Khi màn phỏng vấn với cô Tsukiyama kết thúc, cô ấy liền chuẩn bị trở lại với với công việc ban đầu. Em đã cảm ơn và xin lỗi cô ấy vì những rắc rối mà em đã gây ra, và cô ấy đã nhận lấy sự biết ơn từ em.
“Cháu có phiền không khi đi với ta đến chỗ này một chút?”
Thế rồi cô ấy đưa tay ra về phía em. Dĩ nhiên em vẫn chưa hết bận tâm, nhưng em hiểu đủ nhiều để biết rằng hiện tại cô ấy không phải là người xấu. Nếu em muốn đáp lễ hết tất cả những gì cô ấy đã làm cho mình thì chỉ có cách này mà thôi.
“Kh-Không ạ.”
“Trả lời hay lắm. Vậy thì đi nào.”
Trước khi em kịp hỏi xem cả hai sẽ đi đâu, cô ấy đã nắm lấy tay em mà kéo đi rồi. Và khi chúng đi ra tới cửa phòng, cô Tsukiyama quay lại lần nữa và dùng ánh mắt để hỏi ý em.
Từ bây giờ trở đi em sẽ bước chân ra ngoài nơi em chưa từng được tới vì giới hạn mà mẹ của chị Miku đã đặt ra. Và khi hai người họ đều đã đi vắng, việc làm sắp tới của em đây hoàn toàn là không được phép. Biết được điều đó nên cô Tsukiyama đã cố gắng để dẫn em ra ngoài.
Tất nhiên là em sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để không phá vỡ đi lời hứa với chị Miku. Từ bên ngoài cái tay nắm cửa đang được cô Tsukiyama đặt lên ấy, em cảm nhận được một điều gì đó rất hệ trọng. Đúng hơn thì cảm giác của em là nếu mình bỏ lỡ khoảnh khắc này, em cũng sẽ bỏ lỡ đi một điều quan trọng khác…
Đây mới chỉ là linh cảm thôi, ấy vậy mà trái tim em lại đập thình thịch đầy chắc chắn. Cảm nhận được rõ hơn, em siết tay cô Tsukiyama và gật đầu đáp lại. Trao cho em một nụ cười hiền, cô Tsukiyama chậm rãi vặn tay nắm cửa rồi dẫn em ra bên ngoài.
Em đã luôn nhận thức được rằng ngôi nhà này rất rộng, nhưng khi bước ra ngoài hành lang rồi, sự rộng rãi ấy càng trở nên rõ ràng hơn. Không giống như vẻ đáng yêu trong phòng chị Miku, toàn bộ nơi đây mang một bầu không khí tĩnh lặng, và chỉ cần bước đi xung quanh thôi em cũng có thể thấy được sự khá giả của gia đình này.
“Thật tệ khi để cho nhóc Lumi ra ngoài khi không được phép mà.”
“...Là lỗi của cô Tsukiyama hết đó.”
“Fufu, tiếc thật nhỉ.”
Dần dần em lại cảm thấy mệt khi bị cô ấy kéo đi với tốc độ này, nên đã nói ra suy nghĩ của mình. Đúng như mong đợi, cô Tsukiyama vừa cho rằng đó là điều đáng tiếc vừa cười thật vui vẻ.
Về phần mình, em thấy thật là sảng khoái và thú vị khi được ra ngoài và chiêm ngưỡng những thứ mình chưa hề biết. Nhưng đúng như cô Tsukiyama nói đó, em đang tự ý làm những điều này. Và em còn nghĩ có lẽ cô ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm việc này cho em luôn.
“Cô Tsukiyama… không phải là người xấu, nhưng cô kỳ lạ thật đấy ạ.”
“Kỳ lạ sao? Chuẩn rồi, có lẽ nhóc nói đúng đấy.”
“...Tại sao cô lại làm đến mức này để giúp cháu chứ?”
“Ta đang nhờ Lumi đáp lễ ta đây còn gì.”
Cô Tsukiyama mỉm cười với vẻ mặt như không có gì, nhưng đến cả em cũng đoán được đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Em không thể biết được suy nghĩ của cái con người đang nắm tay mình là gì, nhưng em sẽ chấp nhận lòng tốt của cô ấy thêm một chút nữa vậy.
Đi theo cô Tsukiyama một hồi, cả hai dừng bước tại một căn phòng nhỏ trông không quá thoải mái. Ngoài một chiếc giường và một chiếc bàn, bên trong chỉ toàn là đồ nội thất cũ kỹ, và nó còn chẳng đáng được gọi là một căn phòng trong ngôi nhà này khi so sánh với phòng của chị Miku nữa. [note49051]
“Umm… đây là đâu vậy ạ?”
“Là phòng của ta đấy. Ta vừa làm việc vừa sống trong nhà này mà.”
Cô Tsukiyama vừa bước vào trong phòng vừa nói. Em cũng theo cô ấy vào trong. Căn phòng này sạch như lau ly, đến nỗi còn không thấy một hạt bụi nào trong không khí, nhưng cảm giác lại không hề thoải mái chút nào, có lẽ vì có quá ít nội thất.
“Giờ thì để ta vào việc nào. Ta sẽ nhờ cháu giúp ta đấy.”
“V-Vâng.”
“Trước hết thì ta muốn cháu thay quần áo ở đây.”
Cô Tsukiyama lục lọi bên trong chiếc tủ đồ trong khi giải thích. Dường như đã tìm được thứ mình muốn, cô ấy lấy nó ra khỏi tủ. Rồi cô ấy ngay lại tức quay lại và cho em xem một bộ trang phục với vẻ mặt lãnh đạm.
“Đ-Đây là…”
“Là trang phục của hầu gái đấy. Nhóc không biết sao?”
“Có chứ, cháu biết chúng tồn tại ạ…”
Tuy em không rành lắm về những kiến thức thuộc về thế giới loài người, em vẫn nhận ra bộ đồ ấy. Lý do là vì người đứng trước mặt em đây cũng đang mặc cùng một loại trang phục ấy. [note49050]
“Ngay cả khi nhóc có giúp ta thì cũng không thể để nhóc làm việc trong bộ đồ này được. Nếu nhóc mà làm hư hỏng gì là bà chủ sẽ nổi giận với ta đấy.”
“Phải ạ...”
Thứ em đang mặc đây là quần áo mà có lẽ mẹ chị Miku đã từng mặc khi còn là học sinh. Em vốn đã mượn chúng mà không xin phép rồi, nên lại càng không được phép làm hỏng.
“Đừng lo, bộ này cũng hãng với của ta mà.”
“Đ-Được chứ ạ…?”
“Đây được gọi là đồ đôi đó.”
“...”
Em phóng cho cô Tsukiyama một ánh nhìn như muốn nói “Cô đang nói gì vậy chứ?”. Nhưng cô ấy lại tỏ ra rất chi là phởn. Em thì không phản đối việc mặc chung kiểu trang phục với cô Tsukiyama đâu, với lại cái cô ấy cho em xem cũng được trang trí khác đi so với cái cô ấy đang mặc.
Cấu tạo cơ bản và màu sắc là giống nhau, nhưng số lượng diềm xếp, cách thắt nơ, và độ dài váy thì lại khác. Nói đơn giản thì so với vẻ điềm tĩnh toát ra từ bộ cô Tsukiyama đang mặc, cái của em xem ra được thiết kế sao cho đáng yêu hơn nhiều… Và nó còn cực kỳ sạch sẽ với không một nếp gấp nào nữa chứ, cứ như chưa từng có ai sử dụng nó vậy. Trái lại thì bộ trang phục cũng quá nhỏ so với cỡ của cô Tsukiyama…
“Um… chúng là đồ cá nhân của cô Tsukiyama ạ?”
“Không phải. Nhân tiện thì ta vừa mua nó hôm qua thôi.”
“...”
Câu nói bất ngờ của cô Tsukiyama khiến cho em đã đau đầu nay càng đau đầu hơn. Hình như cô ấy đã mua bộ đồ hầu gái đó hôm qua vì mong đợi sự kiện hôm nay thì phải. Ngay từ đầu thì cô ấy đã dụ em đi giúp cô ấy để bắt em mặc lên bộ trang phục này rồi.
“...Cô Tsukiyama là đồ xấu tính.”
“Ta rất vinh dự vì lời khen của nhóc đấy.”
“...”
“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, nên hãy thay đồ thật nhanh nhé. Ta sẽ đợi ở bên ngoài.”
“...Vâng.”
Không chút mảy may quan tâm việc em đang chán chẳng buồn nói, cô Tsukiyama đưa cho em bộ đồ hầu gái rồi rời khỏi phòng. Sau khi thở dài thêm cái nữa trong căn phòng chỉ còn mỗi mình mình, em chào thua và thay vào bộ đồ hầu gái ấy.
Sau một hồi chật vật, em cũng hoàn tất việc thay đồ. Sau đó thì trước khi ra khỏi phòng, em kiểm tra thử ngoại hình của mình trong gương.
“...Dễ thương quá.” [note49052]
Em biết là em đang tự khen chính mình, nhưng mấy lời ấy cứ thế mà thốt ra thôi. Có lẽ vì sự ngưỡng mộ em dành cho cô Tsukiyama dù lắm khi em có kêu cô ấy là xấu tính, mà khi trông thấy bản thân trong bộ trang phục này, trái tim em lại đập nhanh hơn.
Và cùng lúc đó, em đã bị thuyết phục rằng mình không hề sai lầm khi rời khỏi căn phòng đó để đi theo cô Tsukiyama. Nhịp đập mơ hồ chỉ đủ cảm thấy trong lồng ngực này. Rốt cuộc thì, nó là điều rất quan trọng đối với em—
Em ngắm nghía chính mình trong gương thêm một lần nữa và chỉnh lại chiếc nơ chỗ ngực mình. Và rồi, sau khi tút lại ngoại hình sao cho giống cô Tsukiyama một chút, em mở cửa ra.