Sau khi ba người họ tái hợp, phải mất một thời gian để họ có thể bình tĩnh nói chuyện. Miku đã thôi khóc, nhưng cô bé vẫn đang ôm chặt lấy Mashiro.
Dĩ nhiên cô Tsukiyama, Mashiro và tôi hiểu tâm trạng của em ấy nên vẫn để yên. Được ôm lấy bởi Miku, người em yêu quý hơn cả, Mashiro sung sướng lim dim đôi mắt, còn cô Tsukiyama và tôi vừa quan sát vừa trò chuyện giết thời gian.
Tôi chia sẻ thông tin về bản thân cũng như về quãng thời gian Mashiro ở cũng tôi. Còn cô Tsukiyama kể về những chuyện xưa của mình với Mashiro. Tôi đã nói những gì xảy ra kể từ khi gặp được Mashiro và hành trình của cả hai để đến với ngôi nhà này.
Một lúc sau, Miku từ từ bình tĩnh lại và dần tỏ ra hứng thú với những gì cô Tsukiyama và tôi đang nói, nên tôi quyết định nói sang chủ đề chính luôn.
"Trước hết thì, rất vui được gặp em, Miku, nếu em không phiền."
"H-Hân hạnh được biết anh ạ. Anh gọi em như vậy cũng được ạ...'
Tôi cố mở lời chào một cách thân thiện nhất có thể, nhưng Miku lại có vẻ hơi sợ mà không dám chạm mắt với tôi. ...Cũng đúng thôi, nếu có một người đàn ông bước vào trong nhà mà không có sự cho phép của mình thì sẽ không khỏi lo lắng mà. Vì tôi đã coi như của riêng mình một tồn tại mà cô bé cho là thành viên đáng trân quý nhất trong gia đình, nên có lẽ cảm xúc của em ấy đang có đôi chút hỗn loạn.
"Cô chủ Miku à. Anh Satou đây chính là người đã bảo vệ Lumi đó. Anh ấy không phải người xấu đâu."
"Ch-Cháu hiểu rồi ạ. ...Thật may quá."
"Haha... người xấu nhỉ."
Lẽ ra vừa rồi cô Tsukiyama đã nói đỡ cho tôi, nhưng sao mà tôi vẫn thấy tổn thương quá. Trông tôi đáng sợ lắm ư...
Mà thôi, Miku lúc này vẫn sẽ dễ tiếp nhận hơn khi nghe từ cô Tsukiyama thay vì phải từ một người lạ chẳng hiểu từ đâu xuất hiện còn gì. Có lẽ cô Tsukiyama đã nắm bắt được tình huống, nên đã đứng ra giải thích cho tôi.
~~~
"Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu giúp Lumi ạ!"
Sau khi đã được cô Tsukiyama giải thích kỹ càng, Miku cúi đầu thật sâu với tôi. Tôi thực sự cảm thấy ấn tượng trước cách cô bé chân thành cảm ơn tôi, dù cho chỉ vài phút trước đó em ấy vẫn đang tỏ ra rất cảnh giác.
Nếu đây là thành quả từ sự giáo dục của cô Tsukiyama thì tôi rất khâm phục và ấn tượng người phụ nữ đó. Vì cách cư xử của Miku không khác Mashiro là bao cả. Dường như những người học chung thầy thường có thể hành động giống nhau.
"Và hiện tại Lumi đang sống với anh Satou dưới tên Mashiro đó."
"Mashiro ư..."
"Meo."
Nghe Miku gọi tên, Mashiro lập lức đáp lại. Tôi cứ tưởng chuyện này sẽ hơi khó đối với một cô bé, thế nhưng Miku vẫn đón nhận rất nghiêm túc.
"Cũng không phải anh muốn em đổi cách xưng hô với em ấy hay gì đâu. Cứ dùng cái tên mà em thích là được."
"Nếu vậy thì... em vẫn sẽ gọi là Lumi ạ."
"Nyan."
Có lẽ Mashiro cũng muốn như thế. Trong tâm trí Mashiro, đối với hai người ấy, em vẫn muốn được nhớ tới dưới tên Lumi. Và về phần mình, tôi cũng dễ dàng chấp nhận cái tên ấy mà không hề cảm thấy xa lạ.
...Nhưng liệu Miku sẽ chấp nhận thân phân thật sự của Mashiro chăng? Mục tiêu của hôm nay là em sẽ gặp họ trong dạng mèo trước. Sau đó, Mashiro muốn được đối diện với Miku dưới danh nghĩa một con người. Sắp đến lúc bắt tay vào việc rồi.
"Và có chuyện này anh đã giấu em, Miku à."
Tôi nhìn sang Mashiro và cô Tsukiyama. Dĩ nhiên Mashiro đã lập tức gật đầu, còn cô Tsukiyama dường như đã đoán ra tôi đang đề cập tới chuyện gì.
"Giấu em ạ? ...Cô Tsukiyama có biết không?"
"Tôi e là không."
Miku hướng khuôn mặt tò mò nhìn sang cô Tsukiyama. Có lẽ cô ấy chưa từng giấu Miku bất cứ điều gì cả. Trước câu trả lời cụt lủn của cô Tsukiyama, Miku tỏ ra đôi chút dè dặt.
"Xin lỗi cháu. Tôi đã được Lumi yêu cầu giữ kín chuyện này."
"Lumi đã làm thế ư...?"
Nghe cô Tsukiyama nói vậy, Miku nghiêng đầu thắc mắc. Tôi liền xin phép Miku để lấy Mashiro lại. Thế rồi tôi bảo em ấy chờ một chút và cùng Mashiro rời khỏi phòng.
Em làm giống như đã từng trên đường đến đây, mượn phòng tắm để biến thành hình người, và khi em xong, tôi liền lên tiếng.
"Em sẵn sàng chưa?"
"Rồi ạ. Cô Tsukiyama cũng luôn ủng hộ em mà. Em sẽ ổn thôi."
Mashiro trả lời không chút do dự, nhưng mặc cho những lời bản thân vừa nói, em lại đang siết chặt lấy bàn tay tôi.
"Anh tưởng em nói là mình ổn chứ."
"...Nếu như em không thì sao?"
"Thế thì giờ mình về nhà luôn."
"Dĩ nhiên là em ổn rồi, mình không cần phải làm thế đâu."
"Vậy thì tiến hành thôi."
Tôi siết lại bàn tay em trong tay mình và kéo em lại gần sát. Và rồi tôi cứ thế ôm lấy em, vùi khuôn mặt em vào lồng ngực tôi.
"...Lúc nào ở bên anh Satou em cũng thấy dễ chịu cả."
"Thật mừng vì nghe được điều đó."
"Với lại tim anh Satou đang đập nhanh lắm nè."
"Em đâu cần phải nói thẳng ra thế chứ."
"Fufu."
Chỉ một thời gian không lâu trước đây thôi tôi có khi còn chẳng dám tưởng tượng đến chuyện này. Tôi đã bị những cảm xúc dành cho Mashiro chi phối đến mức vô thức kìm nén bản thân để không phải ở gần em.
Nhưng giờ đây em lại ở ngay bên cạnh tôi. Và trong lòng tôi với em cũng đã trở nơi an toàn nhất.
"Anh Satou, suy nghĩ của anh về em là gì?"
Mashiro hỏi câu này trong khi một lần nữa vùi mặt vào ngực tôi.
"Anh đặt Mashiro... lên trên tất thảy mọi thứ."
"Nếu như vậy thì em không sao rồi."
Em đón nhận lời tôi nói và ngay lập tức đáp lại với sự quyết tâm rồi trao tôi nụ cười quen thuộc. Trái lại, tôi cảm thấy thật mâu thuẫn với chính mình. Mashiro và tôi... Vì sao ngay lúc đó tôi lại ngập ngừng cơ chứ? Tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao câu từ lại không tuôn ra ngay được nữa.
Sự thật rằng Mashiro là quan trọng hơn mọi điều khác từ lâu đã không hề thay đổi, và được thể hiện ra không ít lần trước đây rồi. Vậy sao tôi lại cảm thấy có gì đó thật "khác biệt" cơ chứ? Tôi đặt tay lên đầu em và một lần nữa ôm em thật chặt, cố không để em phát hiện ra mây mù đang phủ kín trái tim tôi.