**Góc nhìn: Aoyagi**
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng buổi hẹn hò này có khả năng sẽ không yên ổn được đây.
Dù biết là nếu đi xa hơn thì sẽ không vấn đề gì, nhưng nói thật trong thâm tâm tôi vẫn lo rằng dù có đến đâu đi chẳng nữa, bọn tôi cũng sẽ chạm mặt người quen thôi.
CƠ mà – từ nãy đến giờ thì cực kỳ suôn sẻ,
Hiện giờ bọn tôi đang ở khu trung tâm thương mại nổi tiếng tại Kurashiki, và đang ghé qua một cửa hàng thú cưng.
Còn lí do là vì lúc đi ngang qua, mắt Charlotte-san cứ như dính vào bên trong cửa hàng ấy.
Đơn giản thôi, vì ở đó là một bé mèo con đang nhìn bọn tôi chằm chằm mà.
Tôi liếc nhìn sang bên phải.
Và ở đó là –
“Nyan-nyan!♪”
--Một sinh vật đáng yêu, một người đang kêu tiếng mèo.
Đương nhiên sinh vật đáng yêu ấy là Charlotte-san rồi, cô đang khum tay lại nói chuyện với bé mèo. Mà tôi không nghĩ là đang thực sự nói chuyện với nhau đâu.
Cơ mà, dù không phải mình làm mà tôi vẫn thấy ngượng ngượng.
May là Charlotte-san không quá lớn tiếng, và mọi người xung quanh cũng không để ý nữa.
Nhưng Charlotte-san lại quá dễ thương như mèo con nên tôi không thể rời mắt.
Phải làm sao giờ nhỉ…?
–Bỗng dưng tôi chợt nghĩ Chẳng biết từ lúc nào mà tôi đổ đốn thế này nhỉ…
Tôi vốn không phải người thích tai mèo cho lắm, nhưng nhìn Charlotte-san lúc này không khỏi khiến tôi muốn thấy cậu ấy đội tai mèo.
Rõ ràng là do sức quyến rũ của cậu ấy có thể khiến gu của người khác là tôi đây thay đổi.
“Ừm, Aoyagi-kun… cậu cứ nhìn chằm chằm thế xấu hổ lắm…”
“Oh, xin lỗi…”
Quả nhiên là tôi nhìn nhiều quá rồi nhỉ, nên Charlotte-san mới nhận ra, nhắc tôi trong khi đỏ mặt.
Chỉ là… tớ biết cậu thấy xấu hổ, nhưng làm ơn đừng ngước lên nhìn tớ trong khi cố giấu gương mặt sau cánh tay được chứ.
Tệ quá đi, đầu tôi như muốn sôi lên rồi này.
Chả lẽ là cậu ấy đang cố tình sao?
…Nhưng Charlotte-san này,
Nếu cậu ấy vô thức làm thế thì sẽ thành thiên địch của đàn ông quá.
“Tớ muốn nuôi bé mèo này ghê…”
Vừa nhìn bé mèo cố gắng thu hút sự chú ý, Charlotte-san lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối.
Có vẻ như cô ấy rất thích bé mèo này.
Ừ thì nó có một bộ lông trắng mượt được chải chuốt kỹ càng, cùng đôi mắt lấp lánh và chiếc mũi nhỏ xinh.
Đôi tai cụp xuống cũng rất dễ thương nữa.
Với lại, nhìn nó lúc này cũng có thể biết được nó sẽ bám người như thế nào.
Nên Charlotte-san muốn nuôi cũng phải thôi.
Đó là một con mèo tai cụp. Người ta nói rằng chỉ tầm 20 đến 30 phần trăm mèo ở Scotland
có tai cụp thôi.
Trên hết, đó cũng là giống mèo vừa thông minh vừa bám người. Năm ngoái chúng còn được vote là giống mèo nổi tiếng nhất thế giới, và tôi cũng nghĩ chúng khá là đáng nuôi.
Thứ tôi bận tâm là về giá cơ – 150.000 yên…
Tôi sẽ vờ như không thấy gì hết…
“Tớ nghĩ là khu chung cư bọn mình không cho nuôi thú cưng đâu.”
“Đúng nhỉ… Và dù có được phép đi nữa thì cũng chẳng có ai chăm được vào giờ trưa hết. Mong là sau này tớ sẽ có thể được nuôi một con…”
Charlotte-san nói trong lúc ngước nhìn tôi. Chẳng biết là tôi có thể hiểu theo nghĩa đó không nữa.
<> và giờ đang xin tôi—.
Không không, quả nhiên nghĩ thế thì thuận tiện cho mình quá.
Charlotte-san đã nói một từ nào về mình đâu.
Mà, dù sao đi nữa thì sau này bé mèo này cũng sẽ được ai đó mua thôi.
Tuy nhiên, tôi thầm nhủ rằng mình sẽ cố gắng hết sức để sau này có thể kiếm đủ tiền rước hoàng thượng về.
◆
“Cái này dễ thương ghê á.”
Charlotte-san cười đưa cho tôi xem một mặt dây chuyền hình trái tim từ một cửa hàng nhỏ mà cô tìm thấy trên đường.
Quả thật là kiểu thiết kế dễ thương thu hút con gái.
Trông cũng khá kỳ công – Giá cả mà phải chăng nữa thì…
Nhìn qua tem giá, tôi chỉ biết cười khi thấy trên đó ghi 5000 yên.
Mức này thì tôi lo được, nhưng sẽ là nói dối nếu bảo giá này không chát.
Tôi mong nó có giá ngang với một cuốn sách thôi cơ, nhưng làm gì có chuyện dễ ăn thế.
“Oh, ừmm, không phải là tớ muốn Aoyagi-kun mua đâu…”
“Ừ, tớ biết. Mà, sẽ thật tuyệt nếu giờ tớ có thể mua được luôn nhỉ, mỗi tội giá này thì hơi căng ha.”
Tôi đùa lại với Charlotte-san vì thấy cậu ấy vội vã thanh minh khi thấy biểu cảm của tôi.
Tôi biết rằng cậu ấy không phải kiểu con gái sẽ đòi hỏi tôi mua gì đâu, mà là kiểu người dù muốn nhưng cũng sẽ cố kiềm lại.
Dù không phải lỗi tôi khi để lộ biểu cảm ra mặt, nhưng tôi không muốn khiến cô ấy bận tâm gì hết.
-Nhưng đây là một buổi hẹn hò mà.
Tôi muốn tặng cô ấy một món quà gì đó cơ…
Vì cũng muốn chăm chút thêm cho mình nữa, nên tôi nhìn xung quanh xem có món nào trông ổn ổn mà hợp giá không.
Một – đúng hơn là hai món lọt vào mắt tôi.
Hai chiếc nhẫn, một bạc một vàng được nối lại với nhau.
Cái này được gọi là—
“Ah, một cặp nhẫn…”
—Phải, một cặp nhẫn.
Charlotte-san nhìn theo ánh mắt tôi, lẩm bẩm những gì tôi vữa nghĩ.
Giá cũng là 5000 yên, ngang với món vừa rồi, nhưng vì đây là một cặp nên mỗi cái chỉ 2500 thôi.
Thiết kế cũng chẳng kém cạnh gì mặt dây chuyền kia.
Quan trọng hơn, việc nó là một đôi khá tuyệt.
Tờ ghi chú nhỏ có ghi ‘Trao cho người bạn yêu quý, và cả hai sẽ mãi mãi cạnh nhau.’ Mà sao cũng được, nếu Charlotte-san và tôi có thể đeo nhẫn đôi là quá mừng rồi.
Thế nhưng tôi không thể cứ thể nói với cậu ấy được, vì bọn tôi thậm chí còn chẳng hẹn hò. Nhưng nếu có thì chắc chắn là tôi muốn.
…Chắc lát nữa bảo mình cần vào nhà vệ sinh một lúc mới được.
--Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, Charlotte-san đưa tay đến cặp nhẫn.
Rồi quay qua vùi mặt vào cánh tay tôi, ngước lên nhìn với vẻ ngượng ngùng.
“Ờm…”
“Ừ-Ừm… Nếu tớ mua thứ này, có thể… Aoyagi-kun sẽ đeo được một cái chăng…?”
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Charlotte-san nói ra những gì tôi đang nghĩ.
À, giờ thì chắc chắn rồi.
Cô ấy thật sự thích tôi.
“…Tớ không muốn đâu.”
“Eh…?”
Khi tôi từ chối, vẻ mặt Charlotte-san lập tức trở nên tuyệt vọng.
Cậu ấy buông tay tôi ra như mất hết sức lực – khiến tôi phải vội đỡ lấy trước khi cậu ấy khuỵu xuống.
“Xin lỗi nhé. Tớ không nên nói như vậy. Đúng ra là, tớ định mua một món nào đó để tặng cho Charlotte-san cơ.”
“Eh, cái đó…”
“Vì là buổi hẹn hò riêng đầu tiên mà, nên tớ muốn tặng quà cho cậu. Được chứ?”
Tôi dùng hẳn từ ‘hẹn hò’ luôn.
Đã chắc chắn rằng cậu ấy thích mình rồi, nên tôi cũng dễ dàng thuyết phục cậu ấy hơn trong việc không mua nữa.
Charlotte-san nhìn tôi chớp chớp mắt như không hiểu gì. Nhưng rồi có lẽ đã dần nhận ra, má cậu ấy đã đỏ càng đỏ hơn, mắt rơm rớm nước.
Charlotte-san đưa bàn tay lên che miệng lại hạnh phúc nói—
“Ừm, vậy thì tớ xin nhận…!”
—Chẳng biết đây có phải cách lòng vòng để tôi bày tỏ tình cảm không nữa, nhưng tôi đã quyết định rằng mình sẽ tỏ tình đàng hoàng trước khi buổi hẹn hôm nay kết thúc.