Địa chỉ cô Tsukiyama đưa cho chúng tôi qua điện thoại chỉ cách vài phút đi bộ so với nơi cả hai đang đứng lúc nào. Nhờ đi theo chỉ đường GPS trên điện thoại, chúng tôi đã có thể đến nơi mà không bị lạc.
Đứng trước ngôi nhà ấy, Mashiro vừa nhìn thật lâu vào bên trong, vừa điều hòa lại hơi thở, trong khi đó kích cỡ của ngôi nhà khiến tôi không khỏi choáng ngợp. Nó không đến mức khủng bố như mấy tòa biệt thự hay thấy trong anime và manga, nhưng so với những nhà khác trong khu vực thì căn này to hơn hẳn một cỡ.
"...Mashiro này. Em có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?"
"Ể? Dĩ nhiên là có rồi ạ... Sao anh lại hỏi đột ngột thế?"
"Đâu, chỉ là, em biết đấy. Nói về tình hình tài chính thì..."
Tôi vốn chẳng phải kiểu người sẽ chỉ dùng tiền để đánh giá thứ gì đó, thế nhưng đứng trước ngôi nhà này đã khiến tôi nghĩ lại rồi. Đang khi tôi chật vật tìm đúng từ để nói, dường như Mashiro đã hiểu ra và buột miệng "Ý anh là như thế sao?"
"Để mà nói thì hiện tại em hạnh phúc hơn khi ở ngôi nhà này nhiều."
"Em không nói đùa chứ?"
"Em nói sao thì là vậy mà, được sống cùng anh là điều hạnh phúc nhất đời em đó."
"Em cứ nói như này, làm anh áp lực quá đi mất."
Cũng không cần phải nói là tôi đã dành hết tâm huyết để trao cho Mashiro những gì tốt đẹp nhất, nhưng khi lôi tài chính vào thì tôi lại chẳng thể làm được gì nhiều. Hiện tại thì chính nhờ sự có mặt của Mashiro mà tôi đã thôi không còn ăn ở cửa hàng tiện lợi nữa, và chi tiêu hiện tại cũng đã được thắt chặt hơn trước.
Dù cho cuộc sống của cả hai đang không phải là tốt nhất, chúng tôi vẫn không hề than phiền hoặc cố tỏ ra xa hoa.
"Anh không biết nên nói sao nữa, nhưng... Cảm ơn em, Mashiro."
"Fufu, chúng mình cứ bình thường thôi anh, không cần phải làm người kia khó xử đâu."
"Ồ, giờ nghĩ lại anh mới thấy, em cũng từng nói như thế rồi nhỉ. Vậy... em vẫn muốn tiếp tục ở bên anh chứ?"
"Vâng, cảm ơn anh nhiều ạ."
Đây rõ là một cuộc đối thoại đầy kỳ quặc khi mà chuyện lẽ-ra-phải-xảy-ra chuẩn bị xảy ra, nhưng tôi cảm thấy được sự căng thẳng đã giảm bớt đi đôi chút rồi.
Tuy tôi muốn trò chuyện với những người trong nhà ngay lúc này, cả hai vẫn cần phải đi đến công viên trước đã. Mashiro vẫn đang ở trong dạng người. Em cần phải tìm một nơi nào đó đã biến lại thành mèo.
Thế rồi chúng tôi đến một công viên không xa, ở đó Mashiro biến trở lại thành mèo trong nhà vệ sinh công cộng. Dựa trên việc cả hai sẽ thu hút sự chú ý nếu Mashiro không được đeo dây dắt, vì để an toàn nên chúng tôi đã quyết định rằng giải pháp tốt nhất là Mashiro sẽ được tôi bế trong lòng.
~~~
Một lần nữa chúng tôi lại có mặt trước cổng ngôi nhà to lớn đó. Lúc tôi một lần nữa nhìn xuống phía Mashiro, lúc này đang là mèo, em liền kêu meo đáp lại. Thế rồi tôi hít vào thật sâu và đưa tay bấm chuông cửa.
Ngay lập tức có giọng nói cất lên và nó giống hệt như vừa nãy khi tôi nói chuyện qua điện thoại. Kìm nén đôi chút sự hồi hộp, tôi nói vào máy liên lạc nội bộ.
"Là Satou đây, chúng ta vừa mới nói chuyện qua điện thoại rồi."
"Tôi đang đợi anh đấy, anh Satou. Tôi sẽ ra ngay đây."
Thế nhưng đối phương cũng đang hồi hộp và chờ mong không kém, rồi liên lạc bị cúp và cánh cổng được mở ra. Mashiro và tôi quay lại và thấy đứng đó là một người phụ nữ xin đẹp, hệt như những gì Mashiro đã miêu tả cho tôi về người ấy. Như thể đã chờ đợi cả đời, cô ấy tiến về phía cổng nơi chúng tôi đang đứng và mở nó ra, mặc cho cửa ra vào vẫn còn chưa đóng.
“Ôi trời… Đây đúng là Lumi rồi.”
“...Nyan.”
Cô Tsukiyama thốt lên khi cô ấy thấy Mashiro trong vòng tay tôi. Trái lại, dường như Mashiro không biết phải đáp lại thế nào, nên em chỉ kêu meo một tiếng. Đang khi tôi còn đang phân vân không biết nên làm gì, cô Tsukiyama đã lên tiếng trước.
“Chào mừng. Xin được giới thiệu lại, tên tôi là Tsukiyama.”
“H-Hân hạnh được gặp cô. Tôi là Satou.”
“Tôi đang có nhiều câu hỏi lắm, nhưng hiện giờ xin hãy vào trong đã. Cô chủ Miku cũng đang đợi hai người đó.”
Cô Tsukiyama dẫn chúng tôi qua cửa ra vào. Lối đi và hành lang vốn có thể nhìn thấy từ bên ngoài cửa trở nên thật khác biệt với khung cảnh mà tôi thường được thấy, đến nỗi khiến tôi không khỏi bất ngờ. Chỉ riêng phần này thôi cũng đủ rộng lớn hơn căn hộ của tôi rồi.
Trong khi tôi không kìm được mà nhìn ngó khắp nơi, Mashiro đưa ánh mắt điềm tĩnh nhìn về cô Tsukiyama đang đi đằng trước.
“Tôi sẽ dẫn hai người đến phòng cho khách, nhưng tôi vẫn chưa kể về Lumi cho cô chủ Miku đâu.”
“À, không cần phải lo chuyện đó. Mashiro… không, tôi nghĩ cô bé ấy cũng muốn thế mà.”
Tôi lịch sự đáp, nhưng rồi nhận ra mình đã lỡ lời. Đúng như mong đợi, cô Tsukiyama liền phản ứng và đứng khựng lại.
“Mashiro… Đó là tên hiện tại của nhóc sao?”
“Nyan.”
Tôi đã vô tình để lộ ra, nên cô Tsukiyama quay sang hỏi Mashiro, và em kêu meo đáp lại. Đây chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng nếu với mọi người khác trừ tôi, tên của em là Lumi, thì chỉ cần họ không hỏi thì tôi sẽ không nói ra tên hiện tại của em làm gì…
“Mashiro… Quả là một cái tên đẹp.”
“Nyan!”
“Không đâu, haha. Không đến vậy đâu.”
Tôi chẳng biết phải đáp lại như nào, nhưng tiếng kêu đầy hào hứng của Mashiro lại khiến tôi thấy ngại. Nhưng chỉ từ cuộc đối thoại vừa rồi giữa chúng tôi, tôi có thể đoán chắc rằng hai người họ đã ở bên nhau thật lâu, và mối quan hệ giữa họ vẫn tốt đẹp dù đã rất lâu rồi chưa gặp lại nhau.
Sau một hồi di chuyển trong nhà, chúng tôi đã đến trước cửa một căn phòng. Đây hẳn là phòng của cô bé Miku, nơi Mashiro từng sống trước đây. Cô Tsukiyama đưa tay gõ và cánh cửa lập tức mở ra, rồi một cô bé lao ra từ bên trong.
“Cô Tsukiyama, vừa nãy cháu nghe có tiếng chuông cửa… ể? Người này là ai đây—”
Ánh nhìn của cô bé chuyển từ cô Tsukiyama sang tôi, và cuối cùng là xuống cánh tay tôi, nơi Mashiro đang được ôm lấy… Đó là khi đôi mắt của cô bé lộ rõ vẻ khó tin và chết lặng. Cô bé Miku đầy ngạc nhiên nhìn qua lại giữa khuôn mặt của Mashiro và của cô Tsukiyama, đến nỗi sững người. Tuy nhiên cô Tsukiyama lại duy trì im lặng mà không cả thay đổi biểu cảm.
Thấy thế, tôi khẽ vuốt ve lưng Mashiro và trao em một ánh mắt. Em nhẹ gật đầu và nhảy xuống khỏi tay tôi. Thế rồi em chậm rãi lại gần Miku và ngước lên để nhìn thẳng vào mắt cô bé.
“L-Lumi… là em sao?”
Cô bé cúi xuống, chạm mắt với Mashiro, đưa tay ra về phía em mà cất giọng nói run run. Thấy thế, Mashiro tiến lại gần Miku hơn nữa, em đáp lại bằng một tiếng meo và cọ mình vào tay cô bé.
“Lumi!”
Nói rồi, Miku ôm chặt lấy Mashiro. Miku cất giọng nói nghẹn ngào mà gọi tên Mashiro, bao nhiêu nhung nhớ đều được thổ lộ ra hết.
Cô Tsukiyama đã là người lớn và đứng ở vị trí là người đã biết rõ nhiều chuyện về Mashiro. Dĩ nhiên cô ấy không thể tránh khỏi việc tỏ ra ngạc nhiên, nhưng đã che giấu cảm xúc của mình rất tốt. Thế nhưng Miku chỉ là một cô bé không biết gì về những chuyện đã xảy ra. Tôi không sao mà tưởng tượng nổi nỗi buồn và sự lo lắng cô bé ấy phải mang suốt quãng thời gian qua.
Trong lúc đó, Miku vẫn đang gọi tên “Lumi!” trong nước mắt. Bị xiêu lòng với cảm xúc của Miku, cô Tsukiyama nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô bé mà ôm lấy. Nước mắt cũng lăn dài từ khóe mắt cô Tsukiyama rồi.
Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng nhìn ba người họ, và dường như nỗi lo vẫn đang còn tồn đọng phần nào trong trái tim tôi đã phai nhòa đi. Tôi đã có thể giúp cho Mashiro đoàn tụ với gia đình mình, và cũng đã có thể giúp cho điều ước của họ trở thành sự thật. Và hơn thế nữa, tôi hài lòng vì mình đã giúp được Mashiro đối diện với quá khứ của em, dù chỉ là một chút thôi.
Tôi cảm thấy mọi thứ thật bõ công, và suy nghĩ ấy cùng khung cảnh trước mặt đã là quá đủ để tôi hòa cũng những giọt nước mắt với họ.