Đó là một ngày trong tuần, đang là giờ nghỉ trưa tại chỗ làm. Như mọi khi, Sakakibara đang ngồi chung bàn với tôi, ăn hộp cơm trưa được làm bởi cô bạn gái Ayano của nó với một nụ cười toe toét trên khuôn mặt.
"Tao sẽ không cho mày gì hết ngay cả khi mày nhìn tao như thế đâu, hiểu chứ?"
"Tao thèm vào."
Sakakibara mỉm cười vui vẻ khi tôi lạnh lùng gạt đi câu nói bóng gió tôi được nghe trước đây. Dù cho tôi có chút ngưỡng mộ thằng ấy, tôi không ghen tỵ với nó. Vấn đề là ở cái tuổi của mình, tôi đã trở nên hời hợt với mấy chuyện tình cảm, nhưng tôi đoán đó chẳng phải là gì đó tôi nên dấn thân vào.
"Satou này, mày đã từng mong ước có được một cô bạn gái dễ thương để làm cho mày những món ăn nhà làm chưa?"
"Đó là một trong số những câu chuyện tình cảm ưa thích của mày à?"
"Không, không phải thế, chỉ là tao tò mò thôi..."
"Cũng không phải là tao không mong đợi gì, nhưng với tình trạng hiện tại của tao thì điều đó không thực tế đâu."
Nếu hồi là học sinh tôi ít nhiều hứng thú với tình yêu, có lẽ tôi sẽ mang quan điểm đó. Nhưng xét trên tình hình lúc này và tâm trạng của bản thân, nhưng suy nghĩ kiểu đó sẽ không bao giờ nảy ra trong đầu tôi.
"Chà, nếu đó là điều mày muốn, tao chịu vậy..."
"Tao sẽ biết ơn lắm nếu mày làm thế đấy."
Điểm tốt của Sakakibara là nó không lấy tư tưởng của người ta ra trêu cho vui. Nó cũng là một người quân sư và đã cho tôi vài lời khuyên, nhưng nó không can dự vào quá sâu đến nỗi bỏ qua ý kiến của tôi. Cái cách Sakakibara nắm bắt khoảng cách giữa chúng tôi rất thoải mái, vì thế mà hẳn đó là lý do tôi đã làm bạn với nó kể từ khi vào công ty.
"Gần đây mà đã dành rất nhiều thời gian với bé Mashiro nhể?"
"Tao không còn gì để nói cả."
"Theo cách nào đó, có lẽ bé Mashiro là bạn gái hiện tại của Satou đấy."
"Nghe đúng phết chứ đùa."
Sakakibara nói với một tràng cười đùa giỡn, nhưng tôi chẳng thể phủ nhận gì cả. Chúng tôi ăn tôi cùng nhau, xem TV cùng nhau, và ngủ dưới chung một mái nhà. Tôi nghĩ chúng tôi còn hơn cả người yêu ấy. Chúng tôi giống chồng và vợ hơn cơ.
"Nếu mày có cơ hội, hãy cho phép tụi tao gặp bé Mashiro nhé. Khi tao cho Ayano xem ảnh thì em ấy rất muốn gặp Mashiro đấy."
"Ahh, tất nhiên rồi."
Trong những ngày đầu khi tôi nhặt em ấy về, em ấy vẫn có chút cảnh giác với tôi, nên tôi đã tránh mời người ta đến thăm nhà. Vốn từ đầu tôi đã không thường xuyên mời người tới chơi rồi, nhưng Sakakibara đã đến nhà tôi vài lần trước đây.
Hẳn là Mashiro đã quen với việc sống trong nhà tôi. Cũng đến lúc tôi mời họ qua chơi rồi, vì họ là những người bạn đáng tin. Tôi hứa với Sakakibara như thế rồi đưa đũa ăn nốt phần còn lại của bữa trưa.
Vài ngày sau. Mặt trời tỏa nắng ấm ấp, và cảm giác như mùa xuân đang đến vậy. Hôm đấy không có chuyện gì bất thường xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của tôi với Mashiro, và tôi đang thư giãn mà tận hưởng ngày nghỉ của mình.
Gần đây tôi đã chú ý tới khoảng cách giữa mình và Mashiro nhiều hơn bao giờ hết. Lý do cho chuyện này là để quyết định xem liệu Sakakibara và Ayano có thể đến thăm em ấy không.
Mashiro không hẳn là thân thiện lắm, nhưng em ấy chưa bao giờ tỏ ra hăm dọa, kể cả với tôi khi gặp nhau lần đầu. Nên tôi không nghĩ đó sẽ là vấn đề lớn nếu hai người họ tới, nhưng tôi sẽ quan sát Mashiro lần nữa để xem em ấy thoải mái thế nào trước đã.
Mặc cho trời chẳng có mây và bầu không khí nhộn nhịp bên dưới, tôi đang ngồi yên như tượng trên sofa, không cử động chút nào. Không phải là tôi không khỏe, và tôi cũng chẳng bị thương chút nào cả. Nhưng lý do khiến tôi không thể cử động chút nào là vì thứ trắng toát bông xù trên đùi tôi.
Tôi đang xem TV cùng với Mashiro như mọi lần khi chuyện đó xảy ra. Không nói không rằng, Mashiro đã trèo lên đùi tôi. Tôi đang không ngồi ở giữa ghế sofa nơi tôi có thể đã di chuyển, mà là ở cạnh ghế.
Trước đây tôi đã từng đưa tay ôm Mashiro và đặt em ấy lên đùi mình, nhưng ẻm chưa bao giờ tìm đến tôi cả. Tôi biết tính của em ấy là vậy, nhưng điều đó quá đột ngột để tâm trí của tôi nắm bắt kịp.
"Mashiro...?"
Không biết nên làm gì, tôi gọi tên Mashiro. Mashiro nhìn tôi một lần, kiểm tra sự thoải mái của đôi chân tôi, và tôi cuộn tròn hẳn lại trên đùi tôi. Cùng với niềm hạnh phúc, cảm giác không biết nên làm gì khiến đầu tôi kẹt cứng và suy nghĩ thì lẫn lộn đi.
Đó không phải là vì tôi đang cầm snack, hay có những hình ảnh thiên nhiên trên TV. Tôi không nhớ mình đã làm gì để khiến Mashiro hạnh phúc như lúc này cả. Dù cho đó chỉ là tùy hứng, nhưng Mashiro của trước đây sẽ không bao giờ hành động như thế này. [note40872]
Những cảm xúc lẫn lột quay cuồng trong tâm trí tôi, nhưng thứ duy nhất bản thân có thể chắc chắn ngay lúc này là, em ấy đang đổ tràn trái tim tôi với sự hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi dự đoán rằng tình cảm của tôi đã phần nào đó chạm tới trái tim của tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng tròn, bông xù của Mashiro. Vì ngay hôm qua thôi tôi đã tắm rửa cho cơ thể em ấy, bộ lông của Mashiro khi chạm vào đã trở nên thoải mái hơn. Khi tôi nhẹ nhàng chạm vào và vuốt ve lưng ẻm, tôi không thể nào bỏ đi cái cảm giác mềm mại dường như đang bao trọn lấy tay mình.
Mashiro có vẻ là không bận tâm, và em ấy vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn, mặc cho tôi muốn làm gì tùy ý. Khi tôi vuốt ve đầu và gãi gãi cổ em ấy, ẻm sẽ kêu gừ gừ và tạo ra những tiếng kêu ngọt ngào. Cái thứ sinh vật dễ thương gì thế này?
"Có chuyện gì xảy ra làm mày vui sao?"
"Meow!"
Tôi biết có điều gì đó đã xảy ra. Tuy vậy, vì tôi chưa từng rời khỏi nhà, tôi chắc chắn rằng những hành động của mình chính là lý do, nhưng vẫn không thể đoán ra được. Em ấy thích chỗ snack tôi cho như là một lời xin lỗi sau khi tắm cho ẻm ngày hôm trước sao...? Tôi cứ nghĩ em ấy không phải loại mèo hay quan tâm tới thức ăn như thế chứ, nhưng tôi tự hỏi liệu điều đó là sai chăng.
Tôi đã thắc mắc là tại sao, nhưng trong nỗi niềm hạnh phúc này, mọi lý do đều trở nên vô nghĩa, nên tôi sẽ chỉ tiếp tục vuốt ve Mashiro thôi.
...Dù vậy, sự thay đổi trong khoảng cách giữa tôi và Mashiro không dừng lại ở đây, mà đã trở nên càng ngày càng gần và gần hơn nữa.