Một ngày sau khi em phạm phải sai lầm, cô Tsukiyama, quản gia của ngôi nhà này, đã phát hiện ra danh tính thật của em. Cô ấy đã nói với em rằng hôm nay cô ấy muốn nói chuyện một lần nữa.
Nhớ lại ngày hôm trước, khi cô Tsukiyama đã ra khỏi phòng rồi, em cất lại quần áo vào trong tủ đồ và ngay lập tức biến lại dạng mèo. Hệt như lời cô Tsukiyama nói là sẽ coi như chưa từng nhìn thấy em, chị Miku quay trở lại và đối xử với em không hề khác trước.
Đêm đó em đã không ngủ ngon được vì quá lo lắng cũng như thắc mắc xem cô Tsukiyama sẽ hỏi mình điều gì. Nhìn lại mới thấy tuy cô ấy bất ngờ khi thấy được em trong dạng người, nhưng sau đó lại nhanh chóng chấp nhận em, và điều này làm em còn ngạc nhiên hơn.
Theo như những gì em nghe được thì cô Tsukiyama đã làm quản gia trong nhà này từ khi chị Miku được sinh ra rồi. Thật không ngờ một người như thế lại để cho kẻ lạ ở bên trong phòng cô con gái duy nhất của gia chủ, người lẽ ra cô ấy cần bảo vệ mà. Em không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa. Nghi ngờ của em ngày càng chồng chất thêm nghi ngờ.
~~~
Sau khi tiễn chị Miku đi học, bố mẹ chị ấy cũng đi làm như thường lệ. Trong nhà này chỉ còn lại mỗi em và cô Tsukiyama. Có lẽ cô ấy sẽ ghé qua phòng này sớm thôi.
Em thầm hít một hơi trong lòng, sau đó chuyển sang dạng người và mặc lại bộ trang phục hôm qua. Nghĩ lại mới thấy hôm qua em vì quá bối rối mà chẳng thể nói gì, nhưng cô Tsukiyama lại kể cho em về bộ đồ này và nói rằng nó rất hợp với em. Một lần nữa em nhìn lại cơ thể mình qua tấm gương cỡ lớn trong phòng.
“Cũng không tệ nhỉ… Chắc vậy.”
Chiếc váy không quá hào nhoáng hay đáng yêu. Nhưng lại có một nét tinh tế trong thiết kế và màu sắc khiến cho tổng thể trở nên rất hợp với màu tóc có phần hiếm gặp của em.
Giờ mới thấy, em hiếm khi nào có cơ hội được chiêm ngưỡng bản thân trong nhân dạng như thế này. Sau một hồi ngắm nghía bản thân, em nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ta vào được chứ? Lumi.”
Giọng nói của cô Tsukiyama cất lên từ bên ngoài căn phòng. Trong chốc lát, em tự hỏi liệu có nên thành thật khai báo với cô ấy không, nhưng dù có là trường hợp nào đi nữa thì em cũng chẳng còn đường nào để thoát cả.
“V-Vào đi ạ…”
Ngay khi em đáp lại, cô Tsukimiya lịch sử mở cửa và bước vào phòng. Thấy em đứng trước tấm gương đặt trong góc phòng chứ không phải đang ngồi trên ghế, cô Tsukimiya tỏ ra có chút có hiểu, nhưng cũng không bận tâm thêm mà đứng tại chỗ khẽ cúi đầu.
“Xin chào, Lumi.”
“C-Chào buổi sáng ạ.”
“Hôm nay trông nhóc xinh lắm đó.”
“C-Cảm ơn cô… nhiều ạ?”
Chào hỏi em xong, cô Tsukimiya lập tức mở lời khen trang phục của em.
Mặt khác, vừa nói về chuyện quần áo, trên mặt của cô Tsukiyama dường như đang hiện diện một nét rất hiền từ.
Vốn có rất ít kinh nghiệm trong việc chào hỏi và thể hiện lòng biết ơn, em chỉ có thể đáp lại bằng katakana. Dù có thế thì xem ra cô Tsukimaya khá quý em, và cô ấy đã kêu em ngồi xuống bên cạnh mình trên sofa.
“Vậy thì, nhóc có thể kể thêm một chút cho ta chứ?”
“V-Vâng.”
Tsukiyama, với dáng ngồi không khác gì người mẫu, nâng kính lên rồi không hiểu sao lại lấy ra một tấm bảng ghi chú từ trong túi. Tuy biểu cảm của cô ấy vẫn như trước chứ không hề quá nghiêm nghị, cách ngồi và chỗ đồ cô ấy mang theo cứ tạo cảm giác như đây là một buổi phỏng vấn xin việc vậy. [note49007]
“Vậy thì, xin nhóc hãy giới thiệu bản thân trước.”
“Cái gì, um… Tên cháu là Lu-Lumi… Cái tên này cháu được chị Miku đặt cho ạ…”
“Ra vậy. Thế ấn tượng của cháu về tiểu thư Miku là gì?”
“C-Chị ấy rất tốt bụng… Và lúc nào cũng rất vui tươi ạ.”
Em cứ nghĩ mình sẽ bị hỏi những câu khó nhằn hơn do bầu không khí căng thẳng này cơ, nhưng cô ấy lại bắt đầu bằng những câu dễ trước. Em đã có thể trả lời được hết, tuy có chút khó khăn trong việc giao tiếp, vốn là thứ em không hề quen thuộc. Thế nhưng vẫn có cảm giác gì đó kỳ lạ lắm. Nếu phải giải thích thì em thấy nó y như một buổi phỏng vấn xin việc đúng nghĩa vậy…
“Xem nào… Được rồi. Công việc trước đây của nhóc là gì, Lumi?”
“C-Công việc ạ…? Vâng, umm. Ư… có thể nói là mèo hoang ạ?”
“Ta hiểu rồi. Liệu ta có thể hỏi vì sao nhóc lại quyết định bỏ việc để chuyển đến đây chứ?”
“Lý do là vì chị Miku… Um, ý cô là sao khi nói chuyển đến ạ…?”
“Đã hiểu. Vậy xin hãy cho ta biết lý do cháu muốn làm ở đây và động lực của mình…”
“U-Um…! Chẳng phải thế này đang rất là không ổn hay sao ạ?”
Bầu không khí này chính xác là của một buổi phỏng vấn xin việc rồi. Tuy em không hề từ chối trả lời câu nào, em không khỏi cảm thấy khó chịu khi nội dung của buổi phỏng vấn càng ngày càng kỳ lạ hơn.
“Fufu, đùa thôi. Ta đang lo không biết bao giờ nhóc mới chịu dừng đây nè.”
“Đó phải là nỗi lo của cháu mới đúng ấy…”
“Ta xin lỗi nhé, Lumi. Ta chỉ muốn trêu cháu một chút thôi mà.”
“H-Haa…”
Cô Tsukiyama vừa che miệng vừa cười lớn. Em đã từng nghĩ cô ấy là một người nghiêm khắc, nhưng hóa ra đối phương lại là một bà cô tinh ranh… Không, thậm chí còn hơn thế nữa cơ.
Cơ thể em, vốn đã căng cứng cả đêm qua khi nghĩ về ngày hôm nay, đột nhiên được giãn ra. Trong khi em còn đang nghĩ xem mình sẽ bị hỏi thêm kiểu câu nào nữa thì người đưa ra câu hỏi lại chỉ đang trêu đùa em.
“Ta đã nghe tiểu thư Miku kể lại là nhóc là một cô gái ngoan rồi, nhưng bản thân ta cũng không biết nên làm gì với nhóc nữa.”
Cô Tsukiyama nói với gương mặt thoáng vẻ buồn bã. Ngay từ đầu thì mẹ của chị Miku đã đưa ra nhiều điều kiện để có thể nuôi em rồi. Một trong số chúng là mọi sự chăm sóc dành cho em chỉ được thực hiện bởi chị Miku mà thôi.
Chị Miku vẫn chỉ là một học sinh tiểu học. Nghe có hơi bất ổn khi để mọi thứ cho một đứa trẻ như vậy, nhưng chị ấy đã tìm hiểu rất nhiều để có thể tự mình chăm sóc cho em. Lẽ ra chị ấy có thể nhờ cô quản gia Tsukiyama, nhưng lại không hề làm thế, có lẽ vì chị ấy cũng có đôi chút tự trọng.
“Ta vui lắm. Không chỉ tiểu thư Miku, mà nhóc Lumi cũng là một đứa trẻ ngoan nữa.”
“Ư-Ư… Cháu cũng rất vui ạ.”
“Về chuyện Lumi ấy, những gì xảy ra với cháu có một phần không nhỏ là trách nhiệm của ta đấy.”
Thứ trách nhiệm cô Tsukiyama nhắc tới chính là hồi chị Miky xin mẹ mình để được nuôi em. Trong khi bà mẹ phản đối kịch liệt, chỉ có cô Tsukiyama là người bên cạnh ủng hộ chị Miku. Chính nhờ người này, một cộng sự, mà chị ấy đã được toại nguyện, nên em nghĩ vì thế mà cô ấy đã nhắc tới phần trách nhiệm.
“C-Cháu nên nói sao đây, um… Cảm ơn cô rất nhiều ạ.”
“Heh. Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày ta được mèo cảm ơn đấy.”
“Ơ, như vậy kỳ quặc lắm ạ?”
“Không, không đâu. Nhóc không cần phải cảm ơn ta vì điều gì đâu. Ta cũng rất vui mà.”
Không hề có một chút lưỡng lự hay giả dối nào trong lời nói của cô ấy. Điều em thực sự ngưỡng mộ chính là cô ấy đang làm việc một cách rất tận tụy cho ngôi nhà này và cho chị Miku. Với một người luôn tránh việc tiếp xúc với người khác như em, sự xuất hiện của cô Tsukiyama cứ như một điểm sáng vậy. …Dĩ nhiên là trừ khoản tinh nghịch với hay trêu chọc của cô ấy ra rồi.
“Cảm ơn nhóc rất nhiều vì ngày hôm nay. Được nói chuyện với Lumi vui lắm đó.”
“V-Vâng. Vậy, um… Còn chuyện về cháu ạ.”
“Ta sẽ không kể cho ai về nhóc đâu. Bí mật này ta sẽ đem theo xuống mồ luôn.”
Em rất biết ơn vì tất cả những gì Tsukiyama đã làm cho em, và nói thật thì em sẽ áy náy lắm nếu dám đòi hỏi nhiều hơn thế. Nhưng em vẫn chưa có đủ can đảm để thổ lộ với chị Miku. Em vẫn muốn được tiếp tục cuộc sống hiện tại này thêm một thời gian nữa. Thật là ích kỷ mà.
“...Cháu phiền cô quá rồi.”
“Ta không bận tâm đâu. …Cơ mà có đấy. Nếu cháu muốn cảm ơn ta thì ta sẵn sàng nhận nhé!”
“C-Cảm ơn cô…”
Cô Tsukiyama lại một lần nữa trưng ra một nụ cười tinh quái quen thuộc và bắt đầu nghĩ. Rồi một lúc sau, cô ấy đột ngột đứng phắt dậy. Và rồi.
“Cháu có phiền không khi đi với ta đến chỗ này một chút?”
Mỉm cười thật hiền từ, cô ấy đưa tay ra về phía em.
[note49008]