"Đ-để xem nào..."
Khi tôi về nhà, tôi bắt gặp một cô gái mình chẳng hề quen biết. Tình huống tôi đang gặp phải lúc này dù sao đi nữa vẫn chẳng thực tế chút nào mà.
Một cô gái đang ngồi tại bàn, đối diện với tôi và nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Đôi mắt to tròn của cô nàng tỏa sáng như ráng chiều vậy. Cô có một mái tóc bạc, suôn mượt từ đầu đến chân. Khuôn mặt của cô ấy cực kỳ cân đối, và tôi cảm thấy khó xử khi cô ấy cứ nhìn vào tôi.
"Tại sao anh lại im lặng vậy ạ? Anh Satou."
"Sao lại gọi thẳng tên như thế... Ý tôi là, cô thực sự là ai vậy.
Cô gái tóc bạc hành động mà chẳng hề lưỡng lự. Về phần mình, tôi đang không biết nên trả lời cô gái xâm nhập trước mặt mình sao cho tự nhiên nữa. Dù cho tôi không chắc tại sao cô ấy lại bĩu môi khi tôi tỏ ra bối rối thế này... Nhưng dễ thương thật đấy.
"Anh không nhận ra em sao?"
"Tôi chẳng biết gì cả đâu..."
Tôi là con một và không đời nào có một người chị em gái đáng yêu thế này, và mặc dù cô ấy là họ hàng, tôi cũng không nhớ ra nổi. Tôi năm nay đã hơn 20 tuổi rồi mà chưa có kí ức nào về việc từng gặp cô gái này cả. Tại sao mình lại có thể quên một cô nàng ấn tượng như này chứ?
Cô ấy vẫn bĩu môi mà nhìn tôi chằm chằm. Nếu trước đó giữa tôi và cô gái này có một sự kết nối nào đó, tôi chỉ có thể lắc đầu vì chẳng thể nhớ nổi.
"...Anh vẫn không hiểu ạ?"
Cô ấy đặt hai tay lên đầu như thể muốn nói mình chẳng còn lựa chọn nào khác. Khi em ấy buông tay ra, thứ trông có vẻ là một đôi tai mèo xuất hiện.
"Trò lừa này hay thật đó."
"Đó không phải là trò lừa!"
Ngay lập tức tôi khen cô ấy vì thủ thuật đột ngột ấy, nhưng vì lý do nào đó tâm trạng của cô lại càng tệ đi. Khá thật đấy chứ, đôi tai bông xù ấy. Quả là một trò ảo thuật khá chăm chút.
Tôi không hiểu sao cô ấy là bất chợt làm thế, nhưng bản thân đôi tai mèo trông thật đẹp và dễ thương, nên cho tới giờ thì với tôi thế này là ổn. Tuy vậy, tôi từng thấy hình dạng của đôi tai này rồi...
"Anh Satou, anh thiếu tinh thế thật đấy."
Cô ấy bất ngờ phóng về phía tôi một lời nhận xét gay gắt... Tại sao tôi lại tự nhiên bị một người tôi chưa từng gặp bao giờ lôi ra làm trò đùa vậy. Còn tệ hơn nữa là cô ấy thở dài thật lớn rồi gắn chặt ánh nhìn vào mặt tôi.
"Dù cho cô có nói thế thì..."
"...Anh có chắc là mình không hiểu không?"
Biểu cảm của cô gái bỗng tối sầm đi và tông giọng cô chùng xuống. Tôi có thể nói ngay rằng ẩn sau biểu cảm của cô ấy là một nỗi buồn rất lớn. Cảm giác như thể cô ấy sẽ biến mất nếu tôi tiếp tục nói những lời làm cô ấy thất vọng vậy.
"Tôi xin lỗi, chờ tôi một chút đã."
Tôi xin lỗi cô ấy và đưa ánh nhìn vốn hướng về chỗ khác để một lần nữa nhìn cô... Tôi chẳng thể tìm ra được gì cả. Nói ra thì thật vô đạo đức, nhưng cô ấy đang bán khỏa thân và tôi không thể nhìn vào cô ấy quá nhiều được.
Lúc này bàn đang che cho, nhưng cô ấy đang không mặc gì bên dưới cả. Nếu là cặp đùi của cô đang lộ ra, và tôi không thể không nhìn vào chúng. Nếu tôi không nhầm thì hình như đó là áo của tôi nhỉ...
Tôi đưa cho cô ấy một cái chăn gần đó, như thế hại mắt tôi quá. Cô ấy nhận lấy cái chăn với một chút vẻ hiếu kỳ trên khuôn mặt, nhưng khi cô thấy tôi, cô hiểu tôi đang có ý gì và đặt tấm chăn lên hai chân với một chút sắc đỏ trên má.
Tôi lại nhìn cô ấy là thấy rằng cô ấy có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Làn da cô trắng và mái tóc cô như tuyết vậy, dù khuôn mặt cô là của người Nhật. Đôi tai mèo ló ra khỏi tóc cô ấy cũng trắng và bông xù, và chúng thường xuyên cử động và đổi hướng... Không, nó bị làm sao vậy, thật đấy.
"N-này. Cô ơi"
"Vâng, có gì vậy ạ?'
"Tôi có thể chạm vào đôi tai mèo của cô không?"
"Eh...? Không, được mà."
Trong một khoảnh khắc cô ấy tỏ ra phân, nhưng rồi rụt rè đưa đầu ra. Khung cảnh cô ấy đưa người lại về phía tôi với đôi mắt nhắm chặt như thể đang đợi tôi khiến cho tôi tưởng tượng ra mấy cái kỳ quặc, và tôi lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ xấu xa đó.
Đôi tai mèo của cô ấy, thứ trước đây luôn dựng đứng lên, lại rụt lại như thể sợ hãi cái chạm từ tôi. Bản thân cô ấy trông có chút xấu hổ, và điều đó được thể hiện ra rất rõ ràng. Tôi không biết đôi tai này có cơ chế hoạt động như thế nào, liệu đó là những chuyển động tinh vi hay chúng đúng là được liên kết với cảm xúc nhỉ...
Để có thể vén màn bí mật này, tôi vươn tay tới đôi tai mèo của cô ấy... Chon. [note40932]
"Meow..."
Khi tôi chạm vào chúng, cô ấy khẽ kêu lên một tiếng. Đôi tai mèo co giật rồi phản hồi lại những chuyển động của bàn tay tôi. Chúng bông xù đúng như vẻ ngoài, và ấm áp như da người vậy. Thành thật mà nói, chúng quá thật để có thể là một trò ảo thuật. Đôi tai mèo ấy thực sự có vẻ là một phần của cơ thể em ấy.
Tuy vậy, nó chỉ làm cho cô ấy trở nên bí ẩn hơn thôi. Một cô gái xinh đẹp biết tôi, người tôi đã từng gặp trước đây, và có một đôi tai mèo trông như đồ thật. Tôi càng nghĩ về điều đó, tôi lại càng không hiểu nổi. Trong trí nhớ của tôi, tồn tại một cô gái với một mái tóc trắng xinh đẹp à-
...Mashiro?
Vì lý do nào đó, từ đó kẹt lại trong đầu tôi.
...Mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt màu cam xinh đẹp, và hình dáng của đôi tai bằng cách nào đó thật quen thuộc. Chỉ là tôi cứ thế mà đưa ra một phán đoán bừa bãi cho có thôi, nhưng tôi biết chắc chắn người mang những nét đó là ai. Những gì cô ấy đã nói và làm cho đến giờ với tôi đều hợp lý, chỉ trừ một thứ: cô ấy quá ư là phi thực tế. Nhưng, liệu có thể... chăng?
Tôi ngước lên với một chút khả năng, hy vọng và sự lo ngại trong tim. Nếu suy đoán này là đúng... Tôi nghĩ, rồi nhìn quanh căn phòng.
Không có dấu hiệu của em ấy trên giường hoặc trên sofa. Cũng không có gì cho thấy em ấy đã chạy đi. Điều đó có nghĩa em ấy là "cô gái" đã chào đón tôi ở cửa chỉ vài phút trước thôi...
"Mashiro... đúng không?"
Tôi quay sang em ấy rồi nói cái tên đó ra. Vì lý do gì đó, tôi đã có thể nói ra tên ẻm mà không cảm thấy khó chịu, dù cho người ngồi trước mặt tôi rõ ràng là một cô gái loài người. Cô gái với mái tóc bạc xinh đẹp và đôi tai mèo mỉm cười dịu dàng và nói. [note40931]
"Vâng. Anh Satou."
Em ấy gật đầu rồi gọi lại tên tôi.