tiếp.
“Nếu đám con người yếu ớt các ngươi vẫn chưa phục thì cứ việc thách đấu bao nhiêu lần tùy thích. Tương ứng với điều đó, cứ với mỗi trận thua của các ngươi, số tiết giảng bên phía Học viện anh hùng sẽ tăng thêm một. Hỏa âm tử vương ta đây sẽ đích thân đứng ra dạy dỗ đám nhân loại mỏng manh thật kỹ lưỡng, thế nào hả?”
Heine ngậm ngùi nghiến chặt hàm răng của gã rồi quay gót đi trong cay đắng.
“.........Đưa một con quái vật trong hình hài một đứa trẻ lên để thị uy, lũ quỷ tộc đúng là vẫn bẩn thỉu như ngày nào. Giống hệt như vụ gán mác kẻ không phù hợp cho Quỷ vương để lừa dối cả thế giới khi trước vậy. Ai mà thèm ở cùng với các ngươi cơ chứ.”
Nói xong, Heine phủi tay và bước xuống bục giảng một cách vô cùng dứt khoát.
Tuy nhiên, thay vì trở về chỗ ngồi, gã tiến thẳng tới lối cửa ra vào.
“Kh, khoan đã, Heine-kun! Em định đi đâu thế? Đã hết tiết học đâu?” [note42268]
Emilia vội vã gọi Heine lại.
“Hả? Lắm mồm vừa thôi, Emilia.”
“Phải gọi cô là sensei chứ!!”
“Cái gì? Sensei? Trong khi cô là một quỷ nhân á? Đúng là nực cười.”
Heine nhún vai một cách khinh khỉnh rồi đưa tay lên cánh cửa.
“Đứng lại ngay, Heine-kun.”
“Dai thế không biết. Tôi đi vệ sinh, được chưa?”
“Ngày hôm kia em cũng nói vậy xong rồi không thèm trở về lớp học luôn còn gì.”
Heine cố tình thở dài một cái chán chường.
“Cả ngày hôm đó tôi bị đau bụng. Nếu giờ Emilia vẫn không tin thì cứ việc tới tận nhà vệ sinh mà canh chừng tôi.”
‘Ahahahahaha’, điệu cười khoái chí của Heine nghe thật khó chịu.
Biểu cảm trên gương mặt của Emilia cũng theo đó mà nhuộm một màu xấu hổ.
“Thú vị phết đấy chứ.”
Eldemade bước tới và cất giọng, phá tan bầu không khí đang có dấu hiệu đi vào ngõ cụt.
“Đâu nào? Để Hỏa âm tử vương ta đây đích thân dắt ngươi đi tiểu.”
“.................Cái…………………….”
“A, không lẽ…….”
Hỏa âm tử vương chỉ cây gậy về phía Heine, thần thái của hắn đột nhiên lịch lãm một cách lạ lùng.
“Ngươi buồn đi nặng à?”
Heine nhìn Hỏa âm tử vương với một ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm, như thể đang nhìn vào thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.
Hắn đứng chôn chân một lúc, Eldemade bèn tới gần và đặt tay lên vai.
“Nào, dẫn đường cho ta đi chứ.”
Heine bán sống bán chết nhảy lùi lại phía sau.
“.........Ch, chỉ là đùa chút thôi. Người đâu mà chẳng biết đùa gì cả. Trước khi vào lớp ai chẳng đi vệ sinh hết rồi.”
Dứt lời, Heine vội ba chân bốn cẳng chạy thẳng về chỗ ngồi của mình.
Cứ như thể bản năng của gã vừa cảnh báo rằng nguy hiểm đang cận kề tính mạng vậy.
“Kakaka, biết ngay mà. Lũ con người yếu đuối các ngươi rất hay dùng mấy trò bịp bợm để mang lại lợi ích cho bản thân như này lắm. Ta thì chẳng có ý kiến gì về điều đó cả, nhưng lần sau cố mà nói dối cho nó lọt tai hơn nhé. Thử dùng mọi cách để giãy dụa và thoát khỏi bàn tay của Hỏa âm tử vương ta đây xem nào.”
‘Cộp cộp cộp’, Eldemade chậm rãi bước lên trên bục giảng của đại giảng đường.
“Anosh, cậu trở về chỗ được rồi.”
Ta xuống khỏi đó và quay lại chỗ ngồi của mình.
Đám học viên bên phía Học viện anh hùng lại rì rầm bàn tán.
“Thiếu niên thiên tài của Học viện Quỷ vương à….”
“Hết Quỷ vương xong lại đến thằng nhóc này, sao bên quỷ tộc lắm quái vật quá vậy….”
Trong số những âm thanh hỗn tạp đó, có một câu vô cùng kỳ lạ.
“Đấng toàn năng có thể tạo ra một thanh kiếm mà không ai rút được hay không?” [note42269]
Đó là một câu hỏi thầm vu vơ, không chỉ đích danh bất cứ người nào cả.
Mà không, cũng có thể là nó dành cho ta lắm chứ.
Nếu thế thì người hỏi phải chắc chắn rằng ta sẽ nghe thấy giọng nói nhỏ lẫn trong đám đông kia.
Ta dừng bước lại và hướng ánh nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Có một cô bé đang ngồi tại vị trí đó.
Mái tóc bob trắng ngần như bông tuyết và đôi mắt vàng lấp lánh tựa ánh kim.
Bầu không khí xung quanh mờ mờ ảo ảo, nhìn gần như là trong suốt vậy.
Một không gian hoàn toàn khác biệt được tạo ra chỉ từ nét đẹp thuần khiết cộng với cảm giác tự nhiên của ma lực.
Trên hết, thứ kỳ lạ nhất phải kể đến bộ quần áo dường như có xuất xứ từ ngoại quốc mà cô ta đang mặc trên mình.
Thoạt nhìn kiểu dáng trông có vẻ khá sang trọng, ta chưa từng thấy nó bao giờ. Không phải của Azeshion, mà cũng chẳng phải của Dilhayd nốt.
Một kẻ không mặc đồng phục của học viện nghiễm nhiên ngồi trong đại giảng đường, ấy thế mà không một ai cảm thấy kỳ lạ về điều đó.
Thật là bí ẩn.
“Nếu đấng toàn năng không thể tạo ra thanh kiếm mà không ai có thể rút được, người đó không phải là đấng toàn năng.”
Cô gái lại tiếp tục mở lời.
“Nếu đấng toàn năng tạo ra một thanh kiếm mà không ai có thể rút được, vậy thì đấng toàn năng cũng sẽ không rút được. Người không rút được thanh kiếm đó không thể nào được coi là toàn năng. Đồng nghĩa với việc, người đó không phải đấng toàn năng.” [note42270]
Cả câu hỏi lẫn người được nhắc đến đều rất kỳ lạ.
“Đấng toàn năng không tồn tại trên thế giới này sao?”
Câu này thì có vẻ như là dành cho ta rồi.
Bởi lẽ ánh nhìn của cô gái đang hướng thẳng về đây.
“Nếu cậu biết câu trả lời thì hãy nói cho tôi với.”
Dứt lời, hình bóng của cô gái đến từ vương quốc khác vụt biến mất hệt như mộng ảo giữa ban ngày.
Giờ đây ta mới chợt nhận ra rằng mình thậm chí còn chưa ngồi vào ghế.
“…Anosh.”
Giọng của Misha khẽ cất lên.
“…Sao vậy?”
“Cô có nhìn thấy kẻ vừa mới ngồi ở đây không?”
Misha nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu điều mà ta đang hỏi.
“…Không có ai cả.”
Fumu. Vậy chỉ có mình ta là người nhìn thấy thôi sao?
Khả năng cao đó là những hình ảnh được chiếu thẳng vào trong não bộ của ta.
Cơ mà, khó hiểu thật đấy.
Đấng toàn năng có thể tạo ra một thanh kiếm mà không ai rút được hay không?
Mặc dù ta không biết kẻ đó là ai, nhưng phải công nhận rằng đây là một câu hỏi hết sức kỳ lạ.
Cũng rất có thể nó chẳng chứa đựng ý nghĩa gì quá sâu xa cả. Cố nghĩ về câu trả lời cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.
Nếu cô gái kia có vấn đề gì với ta thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện lại để bắt chuyện thêm lần nữa.
“Vậy à, thôi bỏ đi.”
Ta ngồi xuống ghế ngay bên cạnh chỗ của Misha.
“Giờ cô sẽ bắt đầu buổi giao lưu học viện ngày hôm nay――”
Emilia còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa ra vào bất chợt mở toang.
Một người đàn ông khoác trên mình bộ pháp choàng đỏ chậm rãi tiến vào.
Tóc của gã khá thưa và ngắn, đỉnh đầu thì bị hói mất một khoảng tương đối đáng kể.
Còn về thân hình thì…..Dù cho dùng tất cả những từ hoa mỹ nhất trên đời cũng không thể khen rằng người gã gầy được. Cái áo choàng rộng thùng thình mà còn cảm tưởng như sắp bung ra đến nơi vậy.
Gã hói bước thẳng lên trên bục giảng.
“Thầy hiệu trưởng Zamira……..Có chuyện gì vậy……?”
Emilia là người mở lời trước.
Zamira trả lời, gương mặt của gã vẫn nhăn nhó kể từ khi xuất hiện.
“Hoàng cung vừa ban một sắc lệnh xuống cho Arclanisk.”
Biểu cảm của Emilia hơi chán chường khi nghe thấy từ sắc lệnh.
“...........Rốt cuộc có chuyện gì ạ?”
“Thì bây giờ tôi chuẩn bị thông báo đây. Im lặng và nghe đi.”
Emilia khẽ gật đầu, trông cô có vẻ hơi bực bột một chút.
Zamira liếc nhìn Shin và Eldemade trên bục giảng một cái rồi quay trở lại với đám học viên.
“Ờm, những thành viên của lớp chọn vừa nhận được sắc lệnh từ hoàng gia. Hãy chăm chú lắng nghe cho thật kỹ.”
Zamira hắng giọng.
“Ta nghĩ mọi người ở đây chắc đều biết cả rồi. Mới hôm trước, có rất nhiều người đã chứng kiến những con quái vật mang tên ‘rồng’ xuất hiện khắp nơi trên lãnh thổ của chúng ta. Theo điều tra riêng từ bên phía hoàng cung, bọn rồng này rất thích ăn thịt người. Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn thì rất có khả năng Azeshion sẽ phải hứng chịu những tổn thất nặng nề về nhân lực và cả vật lực của những thành phố bị chúng tấn công.”
Điều tra riêng từ phía hoàng cung? Chứ không phải thông tin từ Igares truyền ra à?
Nhân loại thời đại này không thể nắm bắt những đặc điểm của loài rồng nhanh như vậy được.
“Sắc lệnh được ban trực tiếp xuống lớp chọn của Học viện anh hùng Arclanisk. Hãy đi chinh phạt toàn bộ rồng trên lãnh thổ của Azeshion. Hoàng cung rất mong đợi sự cống hiến của các ngươi trên danh nghĩa những Anh hùng. Bọn ta tin rằng các ngươi sẽ không phụ lại sự kỳ vọng cao quý này. Hãy dốc hết sức để chứng minh đi.”
Dilhayd đã cảnh báo cho bên này rất nhiều lần về sự nguy hiểm của loài rồng. Quyết định giao nhiệm vụ chinh phạt chúng cho Học viện anh hùng đúng là không thể hiểu nổi.
Một đám anh hùng đã mất đi lòng tin từ nhân dân thì có thể làm nên trò trống gì?
Quân át chủ bài Thánh Vực của bọn chúng giờ đâu còn phát huy được sức mạnh thực sự nữa.
Ta vốn định lợi dụng chuyến giao lưu học viện này để cho mình Học viện Quỷ vương đi săn rồng thôi, nhưng có vẻ như gió đã trái chiều rồi thì phải.
“Hết.”
Zamira chuẩn bị bước xuống khỏi bục giảng thì Emilia chợt lên tiếng.
“Ano…….Hiệu trưởng Zamira. Công cuộc chinh phạt rồng, có phải là nằm dưới sự chỉ huy của quân đội hoàng gia không? Tôi thấy trước đó binh lính đã tới học viện…….”
“Đó là dành cho việc khác. Hoàng cung rất tin tưởng Arclanisk, mệnh lệnh phó thác hoàn toàn vụ này cho bên phía học viện. Đây là thử thách mà các học viên phải tự vượt qua bằng chính sức lực của mình.”
“.............Hả……..? Kh, khoan đã. Thầy đang bắt các em học sinh phải đi săn những con sinh vật nguy hiểm ở cấp độ ma thú đó hay sao!?”
Gã hiệu trưởng nhìn phản ứng hốt hoảng của Emilia với một ánh mắt lạnh lùng.
“Cô Emilia mới chỉ nhậm chức ở đây có vài ngày nên vẫn chưa hiểu nhỉ. Bọn tôi không giống như Học viện Quỷ vương đâu. Mặc dù còn đi học nhưng bọn chúng vẫn là những anh hùng. Và sứ mệnh của Học viện anh hùng Arclanisk là chiến đấu vì lợi ích của nhân loại.”
“Nhưng………đối thủ lần này là những sinh vật mà chúng ta không hề quen biết……Ngài không thấy rằng chuyện này quá sức điên rồ hay sao……….?”
“Emilia-sensei!”
Zamira lườm Emilia và quát thật lớn.
“Cô đang ám chỉ hoàng cung bọn tôi bị điên đấy à? Ăn nói cho nó cẩn thận vào!”
“Không……….Ý tôi không phải như vậy……..Nhưng dù sao vẫn nên điều động quân đội hoàng gia đi yểm trợ chứ, đề phòng trường hợp bất trắc có thể xảy ra.”
“Đáng tiếc thay, hiện giờ tôi đang rất bận. Chuyện còn lại giao cả cho cô và lớp chọn đấy. Chi tiết cụ thể thì cứ tìm bên phòng công vụ mà hỏi.”
“Ch, chờ đã, tôi vẫn chưa nói xong……”
Zamira phớt lờ Emilia và bước xuống bục giảng.
Bước chân của gã hướng thẳng tới chỗ ngồi của Rei.
Khuôn mặt nhăn nhó từ đầu giờ đến giờ bỗng dưng mỉm cười vô cùng tươi tắn.
Gã cố hết sức để cúi chào một cách nhã nhặn nhất có thể với cái thân hình tròn trịa ấy.
“Thật là một vinh dự to lớn khi lần đầu được diện kiến ngài, Anh hùng Kanon. Tôi là Zamira Engelo, hiệu trưởng đương nhiệm của học viện này. Xin được chiếu cố.”
Những cặp mắt hờ hững bên phía Học viện anh hùng đổ dồn về phía gã.
Tuy nhiên, Zamira chẳng hề mảy may bận tâm đến chúng.
“Kanon-sama, nhân loại đã luôn mong chờ ngày mà ngài chuyển sinh trở lại. Nhân dịp này, hoàng cung đã chuẩn bị một buổi lễ vô cùng trang trọng để chào đón ngài viếng thăm. Tất cả thần dân và binh lính đều nhiệt liệt hoan nghênh và chúc mừng sự khải hoàn của Kanon-sama. Rất mong ngài có thể ghé qua lâu đài một chuyến, được không ạ?”
Biểu cảm của Rei lạnh tanh như tờ, hiếm khi nào thấy cậu không cười như hiện tại.
Bầu không khí tỏa ra từ cậu ta trông có vẻ khá khó chịu.
“Giờ tôi đã là quỷ nhân rồi.”
“Chuyện đó đâu có gì là quan trọng. Thậm chí tôi còn phải khen rằng Kanon-sama thật xuất sắc khi đã lấy được sức mạnh của quỷ nhân ấy chứ. Mặc cho ai có nói ngả nói nghiêng, ngài vẫn là Anh hùng thực sự của nhân loại chúng ta. Linh thần nhân kiếm chính là minh chứng cho điều đó. Không rút được Evansmana thì không phải là Anh hùng, cho dù kẻ đó có là con người thuần chủng đi chăng nữa.”
Tiếng tặc lưỡi khá to phát ra từ hàng ghế bên phía Học viện anh hùng.
Chủ nhân của nó không ai khác ngoài Laos.
“Nào, mời ngài lên đường. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một đoàn nghênh đón hộ tống ngài rồi. Dù vẫn còn đang trong thời gian giao lưu học viện, nhưng ngài đâu có gì để học từ lũ anh hùng giả mạo này đâu. Thay vào đó, sao ngài không tới cung điện để thư giãn cho thoải mái? Chúng tôi hứa sẽ tiếp đãi ngài như một khách mời quốc gia cao cấp nhất.”
Lý do Zamira dám ngang nhiên sỉ nhục Học viện anh hùng đến mức này là bởi vì hắn được hoàng cung phái tới. Sau khi Diego chết, không còn bất cứ ai có đủ uy quyền để bù đắp lại khoảng trống niềm tin mà Học viện anh hùng đã đánh mất. Thành thử ra cuối cùng họ phải chọn cách đưa một người tạm thời ngồi vào vị trí hiệu trưởng.
Đối với Zamira, mệnh lệnh từ hoàng cung quan trọng hơn nhiều so với việc giáo dục đám trẻ.
Một phần cũng là do thiếu hiểu biết nữa, vậy nên hắn mới có thể tỉnh bơ bảo học sinh đi chinh phục lũ rồng.
“Câu vừa rồi tôi không thể làm ngơ được.”
Vừa nói, Ledriano vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Quả thực bọn tôi không phải là chuyển sinh giả của Kanon. Nhưng chính miệng thầy hiệu trưởng lại đi gọi học sinh của mình là đám giả mạo, kể cả thầy chỉ giữ chức tạm thời thì việc này cũng đi quá xa rồi đó.”
“Hừ, mấy ông tai to mặt lớn hơi bị coi thường bọn này rồi đấy nhé.”
Laos cũng đứng phắt dậy bồi theo, gã trừng mắt lườm Zamira một cách dữ tợn.
“Còn cả nhóm binh sĩ trước cửa học viện nữa chứ, cái quái gì vậy? Đoàn nghênh đón Anh hùng Kanon à? Khi tổ chức một sự kiện trọng đại nào đó, hoàng cung bao giờ cũng cắt cử cả đống binh lính để diễu hành này nọ cho nó đẹp mắt. Vì bận làm mấy chuyện thừa thãi đó nên ông muốn bọn tôi phải chiến đấu với rồng một mình à? Não có bị úng nước không đấy?”
Tiếp đến là Heine.
“Nghe qua là biết nhiệm vụ này không thể nào làm được rồi. Mà sao ông không bảo gã Anh hùng thật kia đi săn rồng hộ cho ấy? Khác với bọn tôi, hắn ta còn có cả Linh thần nhân kiếm cơ mà.”
“Đúng vậy đúng vậy.”, đám học viên bên phía Học viện anh hùng khá đồng tình với nhóm của Ledriano.
Zamira quay đầu lại rồi quát lớn.
“Biết thân biết phận đi, lũ rác rưởi! Các ngươi lấy tư cách gì mà dám lên tiếng cằn nhằn ở đây!? Đúng ra hoàng cung đã xử tử các ngươi vì dám mạo danh Anh hùng Kanon rồi đấy!”
Ledriano đưa ngón tay trỏ lên khẽ nâng gọng kính của mình.
“Đó chỉ đơn giản là phân định sai lầm của Học viện anh hùng. Kết tội bọn tôi như thế chẳng phải quá vô lý rồi hay sao?”
“Thế tại sao các ngươi cứ giả vờ làm Kanon? Nếu không phải thì ngay từ đầu bảo không phải là được rồi.”
“Hẳn là ngài phải biết tới sự ảnh hưởng của Thánh Vực chứ?”
“Ngu xuẩn! Ngươi nghĩ rằng hoàng cung sẽ mù quáng tin vào lời nhận định của Dilhayd hay sao? Bên đó có mục đích riêng của bên đó. Còn kết luận của Azeshion là Thánh Vực không có bất cứ ảnh hưởng nào hết. Nếu muốn ta tin thì cứ thử chứng minh đi xem nào.”
Nghe vậy, Ledriano đành phải ngậm ngùi im lặng.
Jerga đã bị tiêu diệt, ý chí hòa trộn trong Thánh Vực của hắn cũng theo đó mà tan biến đi.
Việc chứng minh bây giờ là không thể.
Có lẽ hoàng cung đã vịn vào điểm này để phủ nhận hoàn toàn sự ảnh hưởng từ Thánh Vực.
Chúng không thích sự thật rằng ý chí của Jerga đã tác động lên toàn bộ con người sử dụng Thánh Vực, vậy nên mới tìm cách đùn đẩy trách nhiệm cho một vài cá nhân như thế này.
Khi đám học viên không còn giá trị sử dụng nữa, chúng sẽ dễ dàng bị vứt bỏ.
“Dù không phải Kanon đi chăng nữa, nhưng nếu đã là anh hùng thì các ngươi phải đứng ra ngăn chặn cuộc chiến tranh ngu xuẩn kia mới phải chứ. Chửi các ngươi là lũ giả mạo cấm có sai.”
Ledriano nghiến chặt hàm răng lại.
Biểu cảm trên mặt gã ngập tràn sự ức chế.
“Nghe cho rõ đây, hoàng cung đang rộng lượng ban cho các ngươi một cơ hội đấy. Chỉ cần chinh phạt được lũ rồng, các ngươi sẽ lại có thể tự xưng mình là anh hùng một lần nữa. Việc đem tính mạng ra đặt cược là điều quá đỗi hiển nhiên rồi còn gì. Đã không biết ơn thì chớ, đằng này lại còn dám mở mồm ra cằn nhằn à? Láo toét cũng vừa vừa thôi!”
Đám học viên của lớp chọn đồng loạt câm nín.
Trước khi chiến tranh xảy ra, tất cả những người ở đây đều được đối xử như anh hùng.
Đối với bọn chúng, câu ‘ngươi không phải là anh hùng’ có mức sát thương lớn hơn tất cả những từ ngữ thậm tệ nhất.
Tuy nhiên, vẫn có một người giáo viên chẳng hề màng tới chuyện đó mà cất giọng.
“Từ nãy đến giờ ngài cứ luôn miệng nói anh hùng này anh hùng nọ, thế anh hùng là cái gì, có ăn được không? Tại sao chúng tôi phải liều mạng chỉ để đạt được cái danh hiệu hão huyền ấy cơ chứ? Đầu óc của ngài có vấn đề thật rồi.”
Emilia cương quyết đáp trả lại trước sự phi lý mà cô và các học trò phải gánh chịu.
Nếu đám học sinh lâm vào tình thế phải đặt cược mạng sống ra để chiến đấu, dĩ nhiên, người chỉ đạo và giám sát bọn chúng là Emilia cũng bị nguy hiểm đe dọa không kém gì.
Đối với một người vốn xa lạ với thứ được gọi là lòng kiêu hãnh của anh hùng, còn lâu mới có chuyện cô ngoan ngoãn chấp nhận cái mệnh lệnh vô lý này mà không thèm phản kháng.
“Đó chính là anh hùng. Chừng nào chúng còn tự xưng mình là anh hùng thì sứ mệnh này không thể thoái thác được.”
Giọng nói của Zamira pha trộn chút thở dài ở bên trong.
“Vậy thì bỏ đi, khỏi làm anh hùng cũng được.”
“Hả…….?”
Zamira bị đứng hình trong giây lát.
Gã chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng sẽ được nghe những lời này.
“Chết là hết. Liều mạng vì mấy cái trò hề như vậy thì mới gọi là anh hùng hay sao? Danh hiệu gì nhảm nhí quá vậy? Tốt hơn hết là ngài nên điều binh đi. Hay là ngài nghĩ rằng Dilhayd sẽ để yên cho những hành vi áp bức học sinh như thế này?”
Lần này thì Zamira thật sự thở dài chán nản.
“Emilia-sensei. Đã trở thành giáo viên của Học viện anh hùng rồi thì cô nên tìm hiểu một chút về anh hùng đi. Kiến thức nông cạn như vậy bảo sao không ai chịu nghe cô giảng bài.”
“Đó chẳng qua là do các em học sinh bướng bỉnh mà thôi. Không liên quan gì tới cái danh hiệu anh hùng hết sức nhảm nhí này cả!”
Zamira nheo mày lắc đầu.
“Đã khẳng định thế thì nói nữa cũng bằng thừa.”
Gã chấm dứt cuộc trò chuyện rồi quay mặt lại về phía Rei.
“Thưa Anh hùng Kanon, xin lỗi vì đã để ngài phải trông thấy cảnh tượng khó coi này. Sau giờ học, mong ngài có thể ghé qua tham dự bữa tiệc tối nay cùng chúng tôi. Khi đó, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để bàn luận về buổi lễ chào đón sắp tới.”
“À, phải rồi, Rei.”
Vừa nghe thấy ta cất tiếng, Zamira ngay lập tức lườm sang với một ánh mắt khó chịu.
“Lát học xong đi nghịch nước tí không? Ở đây có cái hồ rộng lắm.” [note42271]
Zamira phì mũi một phát thật mạnh.
Rõ ràng là trông gã rất bực bội, thế nhưng sau khi đoán được ta là người quen của Rei, hắn liền đổi thay thái độ đi kèm nụ cười giả tạo trên môi.
“.........Ôi chà, tiếc quá cậu bé. Kanon-sama có việc phải――”
“Ý hay đó.”
“Hả?”
Zamira bất giác thốt lên một tiếng hoang dại. Khuôn mặt của gã nghệch ra trông đần độn hết sức.
“Xin lỗi, nhưng mà tôi phải từ chối bữa tiệc tối nay rồi.”
“T, tại sao vậy ạ? Xin ngài hãy suy nghĩ lại một lần nữa. Chúng tôi sẽ chuẩn bị bất cứ thứ gì mà ngài muốn.”
Rei nở một nụ cười nhã nhặn.
“Sau giờ học tôi có hẹn đi nghịch nước rồi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác note:
Chẳng lẽ ở Azeshion không có nhân tài nào ra hồn hay sao?
NIT note:
Chương mới của mọi người tới rồi đây.
Sau chương này thì chả biết anti của emilia có giảm k, đúng kiểu làm giáo viên r phải tốt tánh hay sao á, đẩy thuyền sensei..
Quả quỷ vương rủ anh hùng đi dọc nước, oke e xin thua 2 anh :D
Cái hint nhân vật mới xuất hiện, có lẽ là gái ở ngoài bìa kia òi, có phải gọi nốt là đấng toàn năng hông nhể.
1 lần nữa, rip loài rồng.
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, tết hơi bận nên chương cũng k nhanh được, ai tết lời hông chứ t đến tuổi lỗ r :D
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: