Chương 11: Thứ hạng quái vật
Có những nguyên tắc được gọi là “thứ hạng quái vật”, và chúng tương đồng với thứ hạng mạo hiểm gia của chúng tôi.
Ví dụ, thứ hạng quái vật của một tên Goblin bình thường là H chẳng hạn.
Điều này có nghĩa là loài quái vật thấp hơn hai hạng so với một mạo hiểm gia hạng F bình thường.
Tương tự như thứ hạng của loài người, giá trị kỹ năng của quái vật cũng tăng lên gấp 2 lần mỗi khi tăng hạng, tức nghĩa 2 tên quái vật ở một thứ hạng nhất định sẽ có cùng mức độ đe dọa với 1 tên ở thứ hạng cao hơn. Sức mạnh thực chất có thể nói là cao gấp 4 lần, nhưng ở đây, để cho thuận tiện, thì việc nhân đôi nghĩa là sức mạnh của hai thân hình so với một.
Dựa trên hệ thống này, một mạo hiểm gia hạng F có thể chiến đấu một cách công bằng với 4 tên Goblin bình thường. Rõ ràng rằng đây là những sự khái quát khá lớn, nhưng chúng hoạt động như là một phương pháp ước lượng dự kiến vậy.
Tuy nhiên, như vậy nghĩa là một mạo hiểm gia hạng F sẽ thực sự phải đánh lại với 4 tên Goblin cũng được xếp ngang hàng nhau một mình. Những cú đánh giao dịch với một đối địch thủ có cùng tầm cỡ, thế có nghĩa là 50% mạo hiểm gia đó sẽ thất bại.
Những mạo hiểm gia chính thống sẽ đảm bảo rằng mình có mang theo một vài cái gì đó làm vật đệm cho mình, hoặc là làm việc thật chậm mà chắc, nhằm giảm thiểu nguy cơ phải bỏ mạng. Có thể nói rằng hệ thống xếp hạng nhiệm vụ đã tính đến những sai sót như vậy rồi.
Ví dụ như là nhiệm vụ tiêu diệt Goblin chẳng hạn. Goblin thường bao gồm nhóm tầm hai tá mạnh. Dựa trên hệ thống xếp hạng đã nói trên, đây sẽ là trận đánh mà một đội gồm 4 mạo hiểm gia hạng F sẽ gặp nhiều bất lợi hơn.
Tuy nhiên, hiếm khi lại có đội mạo hiểm gia nào lại đi gánh toàn bộ cả đám Goblin chỉ trong duy nhất một trận đánh duy nhất cả. Bởi lẽ người ta cho rằng những mạo hiểm gia sẽ sử dụng chiến thuật chia để trị, thế nên họ mới dự đoán rằng việc một đội hạng F có thể xử lý cả một nhiệm vụ như vậy là điều khả thi, ngay cả khi có sự cố xảy ra đi chăng nữa.
Nói chung thì, để lại một ít sai sót bằng cách có được 2 đến 4 lần sức mạnh từ phe đối địch cũng không phải là tệ lắm. Nếu có một đội gồm 4 mạo hiểm gia hạng F, sẽ rất phù hợp để đảm nhận 4 đến 8 tên Goblin cùng một lúc.
Tất nhiên rồi, nếu một người có đủ khả năng đảm nhận lượng sai sót như vậy thì tuyệt biết bao, nhung những người có đủ khả năng để làm vậy thường sẽ chọn lựa thứ hạng cao hơn, và vì vậy nên, thay vào đó sẽ có những nhiệm vụ bổ ích hơn.
Về phía cá nhân, tôi thấy rằng lượng sai sót lớn đến vậy thực sự có thể sẽ là trở ngại cho cả đội. Theo như một trong những tác giả yêu thích của tôi, người đã sống sót dưới thân phận là một mạo hiểm gia trong khoảng 30 năm trước khi nghỉ hưu ở tuổi thứ 46 thì, cơ hội bỏ mạng của con người thường tăng lên gấp đôi vì những lỗi nhỏ, xui rủi, hoặc tai nạn hơn là vì bị áp đảo một cách chính cống nhất.
Thế có nghĩa, cuốn sách của ông viết về phiêu lưu không được nổi tiếng cho lắm. Có vẻ như công chúng lại yêu thích những cuốn sách phiêu lưu được sửa lại cho hợp đến nặng nề, hay là chủ đề máu me, đầy sự kích thích trong lối phiêu lưu cẩn thận của ông. Tôi thì thích cái thực tại chưa được tô vẽ chút son phấn nào hơn, thế nên tôi không đồng ý lắm với ý kiến của công chúng, nhưng chẳng cũng liên quan tí nào cả.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào thì, sự khác biệt về sức mạnh giữa mạo hiểm gia và quái vật thường được suy xét kĩ với lượng lỗi như vậy trong đầu.
Đây chính là điểm mà tên Goblin Chúa trở nên rắc rối và phiền phức.
Mức độ đe dọa của Goblin Chúa là hạng E. Muốn đánh lại một địch thủ như vậy thì cần tối thiểu 2 mạo hiểm gia hạng F. Nếu xem xét cả số lượng lỗi nữa thì con số ấy sẽ tăng lên thành 4.
Thế nhưng, điều đó chỉ áp dụng với những mạo hiểm gia hạng F thông thường, ví dụ như những tên mới bỏ học gần đây từ Học viện Phù thủy và những mạo hiểm gia đồng cấp khác chẳng hạn. Cái nhãn đấy lại không áp dụng với tôi.
Satsuki có vẻ như cũng vậy. Nếu những lời của Cyril mà đúng thì, cô nàng ấy cũng là một lực lượng được cho là có thể vượt qua trình độ của những mạo hiểm gia hạng F thông thường.
Lúc Satsuki đi xuống con đường dẫn tới căn phòng cuối cùng, tôi tiến lại gần từ phía sau và thì thầm vào tai cô ấy.
“Satsuki, tôi muốn hỏi chuyện một chút.”
“W-William? Gì vậy? Sao cậu tới gần thế?”
“Chúng ta đang gần với đích đến cuối cùng rồi. Đừng tạo ra nhiều tiếng ồn quá.”
Có thể nói rằng cô nàng đã hiểu nhầm thứ gì đó rồi, bằng chứng là khuôn mặt có chút ửng đỏ của cô lúc này đây. Lạ lùng thay, tôi lại cảm thấy thích thú với cái biểu cảm đấy.
“À, phải rồi nhỉ. Thế có chuyện gì vậy?”
“Satsuki nghĩ mình có thể đấu tay đôi với tên Goblin Chúa được không?”
Vào lúc này, tốt nhất là chỉ nên hỏi trực tiếp luôn.
Một đánh giá cá nhân của một người về chính người đó, đấy là một mẩu thông tin rất là quan trọng, dầu cho không phải lúc nào nó cũng chính xác cả.
Nhưng câu trả lời của Satsuki chỉ đơn giản là:
“Tôi chịu. Chưa thử lần nào cả. Tôi còn chẳng biết thứ gì khiến cho những tên Goblin Chúa trở nên khác biệt với bọn Goblin còn lại nữa mà.”
Tôi hiểu cô ấy đang nói gì.
Nếu ngày từ đầu mà không biết Goblin Chúa là con gì thì, đó sẽ là thứ mà bạn sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ tới dù chỉ một lần.
“Thế thì thử đổi lại câu hỏi vậy. Satsuki có thể đánh lại 8 tên Goblin một mình được không?”
Dựa trên cái ý tưởng rằng 8 tên Goblin hạng F và một tên Goblin Chúa hạng F được cho là tương đương nhau, đấy là một sự ước lượng rất thô.
Những vấn đề khác nhau cùng với sự ước lượng khiến cho nó trở thành một hướng dẫn thì hơn.
“Gì? 8 tên? Một mình ư?”
“Ừm, đúng rồi đấy.”
“Ái chà chà…”
Satsuki đưa tay lên vuốt cằm một lúc, cô ngước đầu nhìn lên, vẻ mặt trông như thể đang suy nghĩ sâu xa lắm.
Và rồi,
“Dễ ợt. Chiến thắng đối với tôi là điều hiển nhiên kia mà.”
“…”
Bằng một nụ cười, Satsuki khẳng định lại những lời mình vừa nói ra xong.
Tôi chẳng hề thấy chút nghi ngờ hay lưỡng lự nào từ những lời ấy cả.
Một câu trả lời hoàn toàn tự nhiên và quả quyết.
── Thú vị rồi đây.
Một sự thay đổi trong lịch trình là theo thứ tự. Biết được chính xác sức mạnh của cô ấy như thế nào sẽ là một thông tin quý giá nếu như tôi dự định tiếp tục phiêu lưu với cái tổ đội này. Sẽ có rủi ro, đấy là lẽ đương nhiên rồi, nhưng xét tới lợi ích thì cũng đáng.
“Satsuki, cô đã từng bảo rằng cô muốn một lần được giữ gìn danh dự của mình nhỉ.”
“À! Đúng là có cảm giác rằng tôi đã từng nói cái gì đó giống như vậy trước kia thật.”
“Vậy thì, tôi sẽ giao tên Goblin Chúa lại cho Satsuki trong trận chiến sắp tới của chúng ta vậy. Hãy phô diễn cho tôi thấy tài năng của cô nhé.”
Lúc tôi nói vậy, Satsuki dừng lại và nhìn tôi bằng một khuôn mặt đầy sự kinh ngạc.
“... Đợi đã nào, William.”
“Sao vậy?”
“Ý của William nghĩa là, cậu sẽ chỉ ngồi không và nhìn tôi đánh nhau với tên Goblin Chúa thôi ư?”
Satsuki trông có vẻ bực mình, thế nên tôi vội giải thích lại mọi thứ một cách thật rõ ràng cho cô nàng hiểu.
“Ờ thì, tôi đang định xử lý bọn quái tạp nham của tên Goblin Chúa hộ cậu kia mà.”
“À, đúng rồi! Hahaha!”
Satsuki cười đáp lại.