Nói ngắn gọn thì không nghi ngờ gì nữa, đó là Mashiro. Đang được dán trên bảng tin đó là một tấm áp phích tìm mèo lạc.
Thông tin tìm mèo lạc ở đó đi kèm với một tấm ảnh của Mashiro nhưng vẻ ngoài của em lại nhỏ hơn lúc được tôi tìm thấy. Hẳn là giống như lời đứa trẻ ban nãy nói, nó đã ở đây khá lâu rồi. Tấm áp phích đã sờn cũ đi không ít.
Dựa trên biểu cảm của Mashiro, tấm áp phích này chắc chắn chính là manh mối, việc cần làm chỉ là tìm xem ai là người đã dán nó lên mà thôi.
"Chị Miku, cô Tsukimiya..."
Nhìn thật lâu vào tấm áp phích với một tay đặt lên ngực, trông em như vừa hạnh phúc từ tận đáy lòng, vừa tỏ ra lo lắng về điểm kết của chuyến hành trình đang ở phía trước.
Tấm áp phích của nhắc đến cái tên "Lumi", vốn là tên cũ của Mashiro, nên không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Thêm vào đó là số điện thoại cũng được kèm theo ở phần liên lạc. Suy ra từ việc dãy số đó là số di động, khả năng cao nó thuộc về Tsukimiya, người quản gia của gia đình ấy. Có thể khẳng định chắc như vậy là do mẹ của Miku vốn không hề thích Mashiro.
Tôi liền lấy điện thoại ra và trước khi ấn số, tôi một lần nữa xác nhận lại với Mashiro.
"Một khi anh đã gọi đi là không thể quay về được đâu đó."
"...Vâng. Em hoàn toàn hiểu ạ."
Dù cho em đáp lại theo cái cách mà tôi đã luôn nhận được cho đến bây giờ, vẻ quyết tâm của em đang được hiển hiện rõ hơn trước. Sau khi đã cùng Mashiro trao ánh nhìn kiên định, tôi đưa tay bấm số.
Trong khi tôi bấm nút gọi và chờ đổ chuông, Mashiro vẫn luôn nhìn tôi đầy vẻ lo lắng. Sau hai hồi chuông, tiếng kêu dừng lại và một giọng nói điềm tĩnh cất lên từ đầu bên kia, "Vâng, alo?"
"Tôi xin lỗi vì đã đột ngột gọi đến. Tôi thấy áp phích của cô trên bảng tin và đã gọi. Tên tôi là Satou."
Ngay khi tôi nói với đối phương điều đó, đầu dây bên kia ngưng bặt. Cố kìm nén cảm giác có phần mất kiên nhẫn trong lòng, tôi hít thở thật sâu và đợi cho cô ấy trả lời.
"Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi là Tsukiyama đây. Anh có thông tin cụ thể nào sao?"
Đúng như mong đợi, người nghe máy chính xác là cô Tsukimiya. Tôi đang định kể ngay cho cô ấy chuyện đã xảy ra nhưng lại rơi vào lưỡng lự.
Mashiro đã từng hứa, là sẽ kể sự thật cho Miku khi em ở trong dạng mèo. Nhưng điều đó chỉ dành cho Miku mà thôi. Cô Tsukiyama đã biết được chuyện đó và vì thế sẽ hiểu cho lý do khiến cho Mashiro lúc ấy phải chạy đi.
Nếu đúng như thế thì tôi dám chắc cô ấy sẽ hiểu ý định của chúng tôi mà không cần phải giải thích nhiều.
"Tôi là người đã nhận nuôi một con mèo bị bỏ rơi được một thời gian rồi. Giờ em ấy nhờ tôi đi tìm cô."
"Anh nói là... em ấy?"
"Phải, em ấy trông giống con mèo ở trên áp phích."
Tôi một lần nữa cảm nhận được sự tĩnh lặng ở phía bên đối phương. Cô Tsukiyama có biết về Mashiro. Dĩ nhiên tôi không nói về vẻ bề ngoài, mà bao gồm tất cả những phương diện khác nữa. Vì thế mà cô ấy hẳn đã hiểu ý tứ của những gì tôi vừa nói.
“Em ấy muốn nói chuyện với cô này.”
“Con bé thực sự muốn sao…?”
“Tất nhiên rồi, nếu cô không phiền thì tôi đưa điện thoại cho em ấy ngay đây.”
Vừa nói thế tôi vừa nhìn sang Mashiro và thấy được em đang bắt đầu hoảng hốt. Đang khi tôi thấy biểu cảm ấy thật thú vị thì cô Tsukiyama lập tức đáp lại.
“Bất ngờ thật… Vậy là Lumi đang ở cùng anh à.”
“Phải. Nếu cô cần tôi cũng sẽ chứng minh đây không phải một trò chơi khăm.”
“...Không, không cần đâu. Tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Với lại, đây nên là chuyện chúng ta cần gặp thẳng mặt nhau để trao đổi.”
Một khi cô Tsukiyama đã gọi Mashiro bằng tên cũ, thì cảm giác tin tưởng đã có rồi. Và tôi có thể nghe được từ tông giọng cô ấy là đối phương không hề có cảm xúc ghét bỏ gì với Mashiro cả.
“Vậy thì chúng ta sẽ cần gặp nhau ở một nơi nào đó im lặng và an toàn…”
“Về chuyện này thì anh không cần lo, hôm nay bà chủ của tôi không có nhà.”
Nghe được những lời đó, tôi một lần nữa biết được người phụ nữ này hiểu Mashiro đến nhường nào. Chính vì chạm mặt với người chủ nhà mà ngày hôm đó Mashiro đã phải chạy đi… Mẹ của Miku, người được cô Tsukiyama nhắc đến đó, đã gây ra mọi chuyện. Chỉ cần cô Tsukiyama nghe được những gì đã xảy ra từ em, cô ấy sẽ biết ngay đó chính là Mashiro.
Thật tốt khi được bên còn lại chú ý tới vấn đề nhà. Người tôi lo ngại nhất vẫn là mẹ của Miku.
“Để tôi cho anh địa chỉ nhé?”
“Được, xin cảm ơn. Thêm vào đó, tôi có hai yêu cầu nữa…”
Trong khi bày tỏ sự biết ơn tới cô Tsukiyama vì đã xử lý rất nhanh gọn dù tính chất của sự việc là rất gấp gáp, tôi vẫn còn hai điều quan trọng muốn nói.
Thứ nhất là khi chúng tôi gặp cô Tsukiyama, tôi muốn Miku cũng có mặt ở đó. Điều còn lại, vốn tôi đã hứa từ trước với Mashiro, là khi đôi bên lần đầu đối mặt, cô bé sẽ gặp em ở dạng mèo.
Miku chưa từng thấy qua Mashiro trong nhân dạng nên chúng tôi quyết định làm vậy để xem thử phản ứng của cô bé. Nghe xong những gì tôi nói, cô Tsukiyama sẵn sàng chấp nhận, và cuộc gọi kết thúc sau khi cô ấy cho tôi biết địa chỉ.
Không ngoài mong đợi, Mashiro đang bồn chồn nhìn sang tôi.
“Đừng lo. Cô ấy nói em vẫn còn được chào đón ở đó mà.”
“Th-Thật ạ?”
“Ừ, thật. Cô ấy cho anh địa chỉ rồi. Giờ chúng ta chỉ cần phải đi gặp họ nữa thôi.”
Dù cho chẳng hề dễ dàng gì cho cả hai, nhưng mọi thứ đã xong xuôi hết rồi. Dĩ nhiên hiện tại tôi không còn do dự nữa, nhưng với Mashiro đây rõ ràng là một điều trọng đại.
“Thêm nữa là hình như hôm nay mẹ của Miku không có nhà. Giờ chỉ có mỗi Miku và cô Tsukiyama thôi.”
“Em hiểu rồi…”
Mashiro nắm thật chặt đôi tay trước ngực. Cứ như vậy, mọi sự sắp xếp đã hoàn tất. Việc còn lại chỉ là đi thẳng tới địa chỉ tôi vừa nhận được mà thôi. Và như để giúp cho mọi thứ càng tốt hơn, trở ngại lớn là mẹ của Miku cũng đã vắng nhà.
Điều kiện là quá sức thuận lợi rồi. Rào cản ban đầu đã không còn nữa. Mashiro đã có thể ngẩng cao đầu mà đối diện với họ… Nên là như thế.
“Mashiro ơi.”
“Fueh?”
Kêu tên em xong, tôi liền đưa tay ra nhéo hai má em. Bị tôi làm như thế, khuôn mặt em biến thành một biểu cảm thật hài hước.
“A-Anh Satou?”
“Ai lại mang cái cái vẻ mặt như thế mà đi gặp họ đây.”
“...Em xin lỗi.”
“Em đã cố gắng rất nhiều và đã gần đến nơi rồi. Cứ là chính mình đi em. Đừng để thành công cốc chứ.”
“...Được ạ.”
Tôi không muốn em phải chịu áp lực, dù cho tôi chẳng có tư cách nói chuyện đó. Tuy nhiên tôi muốn được trở thành người sẽ trao cho em động lực cuối cùng.
Tôi chỉ muốn Mashiro được hạnh phúc, tự do và luôn mỉm cười mà thôi. Và tôi cũng ước rằng quá khứ của Mashiro sẽ chìm sâu theo một cách êm đẹp nhất.