Kể từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống của em đã thay đổi hoàn toàn. Vẫn như trước, khi chị Miku có ở nhà, em sẽ ở trong dạng mèo, còn khi người duy nhất trong nhà là cô Tsukiyama thì em luôn cùng với cô ấy trong dạng người.
Sự trợ giúp mà cô Tsukiyama nói tới chính là em sẽ giúp cô ấy trong công việc nhà. Cô ấy luôn phải dọn dẹp toàn bộ căn nhà một mình và làm mọi thứ từ nấu nướng đến giặt giũ. Nếu mà phải nói thì đúng như những gì em miêu tả, cô ấy đang rất rất cần được giúp.
Dĩ nhiên là trước đây em chưa từng làm việc nhà bao giờ, nên cô ấy đã dạy cho em từ vỡ lòng và dần dần em đã có thể làm nhiều thứ em.
Thứ đầu tiên cô ấy dạy cho em là dọn dẹp, mà theo cô ấy nói thì đây là cách mọi công việc nhà bắt đầu.
“Từ giờ trở đi ta sẽ dạy cho nhóc nhiều thứ, nhưng trước hết nhóc cần phải biết cách dọn dẹp sao cho thật hoàn hảo đã.”
Đúng như đã nói, cô ấy cẩn thận chỉ bảo cho em mọi thứ đến nỗi không sót một chút gì về việc dọn dẹp. Xem ra cô ấy thường tỏ ra nghiêm khắc mỗi khi dạy cho em, nhưng em đã có thể học được mà không gặp quá nhiều khó khăn. Trông thấy em như thế, cô Tsukimiya khá ngạc nhiên, nhưng cũng tìm ra được một lý do để thuyết phục bản thân và nói, “Chà, mèo là loài vật ưa sạch sẽ mà…”
Việc tiếp theo cô ấy dạy em là giặt giũ. Việc này em cũng có thể dễ dàng học được luôn. Ngoài vụ em thích phải sạch sẽ ra, em còn thấy mình khá giỏi làm việc nhà nữa. Ít nhất thì em biết là tay nghề của mình không hề tệ.
Hình như cô Tsukiyama đã biết được điều này, nên sau đó cô ấy bắt đầu để cho em làm nhiều việc một mình hơn. Thật sự em rất vui khi công sức của mình được công nhận và được làm nhiều điều mới mẻ.
Và việc cuối cùng em được cô ấy dạy cho là nấu nướng. Em đã quen phụ cô Tsukiyama nấu ăn rồi, nên cho rằng mình sẽ có thể học được sớm thôi. …Ấy vậy mà mọi thứ không được suôn sẻ cho lắm.
Nhờ có cô Tsukiyama giám sát mà em chưa bao giờ phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào kiểu như làm lộn hết nguyên liệu lên, nhưng không hiểu sao so với các việc nhà khác thì em lại gặp khó khăn trong việc nhớ cách nấu nướng. Mấy món đơn giản thì em không gặp vấn đề gì cả, nhưng mấy món phức tạp hơn chút thì hướng dẫn của cô Tsukiyama lại hơi khó hiểu, và em thực sự chẳng biết phải nêm nếm sao cho đủ chất lượng cả.
Ban đầu em thấy rất phiền muộn vì không biết lý do vì sao mọi thứ lại khó hiểu như vậy, song lý do lại rất đơn giản: tất cả là vì em thiếu đi sự giáo dục. Kỹ năng ngôn ngữ chỉ có tác dụng với những cuộc trò chuyện ngắn. Khả năng tính toán chỉ đến mức đếm trên đầu ngón tay là cùng. Những điều ấy khiến em không thể hiểu được ngay những điều cơ bản của nấu nướng và nguyên liệu.
Vì không thể làm ngơ khi thấy em như vậy, cô Tsukiyama liền bắt đầu dạy cho em học.
Cô ấy tự bỏ tiền túi mà mua về sách giáo khoa cùng những dụng cụ khác, rồi cả trang phục hầu gái nữa, và dành quãng thời gian rảnh lúc không làm việc để giúp em học. Cứ nghĩ cô ấy sẽ chỉ dạy từ vựng và cách tính toán cần thiết để nấu ăn thôi, ấy vậy mà em lại được học mọi thứ tương đương với trình độ của một đứa trẻ loài người.
Với em, đây luôn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất em được trải qua với cô Tsukiyama. Cô ấy đã dạy em đọc và viết, và em đã có thể đọc được những cuốn sách mà trước đây chỉ dám ngắm nghía trang bìa, ấy là còn chưa kể đến chỗ công thức nấu ăn. Cô ấy còn dạy em cả môn toán vỡ lòng nữa, và ngoài những tính toán cần thiết cho việc nấu nướng, em cũng học được về thời gian và tiền bạc.
Em dần nhận ra rằng tuy mình bắt đầu làm việc để giảm bớt gánh nặng cho cô Tsukiyama, nhưng giờ đây em lại bắt cô ấy phải dành thêm thời gian và công sức của mình cho. Dù có vậy đi nữa, cô Tsukiyama chưa hề phàn nàn về điều gì cả; trái lại thì cô ấy rất nhiệt tình giúp đỡ em học.
Cứ thế, em đã thành thạo các kỹ năng nội trợ và việc học ở một tốc độ mà đến cả cô Tsukiyama cũng bất ngờ, và em đã có thể thực hiện được đa số những công việc thường ngày của cô ấy một cách hoàn hảo.
***
“Nhóc Lumi ơi. Ta để công việc hôm nay cho cháu được chứ?”
Một buổi sáng nọ, khi em đến phòng cô Tsukiyama để thay đồ làm việc như mọi khi, cô ấy đã nhờ em như vậy. Như để xoa xịu vẻ áy náy của cô ấy, em nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
“Vâng, cháu ổn ạ. Cô đi cẩn thận nha.”
“Cảm ơn cháu nhiều lắm. Vậy ta nhờ cháu hết đó.”
Nói rồi cô ấy vội vàng chuẩn bị và rời đi. Tiễn cô ấy xong, em liền xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.
“Được rồi.”
Lúc này đây em đang là người duy nhất ở nhà, và phải đến chiều thì cô Tsukiyama mới về do có vài việc vặt. Cho đến lúc đó thì em phải hoàn tất việc nhà. Và phải làm xong một mình.
Gần đây em thường được tin tưởng giao cho làm việc nhà một chút để xem em có thể làm tốt tới đâu. Dĩ nhiên không phải là do cô Tsukiyama đơn phương ép buộc em làm việc rồi, mà là vì mục đích tham khảo lẫn nhau.
Như một lẽ tự nhiên, cô Tsukiyama đã có gia đình. Vì một lý do mà cô ấy phải vừa làm vừa ở lại đây, nhưng ở nhà cô ấy vẫn có chồng con như mọi người khác vậy. Vì cô ấy gần như là không bao giờ rời khỏi ngôi nhà này, rất khó khăn để cô ấy dành thời gian cho gia đình mình. [note49061]
Khi em nghe được về điều này, em đã đề xuất là nếu em cũng giỏi việc nhà như cô Tsukiyama, cô ấy sẽ có nhiều thời gian ở với gia đình hơn. Đây chính là cách duy nhất để em có thể trả ơn cho tất cả thời gian và nỗ lực cô ấy đã dành cho em.
Lúc đầu thì cô Tsukiyama không quá tán thành ý tưởng này, nhưng khi số lượng công việc em có thể làm dần tăng lên, cô ấy đã bắt đầu cân nhắc thêm. Thế rồi, mỗi khi con cô có vấn đề gì hoặc phải ra ngoài đi công chuyện, cô ấy sẽ giao phó việc nhà cho em giống như hôm nay.
“Trước hết thì mình phải dọn nhà đã. Trước khi cô Tsukiyama về mình phải là xong nhiều việc nhất có thể mới được.”
Tuy em được giao cho việc nhà, dĩ nhiên là em phải quay trở lại trước khi chị Miku và bố mẹ chị ấy về. Em muốn là sẽ làm nhiều nhất có thể để giảm bớt gánh nặng cho cô Tsukiyama vốn đã quá bận rộn.
Thường thì khối lượng công việc sẽ nhiều gấp đôi khi cô Tsukiyama ở đây, nhưng cô ấy đã phải tự mình làm hết tất cả. Nhiều việc vậy khiến em thực sự không khỏi phàn nàn. Nghĩ thế, em bắt tay vào việc dọn dẹp nhanh và cẩn thận nhất có thể.
Dù cho công việc là rất nhiều, một khi em bắt đầu rồi thì mọi thứ cứ thế mà tiến triển theo thời gian. Đã một vài tiếng trôi qua, và chỉ còn lại vài phòng nữa thôi. Cũng sắp sửa đến lúc cô Tsukiyama về nhà rồi, nhưng em nghĩ mình vẫn có thể dọn xong ít nhất một phòng nữa.
Đang khi em dọn phòng của chị Miku, một trong số căn phòng còn sót lại, tầm mắt em bị thu hút bởi một cuốn sổ xa lạ trên bàn của chị ấy.
“...?”
Trên trang bìa là một dòng chữ “Nhật Ký” lớn, ngoài ra không còn gì khác kiểu như tên hay lớp. Nó không giống như vở chị ấy dùng ở trường, nên nó không thể là đồ hoặc bài tập chị ấy để quên được. Nếu thế thì đây là nhật ký riêng của chị Miku sao? Em chưa từng thấy chị ấy viết nhật ký bao giờ cả…
Em vô thức vươn tay tới cuốn nhật ký, nhưng đã vội vàng ngăn bản thân lại. Đọc nhật ký của người khác mà không được phép là không tốt chút nào. Với lại em vẫn đang dọn dẹp dở dang. Em cần phải làm xong việc cần làm trước đã.
Cầm chổi lên một lần nữa, em rời khỏi phòng chị Miku, và cùng lúc đó thì có tiếng mở khóa cửa trước. Hẳn là cô Tsukiyama đã quay trở lại. Em chạy vội đến cửa để đón cô ấy và lên tiếng ngay khi cửa mở ra.
“Mừng cô trở lại. Cô Tsukiya…”
“À, cảm ơn vì đã ra đón tôi. Tsukiyama…”
Cả hai đều thốt lên cùng một cái tên rồi sau đó chết lặng mà không thể giấu nổi vẻ bất ngờ khi thấy nhau.
—Trước mặt em là một người phụ nữ, chủ của cô Tsukiyama và… mẹ của chị Miku.