Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

chương 197: hộp đồ ăn đóng chặt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Sinhsieusao

Edit: OVer_NIT ; Arima死神

~~~~~~~~

Tiết học buổi sáng đã kết thúc, bây giờ là thời gian nghỉ trưa của học viên.

Bọn ta đang rảo bước trên con phố của Gairadiyte, ngó nghiêng tìm một quán ăn nào đó để vào dùng bữa.

Tuy nói là thế nhưng cả đám cứ đi mãi mà chả tìm thấy điểm để dừng chân, song thực tế số lượng quán ăn ở đây không hề ít, thậm chí chúng còn xếp san sát thành từng hàng lấp kín cả khoảng không hai bên đường. Những thứ hương thơm cồn cào kích thích sự thèm ăn cứ lởn vởn rồi hoà trộn, chiếm lĩnh toàn bộ bầu không gian nơi này.

Đang là thời điểm giữa trưa nên quán nào quán nấy cũng đông như mắc cửi.

“Chà, đã cất công tới Gairadiyte rồi thì mọi người nên ăn thử món đặc sản anh hùng nướng ở đây một lần đi. Kỳ giao lưu học viện lần trước bị trái mùa nên có hơi tiếc một chút, nhưng tầm này thì có lẽ nhiều quán sẽ mở bán lắm đấy.”

Vừa hào hứng giới thiệu, Eleonor vừa nhanh nhảu dẫn đường cho cả nhóm.

“Anh hùng nướng……..Nghe cái tên thôi là đã không muốn ăn rồi…..”

Sasha lèm bèm với một gương mặt ngán ngẩm, Misha đứng bên cạnh cô nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.

“…Cái gì nướng vậy?”

“………Thịt……..anh hùng……..”

Zesia siết chặt hai bàn tay lại trong khi trả lời với một biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Misha chớp chớp mắt vài cái, có vẻ như cô vừa mới bị đứng hình trong giây lát.

“Hahaha, Zesia đùa đấy.”

“Zesia…….rất thích đùa…….”

Trông cô bé cười thích thú chưa kìa.

“Chắc chắn là do Eleonor dạy đúng không……..?”

Sasha đưa ánh mắt chán chường của mình sang nhìn Eleonor.

“Vậy thực sự thì nó là gì thế?”

Rei đáp lại câu hỏi của Misa.

“Cần phải thật dũng cảm thì mới có thể lấy được những nguyên liệu làm nên món ăn ấy. Đó là lý do mà tên của nó là ‘anh hùng nướng’. [note43259] Nào là cây thảo dược nằm giữa lưng chừng vách núi cao dựng đứng, hạt của bông sen mọc giữa đầm lầy nhiễm độc, và cuối cùng là……thịt rồng.”

Hừm, nói gì thì nói, chắc chắn là thời đại này không có tập quán ăn thịt rồng rồi.

Rei đưa ánh mắt sang nhìn Eleonor như muốn tìm kiếm lời giải thích cho khúc mắc mà ai nghe tới đều vướng phải.

“Bây giờ là thịt bò thôi. Người ta thường đi săn những con bò tót hoang để lấy thịt. A, chúng ta đến nơi rồi này. Món anh hùng nướng ở quán này là ngon nhất Gairadiyte đó.”

Eleonor dừng bước.

Trước mặt cả nhóm là tấm biển hiệu với dòng chữ lớn ‘Hương vị thịt’. [note43260]

“Bình thường xếp hàng đông lắm, nhưng hình như hôm nay khá vắng thì phải. Khéo chúng ta có thể ăn ngay được đấy. Đi thôi nào mọi người.”

Rei cùng nhóm của Sasha nối bước Eleonor tiến vào trong cửa hàng.

Ngay lúc ta cũng định nhấc bước theo thì bỗng dưng từ đâu đó, một giọng nói quen thuộc bất chợt vọng lại bên tai.

“.........Thật là, tại sao mãi không mở được vậy……!?”

Quay đầu nhìn lại, hình ảnh của Emilia phản chiếu thẳng vào đôi mắt ta.

Cô ngồi lủi thủi một mình tại bờ đá vắng bóng người qua lại, loay hoay tìm cách truyền ma lực để mở chiếc hộp đồ ăn đang cầm trên tay.

Đồ hộp ma thuật.

Thiết kế của loại đồ ăn đóng hộp này là phải truyền ma lực từ bên ngoài vào thì mới có thể mở được nắp. Nhưng xem chừng cô ấy đang gặp một chút khó khăn thì phải.

Khi nhận ra ma lực của bản thân không thể mở được, cô đành bắt đầu đập mạnh ‘bữa trưa’ của mình xuống tảng đá. Tuy nhiên, vỏ hộp lại cứng hơn nhiều so với Emilia tưởng tượng. Với đôi tay mỏng manh ấy thì việc cạy nắp bằng tác động vật lý rõ ràng là một ý tưởng quá sức viển vông.

“Misha.”

Vốn đã bước vào trong cửa hàng, thế nhưng khi nghe thấy tiếng ta gọi, Misha liền ngó đầu nhìn ra.

“Cô có thể gọi món giúp ta luôn được không? Cứ việc gọi bừa món nào mà trông ta có vẻ thích ấy.”

Misha gật đầu đồng ý rồi đưa ánh mắt về hướng của Emilia.

Hiểu được phần nào, cô nàng quay lại nhìn ta với một nụ cười khẽ mỉm trên môi.

“…Tốt bụng.”

Nói xong, Misha đi hẳn vào bên trong cửa hàng.

Còn ta thì lặng lẽ tiến về nơi mà Emilia đang ngồi thui thủi một mình.

Cô ấy vẫn đang miệt mài đập thật mạnh chiếc hộp đồ ăn xuống tảng đá, không hề nhận ra việc có người đang thẳng bước lại gần.

“Mày chỉ là thức ăn đóng hộp thôi, hơi bị láo rồi đấy nhé!”

Một câu nói chất chứa đầy sự thù oán bực tức bên trong.

“Đưa đây xem nào.”

Bất chợt nghe thấy giọng nói lạ, Emilia ngơ ngác ngẩng đầu lên.

“……..Ừmmm……Em hình như là, Anosh Porticolo phải không nhỉ?”

“Đúng rồi. Thứ đó, gọi là đồ hộp ma thuật nhỉ, nó không phản ứng lại với bước sóng ma lực của quỷ nhân đâu. Nói vậy thôi chứ cũng không hẳn là quỷ nhân vô phương mở nó. Chỉ cần ngụy tạo ma lực của mình sao cho giống với con người một chút là xong ngay.”

Vừa giải thích vừa xòe bàn tay ra, Emilia không một chút nghi ngờ mà đặt ngay chiếc hộp đồ ăn lên cho ta xử lý.

Tuy nhiên, không giống như những gì vừa mới nói, ta cầm vào phần mép của cái nắp rồi kéo nó ra một cách thô bạo.

“Sao em nói là ngụy tạo ma lực cơ mà?”

Emilia thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Ta đưa lại chiếc đồ hộp đã mở cho cô.

“Làm thế này nhanh hơn.”

Emilia bối rối nhận lấy nó.

“……………Cảm ơn em nhé……..”

Gương mặt của cô cúi gằm xuống, đôi mắt dán chặt vào chiếc hộp đồ ăn.

Bên trong đó là vài miếng thịt chua và dưa muối.

“Chỉ ăn có vậy thôi à?”

“Thực ra cô mua nhiều thứ lắm.”

Nói rồi, Emilia liền vẽ một vòng ma pháp trận rồi đưa tay vào bên trong để lấy đồ.

Thứ cô lấy ra bao gồm đồ ăn đóng hộp, đồ ăn đóng hộp và đồ ăn đóng hộp.

“Cô chẳng mở được cái nào cả.”

“Kuhaha.”

Ta truyền ma lực vào đống đồ ăn đóng hộp của Emilia.

Và thế rồi, tất cả chúng đồng loạt mở tung nắp.

Thoáng liếc nhìn qua bên trong một lượt, hầu như toàn bộ đều là cá ướp chua, bánh mì khô và đậu ninh nhừ.

“Bổ béo gì mấy thứ này vậy? Ở đằng kia chẳng đầy rẫy những quán ăn ngon đó hay sao?”

“Cô không thích sự ồn ào. Cho vào miệng rồi thì cái gì cũng giống nhau cả thôi.”

Đúng là một cô nàng kỳ lạ.

“Trên đời này có kẻ nào lại ngồi ăn đồ đóng hộp ngay gần khu phố ăn uống như thế này không hả?”

“Cho đến ngày hôm qua thì cô vẫn mua đồ ăn ở mấy quán vỉa hè đấy chứ. Nhưng mà, việc phải nói chuyện với người bán hàng thực sự rất khó chịu. Và sau đó cô nhận ra mình đã lỡ mua cả đống đồ ăn đóng hộp đủ cho nguyên một năm khi nào chẳng hay.”

“Buồn cười thật, cô có mở được nắp quái đâu mà đòi ăn.”

Emilia cầm nĩa xiên miếng thịt chua lên rồi cho thật mạnh vào miệng. Cứ như thể cô ấy đang gián tiếp bảo ta lắm chuyện vậy.

Fumu. Nếu chỉ đơn giản là cô không thích nói chuyện với người khác thì thôi cứ để mặc như vậy cũng được.

Không nói gì thêm, ta quay bước chuẩn bị trở lại nhà hàng.

“Anosh-kun…….”

Emilia gọi tên ta trong khi vẫn giữ ánh nhìn chằm chằm vào chỗ đậu ninh nhừ.

“Em rất giỏi ma pháp nhỉ.”

Bỗng dưng tự độc thoại một mình à.

“Chơi xúc xắc hay, ma nhãn thì vượt trội, sức mạnh cũng hơn bao người thường. Mới chỉ có từng này tuổi mà đã hoàn hảo như vậy rồi, em đúng là thiên tài thực sự đấy.”

“Fumu, ta không phủ định chúng. Nhưng dẫu sao thì đó cũng chỉ là thứ sức mạnh bẩm sinh mà thôi, chẳng có gì đáng để tự hào cả.”

“………..Ghen tị quá đi…….”

Dường như cô vừa buột miệng nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình.

Có phải vì ta chỉ là trẻ con nên cô ấy mới thả lòng như vậy không nhỉ?

“……………A……………..”

Emilia bất giác ngẩng đầu lên nhìn ta, rồi sau đó cô lập tức tìm cách lảng tránh ánh nhìn đồng thời giấu đi khuôn mặt đã nhuộm màu xấu hổ .

“Trông ngon đấy.” [note43261]

“Ể?”

“Ta nói thịt ướp chua ấy.”

“À….”

Emilia nhìn chiếc hộp đồ ăn trên tay một lúc rồi bẽn lẽn đưa nó cho ta.

“Em có muốn ăn không?”

“Được hả?”

Dứt lời, ta nhận lấy chiếc hộp đồ ăn của Emilia, cầm miếng thịt ướp chua lên rồi cho vào miệng nhai nhồm nhoàm.

“Trời ạ, em làm cái gì vậy!? Không được bốc tay ăn.”

“Thì làm gì có nĩa đâu mà dùng?”

“Chỉ có thú vật mới ăn kiểu như thế thôi. Lại đây nào.”

Emilia đập đập tay vào chỗ tảng đá đang ngồi, ta liền thuận ý bước qua rồi an toạ cạnh bên.

Cô lấy chiếc khăn mùi xoa ra lau phần bẩn trên ngón tay ta rồi đưa cho chiếc nĩa.

Nhận lấy nó, ta xiên miếng thịt chua lên, cho vào miệng và nhai một cách ngon lành.

Hừm, hơi mặn một chút. Càng nhai càng cảm nhận rõ hương vị đậm đà của miếng thịt.

“Làm trẻ con thích thật, không cần phải suy tư phiền muộn gì cả.”

“Emilia có phiền muộn gì à?”

“Emilia-sensei chứ.”

Nói rồi, Emilia liền thở dài một hơi.

“Anosh-kun, em nên sửa lại cách ăn nói của mình đi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nó giống hệt với gã đàn ông mà cô ghét nhất trên đời.” [note43262]

Cái lý do nghe mới sảng khoái làm sao.

Emilia đưa miếng đậu ninh vào miệng rồi nhai nhóp nhép, trong khi vẫn giữ ánh nhìn của mình hướng về một khoảng không xa xăm vô thực nào đó.

“........Anosh-kun là hoàng tộc đúng không?”

“Có vẻ là vậy.”

“Ngày xưa cô cũng từng là hoàng tộc đấy.”

Gương mặt của Emilia thoáng đượm buồn.

“Hoh, thế à.”

“Nói ra sợ em không tin, nhưng thực chất cô đã bị một tên phù thủy xấu xa biến thành quỷ nhân hỗn huyết đó. Lúc trước, cô rất tự hào vì bản thân mình là hoàng tộc. Cuộc sống hạnh phúc nhuộm nguyên một màu hồng tươi đẹp. Thế nhưng cô đã bị kẻ đó cướp đi tất cả, mọi thứ đột ngột thay đổi kể từ ngày hôm ấy.”

Vừa đánh chén món thịt ướp chua, ta vừa chăm chú lắng nghe câu chuyện của Emilia.

“Bất cứ người nào cô gặp cũng đều nhìn cô với một ánh mắt khinh thường. Lời nói của cô không hề có trọng lượng, sự tồn tại của cô gần như là vô hình. Công việc thì không còn, vì quá xấu hổ nên cô cũng không còn mặt mũi nào để quay về gặp lại gia đình được nữa. Giáo viên là nghề duy nhất mà cô có thể làm, nhưng chỉ hoàng tộc mới được phép theo nghề đó mà thôi.”

Ta với tay đến chiếc hộp đựng bánh mì khô rồi bấu một miếng cho vào miệng.

Vừa cứng vừa khô, chả có tí hơi ẩm nào bên trong cả. Món này đáng nếm thử một lần trong đời phết đấy chứ.

Mà, dù sao thì 2000 năm trước ta cũng đã từng ăn những chiếc bánh mì cứng hơn gạch đá rồi.

Đối với răng của ta thì cỡ này vẫn còn mềm chán, nhưng thực sự thì có cố dùng mỹ từ thế nào cũng không thể khen món này ngon cho được.

“Mỗi ngày với cô đều là địa ngục. Cho dù có cặm cụi làm việc kiếm tiền chăm chỉ cỡ nào thì cũng bị mọi người khinh ghét kiếm chuyện. Tiền lương chỉ có vài đồng ít ỏi, đồ ăn tồi tàn thiếu chất, chỗ ở thì bẩn thỉu dơ dáy. Chẳng biết mình sống trên đời này làm gì nữa, cảm giác như cô chỉ đang cố gắng hít thở trong tuyệt vọng vậy…”

“Nhưng hiện giờ cô lại trở thành giáo viên rồi còn gì?”

“..........Đúng vậy……..”

Emilia nhắm mắt lại một nhịp rồi nói tiếp.

“Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cô đã tìm lại được hạnh phúc.”

Vừa rồi là lời thật lòng nhỉ.

Có lẽ do ta là trẻ con nên cô ấy nghĩ rằng thoải mái một chút cũng được chăng? Đã vậy ta sẽ bắt cô phải giãi bày ra hết mới thôi.

“Fumu, tại sao lại thế?”

“........Khi tới đây, cô đã nhận ra được vài điều…….”

Tông giọng của Emilia dần trở nên u sầu hơn trước.

“Những con người bình thường không sở hữu ma nhãn chỉ xem cô là đồng tộc với họ. Tuy nhiên, cách mà họ đối xử với người bình thường cũng giống như cách mà quỷ nhân ở Dilhayd đối xử với cô vậy……”

Emilia đã nhận ra điều đó. Mối quan hệ bình thường giữa con người với nhau giống hệt với lúc cô nghĩ rằng bản thân mình bị coi thường vì là hỗn huyết.

Không có lý nào Emilia lại không hiểu được nó cả.

Cô khom người xuống một chút rồi thu gọn hai chân lại trong vòng tay của mình.

“........Thứ ánh mắt khinh bỉ mà cô lầm tưởng từ mọi người, chính ngày trước, cô đã dùng nó để hướng về những quỷ nhân hỗn huyết vô tội……”

Sợ ta chưa hiểu hết nghĩa của câu đó, Emilia tiếp tục giải thích bằng những từ ngữ rối bời.

“Người khinh thường cô chính là cô………Rốt cuộc, tự bản thân cô đã sợ mọi người khinh thường mình……..Trong khi thực tế thì chẳng có ai như vậy cả…………”

Giọng của cô nghe vỡ òa như sắp khóc.

“Thử hỏi cô phải làm sao mới được cơ chứ! Cô là một kẻ hết thuốc chữa, cặn bã của xã hội, bốc mùi hơn cả rác rưởi. Nhưng dù có ai lên tiếng mắng chửi cô thậm tệ thế nào đi chăng nữa……..thì mọi thứ…..vẫn chẳng có gì thay đổi cả……….”

Emilia thu mình lại, như đang cố ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của mình.

“........Anosh-kun cũng chứng kiến rồi mà phải không? Giáo viên chỉ là cái danh hão huyền mà thôi, chứ thực ra cô chẳng có gì trong tay cả. Mới chỉ tới đây có vài ngày mà đã bị đám học sinh của mình đem ra làm trò cười, thậm chí chúng còn chẳng thèm gọi cô là cô giáo…..”

Emilia khẽ ngẩng đầu lên một chút, xuất hiện trên hàng mi long lanh của cô là những giọt lệ đang thành hình và chỉ chờ đợi thời khắc để tuôn rơi.

“Giờ nghĩ lại thì, có lẽ đây mới chính là lời nguyền mà tên phù thủy xấu xa kia yểm lên người cô đấy nhỉ…….Suy cho cùng thì hoàng tộc cũng chỉ là một cái danh xưng ngớ ngẩn, cô rốt cuộc chẳng là ai trên cõi đời này cả…….Giáo viên ư, nhảm nhí……..Cô là một con ngốc vô dụng, suốt ngày chỉ biết cáu bẩn và khinh thường người khác.”

Từng câu từng chữ đều chất chứa sự đau khổ quằn quại.

“Cô không phải một quỷ nhân tuyệt vời như Eldemade-sensei hay Shin-sensei………..Cô chẳng có thứ gì để dạy cho người khác cả.”

Emilia cắn chặt bờ môi, giọng nói của cô cứ thế nhỏ lại và yếu ớt dần.

“.........Giờ nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi, cô chẳng thể nào trở nên tuyệt vời như họ được nữa…..”

Tấm thân mỏng manh của cô gái yếu đuối tiếp tục thu lại.

“.............Chẳng thể nào, trở nên tuyệt vời……….”

“Mấy chuyện đau đầu đó ta không hiểu được đâu.”

Nghe vậy, Emilia liền ngước sang nhìn ta.

“.........Phải rồi nhỉ………”

“Vấn đề bây giờ là cái miếng thịt chua này đây, nó cay quá.”

“.....Em đúng là ngốc thật đấy, thịt chua phải ăn kèm với bánh mì chứ.”

“Bánh mì đó cứng bỏ xừ.”

“Trời ạ, thế dầu kia để làm gì?”

Nói rồi, Emilia phết một lớp dầu cá lên miếng bánh.

Sau đó, cô nhẹ nhàng đút nó vào trong cái miệng đang bận nhai thịt chua của ta.

“Thế nào?”

“Ngon này. Bánh mì mềm ra hẳn, độ mặn của thịt cũng được trung hòa tới mức vừa phải luôn.”

“Thấy chưa.”

Biểu cảm của Emilia giãn ra một chút.

“Bữa nay học được một điều mới rồi.”

“Ai cũng biết cả mà.”

“Nhưng ta có biết đâu?”

Cơ thể Emilia dường như đông cứng lại trong giây lát.

Cô đăm đăm nhìn thẳng vào mắt ta một hồi.

“Lượng đồ hộp đủ cho cả năm, hẳn là phải có nhiều cách ăn lắm nhỉ?”

Emilia chợt bật cười, xua đi bầu không khí u buồn ban nãy.

“Nếu em thấy hài lòng với mấy chuyện ngớ ngẩn đó thì lần sau cô sẽ lại dạy cho nhé.”

—-----------------------------------------------------------------------

Tác note:

Chiếc hộp đồ ăn đóng chặt, liệu ngày nó được mở ra có tới không đây?

NIT note:

Ủa rồi Emilia có cửa không, chứ thấy cách nốt giao tiếp, rồi tinh ý an ủi các kiểu, nó khác hẳn mấy lúc xém romance với 2 chị e luôn á.

Mà cái hint anh hùng nướng này có khi sẽ dẫn đến việc nốt lấy thịt rồng nấu thiệt á, chắc ngon lắm

Rip rồng tập n

Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhá, nhớ điều quan trọng này, mình là người đọc có văn hoá nên đừng bao giờ spoil nhá.

T4R

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link:

Truyện Chữ Hay