Khi ánh sáng trên bầu trời chậm rãi tối dần đi. Tôi đang ở một mình, mỉm cười với chiếc điện thoại khi đang trên tàu về nhà từ chỗ làm... chủ quan mà nói thì việc tôi nhìn vào điện thoại thế này có hơi kỳ.
Lý do tại sao tôi lại làm một chuyện kỳ lạ thế này, dĩ nhiên là vì bức ảnh của cô mèo yêu quý của tôi trên điện thoại rồi. Tôi đoán đó là một trong những điều sẽ xảy ra khi bạn lần đầu tiên nuôi mèo, nhưng kể từ khi Mashiro đến nhà, thư mục ảnh trong điện thoại tôi tràn ngập ảnh của em ấy.
Không biết có phải vì em ấy biết ở đó có camera, hay là vì ngại, mà Mashiro không cho phép tôi chụp ảnh em ấy. Tuy nhiên em ấy lại đáng yêu đến độ chỉ một bức ảnh ẻm đang ngủ hay nhìn ra sau là đủ để chữa lành cho tôi.
Không chỉ ở trên tàu, mà ở chỗ làm tôi cũng mở điện thoại với ảnh của em ấy lên. Tôi cảm thấy đó như là một cặp vợ chồng mới cưới vừa có con vậy, nhưng tôi có thể chắc chắn nhiều người sẽ hiểu cho thôi... Từ khi tôi đem Mashiro về, cơ bản mà nói em ấy đã trở thành trung tâm của cuộc sống của tôi.
Trước đây tôi đã từng tăng ca dựa trên tiến độ công việc. Kể cả khi ở trong công ty hoàn toàn trong sạch này, thứ ngay nay đây đang dần tuyệt chủng, thi thoảng vẫn có những dịp làm quá giờ. Nhưng gần đây tôi lại về nhà sớm hơn bất kỳ ai khi đồng hồ điểm con số không.
Tôi không vì thế mà nhận phải lời chế nhạo nào cả, và mọi người đều niềm nở khi tiễn tôi về, nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như dạo đây ánh nhìn từ họ đã trở nên ấm áp hơn. Đặc biệt là vào ngày hôm nọ, khi tôi còn lại một ít việc cần làm lúc cuối ngày, họ đã nói "chúng tôi sẽ lo phần còn lại cho," rồi đưa cho tôi một ít thức ăn vặt cho mèo.
Chuyện này càng ngày càng trở nên khó xử hơn khi mà đến cả người đàn em dưới sự chiếu cố của tôi cũng trao cho tôi sự chú ý như thế. Để đáp lễ, tôi thường xuyên được những người đồng nghiệp nhờ cho xem ảnh của Mashiro, và trước khi tôi nhận ra, Mashiro đã trở thành một nhân vật được yêu thích ở phòng ban chúng tôi.
Tôi rất hạnh phúc vì càng có nhiều người thấu hiểu và cảm thông cho sự dễ thương của Mashiro, thế nhưng sâu trong tôi lại nảy sinh một chút cảm giác chiếm hữu. Khi mà những quan hệ của tôi đã được mở rộng hơn, tôi đã học hỏi được rất nhiều từ những người đồng nghiệp có hiểu biết về mèo và nhận được đồ dùng cho mèo, những thứ khá hữu ích, nên tôi chẳng thể nói gì hơn cả...
Tôi lướt dọc thư mục ảnh của mình, vốn chỉ có mỗi ảnh Mashiro trong đó, và trở lại với tấm ảnh gần nhất. Đó là tấm ảnh Mashiro đang nhìn thẳng vào camera, một điều khá hiếm có. Nó đã được chụp tại cửa ra vào căn hộ một vài ngày trước khi tôi đi làm về.
Khi tôi về nhà hôm đó, tôi mở cửa trước ra và thấy Mashiro đang ngồi đó, như thể em ấy đang chào đón tôi. Đó là một khung cảnh như mơ mà tôi chỉ được thấy qua trên phim ảnh.
Lúc ấy đã hạnh phúc đến nỗi chỉ có thể vuốt ve Mashiro và đã hối hận khi không chụp ảnh em ấy. Đó là lần đầu tiên Mashiro chào đón tôi. Tôi đã nghĩ mình sẽ không thể được thấy lại điều ấy nữa, nhưng tôi đã nhầm...
Kể từ lúc đó, Mashiro đã luôn đợi tôi trước cửa hằng ngày.
Ngày nào cũng thế, kể vào những hôm tôi về trễ vì vài lý do này kia, Mashiro vẫn ở đó. Sau đấy, trở về nhà sau khi tan làm đã trở thành phần thú vị nhất trong một ngày của tôi.
Dù vậy, dường như đó không hẳn là em ấy đang chiều chuộng tôi, và khi tôi xoa đầu em ấy và nói "Tao về rồi đây," em ấy sẽ trở lại phòng khách như thể đã xong việc. Đó là một hành động tử tế của Mashiro, nhưng tôi không biết điều gì đã thôi thúc em ấy làm thế nữa.
Từ góc nhìn của tôi, được chào đón bởi Mashiro là một niềm vui khiến cho hai má tôi thư giãn lúc trên tàu mỗi ngày. Tuy nhiên điều đó sẽ không đem lại lợi ích gì cụ thể cho Mashiro cả. Tôi tự hỏi liệu nét lịch sự độc đáo của Mashiro đã được thể hiện ở đó chăng.
Tôi không biết sự thật là gì, nhưng tôi biết chắc rằng mối liên kết của tôi với Mashiro rõ ràng đã trở nên sâu đậm hơn. Tôi đã chọn một tương lai được sống với Mashiro. Tôi muốn thể hiện sự biết ơn của mình tới tôi của bản thân vì đã chọn như thế, và tới Mashiro vì đã chọn tôi. Sẽ là đủ nếu chúng tôi cứ tiếp tục cho mọi thứ tiến triển thật chậm từng chút một. Không việc gì phải vội cả.
Khi tôi xem bức ảnh của Mashiro và nghĩ về điều đó mất một lúc lâu, chuyến tàu đã dừng lại tại nhà ga gần chỗ tôi nhất. Tôi xuống tàu, đi qua cửa soát vẻ, và bước ra ngoài để thấy những ngôi sao đã tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Những buổi đêm, vốn tháng trước đã từng rất lạnh đến nỗi tôi khó mà thở nổi, đã dần trở nên ấm áp hơn khi mùa xuân đến. Dù vậy, tại thời điểm này trong ngày, nếu không mặc áo ấm thì vẫn sẽ lạnh lắm. Nhưng vào ban ngày thì đó lại là một mùa thoải mái với những cơn gió mát mẻ.
Mùa mà tôi gặp được Mashiro đã kết thúc, và một mùa mới đang chuẩn bị bắt đầu. Những ngày tháng tôi trải qua với Mashiro trôi qua như một cái nháy mắt vậy. Ngày nào cũng tràn đầy sức sống cả, nhưng trước khi tôi kịp nhận ra, một thời gian dài đã trôi qua mất rồi.
Khi tôi nghĩ lại thời điểm chúng tôi lần đầu gặp nhau, tôi nhận ra rằng khoảng cách giữa tôi và Mashiro đã thu hẹp lại rất nhiều. Ban đầu ngay cả khi được vuốt ve Mashiro cũng cảm thấy lưỡng lự, nhưng giờ đây em ấy lại tiếp cận tôi thường xuyên hơn.
Khi tôi gọi tên em ấy, lúc nào ẻm cũng đáp lại thật dễ thương và ăn hết phần thức ăn mà không bỏ mứa. Thêm nữa, gần đây em ấy đã gọi tôi dậy buổi sáng và thậm chí còn chào đón khi tôi trở về nhà. Những ngày tháng của tôi ngày càng trọn vẹn hơn, và cùng lúc đó, tôi cũng ngày càng trở nên dựa dẫm vào Mashiro.
Theo lời của Sakakibara, tính khí của loài mèo khá khó đoán, và đôi khi chúng ra ngoài chơi mấy ngày mới về. Chúng thường sẽ trở lại khi thấy đói, nhưng nếu Mashiro cũng ở trong tình trạng như thế, tôi sẽ lo đến mức chẳng thể đi làm nổi mất.
Tôi không thể nói chắc liệu Mashiro sẽ làm thế. Tôi luôn cố để giữ cho cửa nẻo đóng kín, nhưng đúng là Mashiro thèm khát thế giới bên ngoài. Nếu tôi có thể tạo một môi trường nơi Mashiro có thể ra ngoài mà không cần lo lắng, thì tôi sẽ không ngần ngại mà cho em ấy ra ngoài chơi.
Khi tôi đang âm thầm ra quyết định như thế trong đầu, tôi đã đến trước cửa căn hộ nhà mình. Tôi mở khóa cửa rồi bật đèn lên, tưởng tượng ra khung cảnh sẽ xuất hiện trước mặt.
"Mừng anh về, anh Satou."
"Ah. Tao về rồi đây Mashiro."
Tôi đưa tay về phía đầu của Mashiro, người hôm nay vừa chào đón tôi bằng một nụ cười ấm áp. Và rồi, bằng toàn bộ sự biết ơn, tôi khẽ vuốt ve mái tóc suôn mượt của em ấy.
".........Ể?"
Người mà tôi vừa với tới... không phải là một cô mèo với bộ lông trắng muốt mà khi chạm vào rất dễ chịu.
-Đó là một cô gái tóc bạc dễ thương mặc mỗi một chiếc áo thun đang ngồi trên sàn nhà mà nhìn tôi.