Mandarin Orange, Kotatsu, And A Found Cat

mèo, công viên và đứa trẻ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau, chúng tôi ăn sáng xong rồi trả phòng khách sạn. Sau những chuyện xảy ra tối qua, phải khó khăn lắm tôi mới chợp mắt được. Mashiro thì trái lại, em ngủ ngon lành cho tới khi bị tôi gọi dậy.

Tôi vẫn còn chút xấu hổ vì những gì đã qua, nhưng Mashiro thì lại có vẻ như chẳng còn bận tâm gì nữa vậy. Rời khách sạn và gọi một chiếc taxi, chúng tôi lại tiếp tục vừa trò chuyện vừa để cho Mashiro nhìn ngắm thế giới mà em chưa từng được thấy qua.

"Wow, thật hoài niệm quá đi..."

Sau khi xuống taxi, Mashiro khẽ nói. Chúng tôi đang ở một khu dân cư xa thành phố, và em đang nhìn vào một khu đổ rác vốn có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu trong phố.

Tôi không nghĩ mình nên làm phiền em lúc này. Tôi cho Mashiro một chút thời gian ngắm nghía, rồi mới lại lên tiếng gọi em.

"Nơi đây có gần chỗ đó không?"

"Để em xem nào... Em không rõ khoảng cách chính xác nữa, nhưng nhất định là chỉ trong phạm vi có thể đi bộ đến thôi ạ."

"Thế thì em dẫn đường đi."

"Vâng ạ."

Xét trên toàn bộ những mục tiêu của chuyến đi này, xem ra chúng tôi đã hoàn thành phần khó khăn nhất.

Dù cho có lý do riêng đi chăng nữa, người đàn ông đó đã đem em về rồi lại bỏ rơi em. Tôi không biết liệu Mashiro thực sự còn cảm giác gì với anh ta không, nhưng anh ta đã giúp chúng tôi tiến gần hơn với đích đến. Có thể Mashiro và tôi có những quan điểm khác nhau về chuyện này, nhưng dù sao tôi vẫn phải biết ơn anh ta.

Nhưng thật sự là em từng trải qua quãng đường xa như vậy ư... Tôi thầm nghĩ khi nhìn sang Mashiro đang sánh bước bên cạnh mình. Em sống ở một nơi xa mà lẽ ra cả hai sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau, thế mà bằng cách nào đó chúng tôi lại tương ngộ vào ngày trời đông ấy. Mối lương duyên đưa đẩy tôi và em gặp được nhau dù khả năng là rất thấp giờ đây đã khiến cả hai trở nên không thể tách rời trong cuộc sống thường ngày.

Dù cho với tôi đó chẳng phải là chuyện đứng đắn gì cho cam, nhưng giờ đây tôi lại nghĩ phải chăng mọi thứ không khác gì một phép màu, đến mức chẳng phải nói quá khi gọi đây là định mệnh. Hai người họ chính là những cá nhân quan trọng với Mashiro. Về phần mình, tôi rất muốn được cùng trò chuyện với họ. Tôi cũng muốn bày tỏ sự biết ơn dành cho họ vì đã chăm sóc tốt cho Mashiro.

Một vài phút đã trôi qua sau khi đi khỏi khu đổ rác nơi chúng tôi xuống taxi. Mọi chuyện đang tiến triển tương đối tốt, và cả hai đang dần tiến gần hơn đến đích. Đôi khi Mashiro sẽ đi ngược lại hướng ban đầu, đôi khi em đứng lại trước một ngã tư rồi so sánh khung cảnh từ hai bên trái phải. Dù cho đang không nói gì, tôi có thể đoán được rằng em sắp bị lạc rồi.

"Chỉ ở đâu đó quanh đây thôi ạ... Em xin lỗi."

"Anh không bận tâm đâu. Kế hoạch đâu phải là tìm được đến nơi chỉ trong một lần chứ."

Ngay từ đầu tôi đã không cho rằng cả hai có thể đến nơi chỉ trong hai ngày nghỉ này. Chúng tôi đều không biết liệu sẽ thực sự mất bao lâu nữa để Mashiro tới được nơi em gặp tôi. Tôi buộc phải đi làm vào những ngày khác trong tuần, nên chẳng thể làm được gì hơn cả, nhưng nếu cả hai dời sang tuần sau thì sẽ không có vấn đề gì. Vẫn còn nhiều cách để tiếp tục quá trình tìm kiếm mà.

Với lại... Dù cho tôi không nói chắc được, nhưng vẫn nghĩ xung quanh đây chính là nơi em gặp nhiều khó khăn nhất trên chặng đường của mình. Hẳn là em đã mang theo nhiều cảm xúc lẫn lộn và tìm cách quên đi hai người kia. Sẽ là lẽ nhiên khi việc nhớ lại quãng đường em đã đi vào lúc là rất khó khăn...

"Thôi mình nghỉ chút đi."

"Vâng ạ..."

"Em không cần phải lo quá đâu. Chưa có gì phải vội mà."

Tôi nắm lấy tay Mashiro và dẫn em đến một băng ghế công viên gần đó. Trái ngược với nỗ lực an ủi của tôi, em lại mang một vẻ mặt u ám. Trên khuôn mặt em lúc này là nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau chứ không riêng gì cảm giác tội lỗi vì đã bị lạc và tốn thời gian của tôi.

Sau khi đã cho Mashiro ngồi xuống rồi, tôi đi mua nước uống từ chiếc máy bán hàng tự động bên cạnh. Đưa một chai cho em, tôi cũng ngồi xuống mà uống một hớp giải khát, nhưng em thì chỉ cầm lấy cái chai mà tỏ u ám.

Thấy thế, tôi đặt tay lên đầu Mashiro và xoa mạnh.

“A-Anh Satou!?”

“Uống đi em. Làm mát lại cái đầu đã rồi nghĩ sau.”

Tuy tôi chưa từng làm việc này trước đây, nhưng cảm giác như cái cách tôi trò chuyện với Mashiro là đang tâm sự cùng một cậu cấp dưới vừa gặp thất bại trong quán nhậu vậy. Để nói thành lời thì hơi khó, nhưng tôi nghĩ tôi hiểu nỗi đau mà em đang gặp phải.

“...Cảm ơn anh.”

Mashiro miễn cưỡng uống một chút, còn tôi chuyển sang nhìn ngắm những đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ trong công viên. Bên đó đang có mấy đứa nhóc tiểu học chơi đuổi bắt với một quả bóng lớn. Đang khi tận hưởng khung cảnh thú vị đó, tôi phát hiện ra có một đứa đã ném bóng quá tay.

Quả bóng vì bay quá cao so với tầm bắt của học sinh tiểu học mà đã lố qua đầu đứa trẻ nhận bóng và tiến thẳng tới băng ghế chỗ chúng tôi ngồi. Sau một hồi lăn trên đất, nó dừng lại ngay bên dưới chân Mashiro. Đang khi em còn đang phân vân có nên nhặt bóng lên và ném lại không, đứa trẻ đó đã lại gần rồi.

“Của em đây.”

“Em cảm ơn chị gái

ạ!?”

Mashiro đưa trái bóng lại cho cậu bé ấy và nhận lại một nụ cười trẻ thơ đầy biết ơn. Cả Mashiro và tôi đều không thể không cười lại, nhưng đứa trẻ ấy lại cứ nhìn chằm chằm vào mặt Mashiro. Tôi uống thêm một ngụm nữa, thầm cười vì cậu bé này dù còn nhỏ vẫn nhận ra nét cuốn hút của Mashiro…

“Chị gái ơi, chị trông giống mèo quá!”

“Hể!?”

Trước câu nói có phần quá đáng ấy, tôi sặc hết nước trong miệng.

“Khụ, khụ…”

“A-Anh Satou không sao chứ!?”

“Wow, anh trai làm đổ nước kìa!”

Mashiro trở nên lo lắng còn đứa trẻ vừa cười vừa cố tránh nước văng ra đất. Tuy đối phương chỉ là con nít, đây vẫn là một tình huống khá xấu hổ, nhưng trọng tâm của vấn đề lại không nằm ở đó.

Tôi theo phản xạ quay sang kiểm tra ngoại hình Mashiro, nhưng đôi tai mèo của em vẫn luôn được ẩn đi, và dĩ nhiên đuôi cũng không bị lộ. Chẳng có một chút điểm nào cho thấy em là mèo cả… Nên đứa trẻ này làm gì đã phát hiện ra. Thôi thì lời nói của con nít mà. Trẻ con toàn nói và làm mấy thứ kỳ lạ còn gì.

Sau khi nhận được khăn tay từ Mashiro và dùng nó lau miệng, tôi quay sang nói với đứa trẻ.

“Ừm… em nói trông giống mèo ý là sao?”

“Tóc của chị gái có cùng màu á!”

“Cùng…?”

“Vâng, cùng màu với con mèo ở trên bảng tin!”

Bảng tin ư…? Cả Mashiro lẫn tôi đều nghiêng đầu trước câu trả lời ấy, vốn chẳng hề giống như những gì cả hai đã nghĩ.

“Người ta đã đi dán tin khắp nơi từ lâu rồi, nhưng cho đến giờ vẫn chưa tìm được nó nữa ạ.”

Thế nhưng ngay khi nghe được câu nói đó, tôi vô thức nghẹn lời mà nhìn thẳng vào Mashiro. Đứa trẻ sau khi ngây ngô đáp liền vẫy tay chào “Bye-bye! và quay trở lại với chúng bạn.

Khi đứa trẻ đang tiếp tục trò chơi bắt bóng, chúng tôi vẫn ngồi yên tại chỗ. Mashiro và tôi nhìn nhau rồi gật đầu.

“Anh Satou.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Chúng tôi không biết rõ nữa, nhưng cho đến hiện tại thì đây là manh mối tốt nhất cả hai có được. Thế rồi chúng tôi đứng lên khỏi băng ghế.

Truyện Chữ Hay