Chương 12: Rào cản
“Satsuki, tôi sắp sửa khuếch đại sức mạnh của cô lên một chút đây.”
“Khuếch đại sức mạnh ư?”
“Đúng rồi. Nhớ là đừng từ chối hay kháng cự những gì tôi sẽ chuẩn bị truyền vào trong người cô – mà khoan, cô đang đỏ mặt đấy à?”
“Hử…? Ồ, à thì… Tôi có cảm giác như thể vẻ mặt của William ngay lúc này trông như thể một một kiểu biến thái nào đó vậy.”
Chúng tôi đang chuẩn bị cho trận đánh cuối cùng ngay bên ngoài căn phòng nơi tên Goblin Chúa đang cư ngụ. Từ giờ trở đi, tất cả chúng tôi đều đã sẵn sàng cho một cuộc phát động tấn công.
Khi tôi niệm thuật, một thứ ánh sáng ma pháp từ phía chiếc gậy phép thâm nhập vào thân thể của Satsuki.
Mặc dù thứ ánh sáng đó đã tan biến vào thinh không, một hiệu ứng pháp thuật mới giờ đây đã thấm nhập vào cơ thể của cô nàng.
“Ơ, thế là hết rồi sao? Tôi chẳng…. cảm thấy có gì thay đổi cả. Cậu đã dùng loại pháp thuật nào vậy?”
Satsuki cứ liên tục siết chặt lấy hai nắm tay mình.
“Bí mật. Cứ chiến đấu giống như thể cậu không có mang nó trong người đi.”
“Hể… Đừng bảo là cậu đã dùng loại pháp thuật biến thái nào đó đấy nha?”
“… Việc gì phải làm vậy? Loại pháp thuật biến thái nào lại hữu dụng trong cái tình huống này cơ chứ?”
“Có lẽ là vậy. Tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.”
Satsuki cười mỉm một cái, khuôn mặt cô đỏ rựng như gấc vậy.
… Có ổn không đấy cô kia?
Bên cạnh tôi, Cyril và Mii hướng mắt về phía Satsuki trong khi nói những lời kiểu như biến thái hoặc ecchi chẳng hạn, nhưng vì nghĩ là không có ẩn ý nào phía sau nó đâu, thế nên tôi mới lờ chúng đi.
Thứ mà tôi đã sử dụng lên người của Satsuki chính là một thuật được gọi là Rào cản. Thuật này tạo ra một rào cản vô hình nhằm đẩy lui những đòn tấn công vật lý. Nó sẽ đủ mạnh để có thể làm chệch hướng ngay cả đòn đánh của tên Goblin Chúa. Một khi đã nhận đủ sát thương, rào cản cuối cùng thì cũng sẽ “vỡ ra”, nhưng khả năng phải nhận sát thương nhiều lần khá là thấp, thế nên tôi quyết định rằng về vấn đề nằy thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Tuy nhiên, nếu tôi bảo với Satsuki rằng tôi đã sử dụng thuật này lên người cô ấy, khả năng cao là cô sẽ dựa dẫm quá mức vào nó. Bởi lẽ tôi muốn thấy được năng lực thực sự của Satsuki, tốt hơn hết là không nên để cô nàng biết bất cứ thứ gì cả. Thuật chú này từ đầu cũng chỉ đơn thuần là một thứ đồ bảo hiểm và không có được tích hợp vào chiến thuật của cả bọn.
“Hãy cho tôi xem khả năng của cậu nhé.”
“Được, được rồi! Có thể sẽ hơi ngượng nếu William xem, nhưng tôi sẽ ổn thôi”
…………
Liệu cô nàng này thực sự sẽ ổn không đấy?
Tôi cảm thấy có đôi chút bất an, nhưng vì đã đi tới tận đây rồi, thế nên tôi quyết định rằng vào lúc này, tôi sẽ tin tưởng cô ấy.
*****
Khi đã chuẩn bị xong, chúng tôi cùng đồng loạt xông vào đại sảnh, nơi có tên Goblin chúa đang chờ đợi.
Ở đấy, có một tên Goblin Chúa và một Goblin Phù thủy đang đứng cạnh nhau
cùng 3 tên Goblin thường. Mặc dù bị bất ngờ trước cuộc công kích đột ngột, chúng cũng ngay lập tức giương vũ khí của mình lên và vào thế chuẩn bị chiến đấu.
Như thường lệ, tôi vội vàng niệm thuật Ru ngủ — tuy vậy, tôi đã chắc chắn rằng sẽ không để cho tên Goblin Chúa bị trúng thuật.
Tôi lo rằng tên Goblin Phù thủy có thể sẽ chống lại được thuật chú, những kết quả thực sự là khá may mắn.
Hắn ta ngay lập tức lăn ra ngủ và chẳng mấy chốc đã bị Mii kết liễu.
Những tên Goblin còn lại, như thường lệ, nhanh chóng sai phái từng tên một về phía của Cyril và Mii.
Những gì còn lại ở đây, đấy chính là trận đấu tay đôi giữa Satsuki và tên Goblin Chúa.
“Chào nhé, đồ to xác. Hãy cùng bắt đầu nào.”
Satsuki, ngay từ lúc bắt đầu trận đấu đã gác thanh kiếm lên trên vai mình, cô tiếp cận tên Goblin Chúa cho tới khi chỉ cả hai còn cách nhau một vài bước chân. Cô nàng chĩa mũi kiếm của mình sao cho nó ngang tầm mắt với của đối thủ.
── Mình có cảm tưởng rằng Satsuki ở ngay trước mặt giờ đây đã trở thành một con người khác vậy.
Cô nàng, với mái tóc đen được buộc đuôi ngựa cùng bộ kimono hakama màu xanh da trời, đang cầm trên tay thanh katana của mình ở một tư thế thật đẹp mắt, khiến cho những kẻ nhìn vào phải say đắm trước cái cảnh tượng đó.
Tựa như vận vật xung quanh cô đột nhiên đã ngưng lại vậy.
Lúc tôi quan sát từ phía sau lưng, luồng hào quang bên trong cơ thể của Satsuki đã bắt đầu tỏa ra, khiến cho khí sắc xung quanh cô được nhuốm một màu mờ nhạt. So sánh với thân hình to lớn của tên Goblin Chúa đang đứng đối diện với cô, Satsuki có thể thua về khoản vóc dáng, nhưng cô lại không hề thua kém về khoản dáng vẻ một chút nào cả — mà thực ra thì, thậm chí còn có cả một sự khác biệt đến rõ ràng giữa cả hai nữa.
“Chà…”
Tên Goblin Chúa cầm một thanh đao to bản ở bên tay phải của hắn ta, nhưng hắn không vội tấn công cô nàng Samurai trước mắt mình. Mặc dù có vẻ như hắn định làm như vậy, thế nhưng mỗi lần định cất một bước là hắn lại lập tức xem xét lại hành động của mình ngay.
“Hể. Tên khổng lồ này thực sự cũng đâu phải là một thằng đần nhỉ.”
Giọng của Satsuki trông như thể cô đang cảm thấy ấn tượng vậy.
Dù gì thì, nếu tên Goblin Chúa chỉ cần bước một bước về phía trước thôi thì hắn đã bị kết liễu ngay lập tức rồi.
“Tốt. Vụ này có thể sẽ thực sự rất vui đây.”
Satsuki đột ngột hạ thế đứng của mình xuống và tình cờ gác thanh kiếm của mình sang một bên.
“Gugaaaaa!”
Liệu rằng hắn có nghĩ là mình đã nhìn ra được một cơ hội rồi, hay là hắn nhận ra rằng đó chính là cơ hội duy nhất mà mình có được?
Tên Goblin Chúa nâng thanh đao của mình lên và lao về phía trước cùng một nhát bổ xuống.
Một bước chuyển động nhanh nhẹn tới bất ngờ so với một cơ thể to lớn và đồ sộ như vậy, và một nhát đánh mạnh mẽ như vậy đã có thể thổi bay một mạo hiểm gia thông thường rồi.
Thế nhưng — cú vung kiếm của tên Goblin Chúa đã không chém trúng cô. Thanh đao cắm sâu xuống dưới đất, thổi tung đất bụi vào không trung.
“Quá muộn rồi, thưa quý ông.”
Cô nàng Samurai đột nhiên đứng ở phía bên cạnh tên Goblin Chúa.
Kể cả có là chỗ tôi đang đứng đi chăng nữa, tôi cũng chẳng biết rằng cô đã làm vậy. Một bước chuyển động duy nhất, nhưng lại thật vững vàng. Cô ấy đã thực hiện nó sao cho thật tự nhiên nhất có thể.
“Guaaaaaaaaaa!”
“Ối chà chà.”
Tên Goblin Chúa vung cánh tay của hắn về phía cô nàng đang đứng bên cạnh hắn, nhưng đối với Satsuki thì nó cũng chẳng là gì cả. Với tốc độ nhanh tựa gió lốc, cô nhảy lùi lại và tránh đi một cách dễ dàng.
Ngay lúc đáp đất, cô bật người về phía trước với sự nhanh nhẹn và hung dữ của một loài thú hoang và đâm một nhát chí tử vào tên Goblin Chúa bằng thanh kiếm của mình.
“—Guyaaaaa!”
Thanh kiếm đâm sâu vào phần vai của tên Goblin Chúa.
Satsuki ngay lập tức rút thanh kiếm ra.
“—Vậy là chấm hết rồi. Cũng vui thật đấy.”
Thanh kiếm, ướt đẫm máu tươi, tung về phía trước không một chút khoan nhượng một đường kiếm ngang.
Cái đầu bị chặt lìa của tên Goblin Chúa bay đi một lúc trước khi rơi xuống đất, trong khi cái cơ thể không đầu còn đang bắn máu ra tung tóe thật nhiều, nó cuối cùng cũng đổ gục xuống.
Quan sát cảnh tượng đấy cho đến cuối cùng, Satsuki dùng kiếm vẩy máu đi cho sạch rồi tra nó lại vào vỏ.
Thế rồi, cô quay người lại về phía tôi cùng nụ cười điềm tĩnh lâu đã thành lệ của mình.
“Xong rồi đó. Nè, William, tôi đã chứng minh được bản thân mình rồi cơ chứ?”
Tôi đồng ý với những lời mà Satsuki đã nói. Quên lũ quái vật hạng E đi… Ở cái tầm này thì, cô ấy đã là một mạo hiểm gia hạng D — à không, nếu dựa vào kĩ năng cận chiến đơn của cô ấy thì Satsuki đã mang trong mình những khả năng của một mạo hiểm gia hạng C rồi. Khi ngày càng có được nhiều kinh nghiệm hơn, cô chắng chắn sẽ có thể vươn tới được những tầm cao hơn nữa.
“Ừm, tôi cảm thấy bất ngờ đến thú vị đấy.”
“Làm được rồi! William đã thừa nhận mình rồi! Mặc dù so với cậu thì tôi còn kém xa nhỉ.”
Lúc Satsuki bước tới chỗ tôi, cô nắm bàn tay của mình lại và duỗi thẳng nó ra như thể muốn yêu cầu gì đó vậy.
Tôi cũng nắm bàn tay lại và đụng tay cô ấy thật mạnh.
Quả thực, cũng chẳng tệ cho lắm.