[note40893]
Một ngày nọ, tôi tỉnh dậy nhờ báo thức trên điện thoại như mọi khi. Mắt nhắm mắt mở trên giường, tôi vươn tay tới chiếc điện thoại để tắt báo thức đi. Bàn tay đang mò mẫn trên giường của tôi bất ngờ chạm phải một thứ gì đó không phải điện thoải.
Trong trí nhớ tôi cảm giác này thật mới lạ. Nó thật bông xù và có chút thu hút. Ban đầu tôi có hơi nghi ngờ, nhưng khi tôi nhấc đôi mi mắt nặng trịch lên, tôi thấy Mashiro đang nhìn mình.
"...Chào buổi sáng nhé Mashiro."
Tôi nói khi xoa đầu em ấy, rồi ẻm dụi mặt mình vào tay tôi và đáp, "Nyao." Tôi tự hỏi đây có phải là nằm mơ giữa ban ngày không, nhưng tôi chắc chắn rằng cảm giác này là thật. Không còn nghi ngờ gì nữa.
May thay, hôm nay là một ngày nghỉ giống như hôm qua. Cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm trong tay, tôi một lần nữa chìm vào mơ màng...
"Nya, nya."
...Ngay khi tôi chuẩn bị ngủ lại, một thứ gì đó ấn ấn vào cánh tay tôi. Từ bên tai tôi nghe được một tiếng kêu dễ thương của Mashiro. Nghe như thể em ấy đang đòi hỏi cái gì đó vậy. Tôi mở một mắt ra và liếc xuống để thấy rằng Mashiro đang khẽ khều khều cánh tay đang vươn ra của tôi.
"Meow!"
"Ôi, thêm năm phút nữa đi..."
"Fu-nya~"
Khi tôi cố để dỗ bản thân ngủ lại, em ấy vẫn đánh vào cánh tay để làm phiền tôi. Theo cách nào đó, tôi cảm thấy như thể mình có thể dùng tiếng kêu cùng cảm nhận xúc giác từ em ấy như một liều thuốc để chìm vào giấc ngủ ấy.
Tuy vậy, em ấy không thường xuyên gọi tôi dậy một cách quyết liệt như vậy. Ngay từ đầu đã hiếm khi có dịp Mashiro cố gắng đánh thức tôi rồi. Có lẽ em ấy có lý do nào đó để muốn tôi dậy sớm thế này.
Em ấy thực sự đang đói, hay chắc là đang có một chương trình TV em ấy muốn xem vào buổi sáng sớm nhỉ... Tôi không biết vế sau là đúng, nhưng nếu có lý do, thì tôi không thể nằm mãi trên giường nữa rồi. Dù cho tôi có hơi buồn ngủ, tôi kéo chăn xuống rồi ngồi lên. Đứng dậy khỏi giường, tôi mở rèm ra và đi tới chỗ Mashiro.
"Buổi sáng tốt lành, Mashiro. Có chuyện gì sao?"
Tôi ngồi xuống trước Mashiro và xoa đầu em ấy trước khi hỏi. Dù vậy Mashiro không quan tâm, và khi em ấy nhận ra lời chào buổi sáng đã hoàn tất, em ấy bước lại chỗ cửa sổ với cặp rèm cửa đang mở để tắm mình dưới nắng mặt trời.
...Tôi tự hỏi mình bị đánh thức vì điều gì vậy. Người xưa từng bảo dậy sớm sẽ đem lại lợi ích tuy nhỏ thôi, nhưng tôi thắc mắc liệu mình đã được đánh thức như một người mẹ đánh thức con chăng. [note40896] Tôi vui vì đã được trải nghiệm một sự kiện hiếm khi được Mashiro gọi dậy, nhưng tôi lại thấy như mình đang chẳng hiểu mô tê gì vậy.
Nay là một ngày nghỉ, nên không cần gì phải vội cả. Hiện tại thì tôi đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng như mình thường làm. Sau khi đã hoàn tất việc làm bữa sáng cho cả tôi lẫn cho Mashiro, tôi gọi Mashiro, lúc này đang nằm bên cửa sổ.
Bữa sáng vẫn giống như mọi khi: bánh mì nướng và cacao nóng. Bữa của Mashiro cũng như thế luôn. Về phần tôi, bữa sáng thế này đã trở thành một thói quen, nhưng tôi không biết liệu Mashiro có chán ngán khi phải ăn hoài một thứ không nữa.
Tôi đã lên kế hoạch sẽ đổi món nếu Mashiro thường xuyên bỏ bữa hay bỏ ăn, nhưng cho đến giờ em ấy chưa bỏ mứa chút nào dù chỉ một lần. Em ấy ăn theo cùng một thực đơn giống như tôi, và hầu như chẳng bao giờ tham phiền vì đói trong những giờ ăn nhẹ. [note40899]
Tôi đã nghĩ rằng sở hữu một con mèo sẽ sinh ra rất nhiều việc và khó khăn, nhưng hình như cũng không tệ lắm. Tôi hiểu rằng điều đó phụ thuộc rất nhiều vào tính cách của con mèo, nhưng với trường hợp của Mashiro thì hẳn là em ấy thuộc loại mèo thường thấy mà không cần quá nhiều sự quan tâm.
Tôi cũng nghĩ Mashiro và mình gần đây đã trở nên gần gũi hơn, và chắc là Mashiro cũng cảm thấy như thế luôn. Tuy nhiên tôi lại thấy đúng hơn khi nói em ấy đã trở thành một người bạn mà tôi có thể trò chuyện cùng mà chẳng cần phải e dè, thay vì việc em ấy đã bắt đầu chiều hư tôi.
Không phải là tôi hiểu được ngôn ngữ của Mashiro, tất nhiên rồi, song tôi có cảm giác rằng cả hai đã có thể thấu hiểu được suy nghĩ của đối phương. Ừ thì, để phá vỡ đi ảo tưởng của bản thân, mới sáng nay thôi tôi đã nhận phải một chút đòn thông não rồi... [note40902] Nhưng dù vậy đi nữa, tôi đã cảm nhận được sự thấu hiểu lẫn nhau đặc biệt là khi cuộc sống thường ngày tiếp diễn.
"Cảm ơn vì bữa ăn."
"Nya~"
Tôi chắp tay lại vào nhau, và khi tôi nói thế, Mashiro kêu meo đáp lại. Bạn có thể thấy đấy, Mashiro là một cô mèo lịch sự. Như mọi khi, hành vi của Mashiro không chỉ giống con người, mà còn giống mèo nữa. Tôi đã quen với điều này của em ấy rồi.
Nếu tôi dành thời gian với Mashiro dựa trên hình ảnh của một con mèo tôi mang trong đầu, khoảng cách sẽ là quá lớn để theo kịp. Dù cho Mashiro vẫn ở trong tình trạng tốt, sau khi ăn xong một bữa ngon, em ấy bắt đầu đi tắm rửa bản thân như một con mèo.
Tôi đặt đống đĩa qua một bên rồi ngồi lên sofa. Tôi tự hỏi mình có nên bật TV lên không, nhưng sau khi thấy những hành động của Mashiro, tôi quyết định sẽ không làm thế nữa. Dường như hôm nay Mashiro đang có tâm trạng để tắm nắng, và sau khi việc tắm rửa đã hoàn tất, em ấy trở lại bên chiếc cửa sổ. Tôi cũng không có hứng thú xem TV luôn, nên đã quyết định sẽ đọc phần còn lại của cuốn sách còn dang dở.
Khi Mashiro làm đổ cacao, cuốn sách này và điện thoại của tôi cũng bị vạ lây, nhưng thật may khi chỉ nhận những thiệt hại tối thiểu. Chiếc điện thoại có kháng nước, nên rửa sơ qua nước là đủ cho nó rồi, nhưng cuốn sách thì không.
Tuy vậy, vì tôi đã nói nhiều lần trước đó, lỗi lớn nhất vẫn là do tôi. Vì thế mà tôi đang đọc phần còn lại của cuốn sách mà không vứt đi, coi như đó là một lời cảnh cáo. Sau khi đọc được một lúc, Mashiro tiến lại ngồi bên cạnh tôi, hình như đã thỏa mãn sau khoảng thời gian dưới ánh mặt trời. Nhưng khi em ấy nhìn thấy cuốn sách tôi đang cầm, biểu cảm của ẻm đanh lại và ẻm dừng bước.
Tôi đóng sách lại và vỗ lên đầu gối mình, và em ấy cẩn thận tiến lại rồi nhìn vào mặt tôi. Tôi không nghĩ Mashiro phải chịu trách nhiệm, nhưng có thể hiểu tại sao em ấy lại nghĩ thế, dựa trên tính cách của ẻm.
"Không có gì phải lo lắng đâu. Tao an tâm vì Mashiro đã không bị thương hơn là vì cuốn sách mà."
Tôi chạm vào má của Mashiro. Nhẹ nhàng vuốt ve em ấy, tôi mỉm cười chậm rãi để trấn an em ấy.
"Nên đừng có nhìn tao như thế. Tao không cần thứ gì khác đâu khi mà Mashiro quý giá của tao vẫn sống hạnh phúc."
Tôi không biết Mashiro đã trải qua quá khứ như thế nào. Chắc là em ấy đã từng sống trong một nơi sung túc và thoải mái hơn. Chắc là em ấy đã sống một cuộc đời thầm lặng, không nhất thiết phải giàu sang làm gì.
Tôi cũng thắc mắc liệu Mashiro đã suy nghĩ những gì bên trong chiếc hộp giấy vào cái ngày tuyết rơi đó. Có phải em ấy đã nghĩ và đã hy vọng sẽ có điều gì xảy ra với em ấy chăng?
Tôi đã quyết định sẽ đem đến cho Mashiro nhiều sự ấm áp nhất có thể ngày hôm đó, để khiến em ấy quên đi những sự lạnh lẽo đã phải chịu đựng. Tôi sẽ biến ngôi nhà này thành một nơi Mashiro sẽ nghĩ, "đây là nơi hạnh phúc nhất mình từng ở trong đời." Với mục tiêu đó ẩn sâu trong trái tim mình, tôi đã dành ra những ngày tháng của mình với Mashiro.
"Nếu mày không phiền, làm ơn hãy tiếp tục ở bên tao nhé."
Mashiro lắng nghe những lời tôi nói bằng ánh mắt chân thành. Rồi em ấy trượt khỏi tay tôi và nằm xuống bên cạnh tôi, khẽ nhắm đôi mắt lại.