Maigo ni Natteita Youjo wo Tasuketara, Otonari ni Sumu Bishoujo Ryuugakusei ga Ie ni Asobi ni Kuru You ni Natta Ken Nitsuite

chương 68: nổ tung đi bọn sướng đời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Win Archeron, hjhj...

--------

*Góc nhìn: Aoyagi*

―Đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Và nếu có sẵn những “tấm gương sáng” đã đi trước, thì sẽ càng có cơ sở để vin vào điều đó.

…Phải, tôi hiểu rất rõ điều này.

Nói hiểu là thế― cơ mà, với chuyện này thì sao đây ta…?

Tôi nhìn xuống phía tay phải của mình, cảm thấy tim mỗi lúc lại đập nhanh hơn.

Và rồi đến Charlotte-san, người đang ôm lấy và vùi mặt vào cánh tay phải của tôi.

Cậu ấy làm vậy ngay sau khi tôi bước ra khỏi căn hộ.

Và tôi biết lý do.

Cậu ấy sợ bị chú ý do trước đây đã từng bị một lần khi đi chơi với tôi rồi.

Nếu là một cô gái bình thường, thì sẽ không bị vướng vào mấy chuyện như thế đâu.

Tuy nhiên, mỗi khi chuẩn bị đi ra ngoài thì cậu ấy trông thời trang hơn, và còn dễ thương hơn bình thường rất nhiều nữa chứ.

Kể cả hôm nay, cậu ấy đáng yêu tới mức mà tôi chẳng thể nào rời mắt được.

Nên tôi có thể hiểu tại sao mọi người xung quanh lại bị thu hút đến như vậy, và nếu là họ thì cũng sẽ làm như vậy thôi.

Và tất nhiên, hôm nay một lần nữa Charlotte-san sẽ là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Cậu ấy rất sợ điều đó, thế nên mới đang cố che đi khuôn mặt của mình bằng cách vùi mặt vào cánh tay tôi.

Tôi đoán cậu ấy “bổn cũ soạn lại” bởi lần trước cách này rất hiệu quả mà không gặp trở ngại gì.

Cơ mà để cho chắc thì tôi vẫn hỏi sao cậu ấy lại làm thế.

Và lúc đó―

“Không được, sao…?”

―Cậu ấy nhìn lên rồi hỏi ngược lại, có lẽ tôi đoán đúng chăng.

Dù rất vui khi được ở bên và nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó, nhưng tôi cũng muốn làm gì đấy nếu như cậu ấy không thể tận hưởng buổi đi chơi nếu cứ phải bận tâm thế này.

“―Vậy, hôm nay chúng ta đi đâu đây, Aoyagi-kun?”

Khi đi đến trước nhà ga, đứng trước cổng soát vé, Charlotte-san hỏi tôi hôm nay hai đứa sẽ đi đâu.

“Tớ nghĩ Kurashiki cũng được đấy. Sẽ là một chuyến đi dài, nhưng có lẽ chúng ta sẽ mua được nhiều thứ tại đó.”

Gần ga Okayama có một trung tâm mua sắm lớn nổi tiếng khắp Nhật Bản, nhưng tôi không nghĩ tới đó là một ý hay.

Sau cùng thì đó là trung tâm mua sắm lớn nhất ở bờ Tây Nhật Bản.

Chính vì thế, đây là nơi rất nhiều học sinh tụ tập sau khi tan học bất kể ngày thường, nên rõ ràng tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu đưa Charlotte-san tới đây vào ngày nghỉ.

Rất có thể chúng tôi sẽ gặp phải người quen nếu tới đó.

Thông thường thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó, nhưng mỗi khi ở cùng Charlotte-san, tôi thấy hạnh phúc đến nỗi cảm thấy mọi bất hạnh ập đến với mình chẳng là cái gì cả.

“Chúng ta sẽ đi mua sắm à…?”

Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ vui cơ, vì con gái thích mua sắm mà, nhưng không hiểu sao trông Charlotte-san có vẻ phân vân.

Hay là các bạn nữ thích đi mua sắm cùng gia đình hoặc các bạn nữ khác, nhưng với bạn nam thì không?

“Ờm, cậu muốn tới nơi nào khác không?”

“À, không… tớ cũng thích mua sắm lắm nhưng mà, cậu thấy sao, Aoyagi-kun? Tớ tưởng con trai không thích đi mua sắm…”

À, hiểu rồi.

Cậu ấy đang lo cho tôi.

Đúng là tôi hiếm khi đi mua sắm thật.

Vì tôi sống khá tối giản, chỉ mua những gì cần thiết thôi.

Tuy vậy, đi đâu cũng sẽ rất vui miễn là đi cùng Charlotte-san.

Tôi chẳng bận tâm đâu, chỉ cần có thể thấy được gương mặt vui vẻ của cậu ấy là đủ rồi.

“Ừ, tớ thấy ổn mà.”

“Vậy à…? Hay có khi nào do trang phục của tớ thế này nên cậu muốn đến nơi nào ấm chăng…?

Cậu ấy vẫn tinh tường như mọi khi.

Đúng là tôi đã chuyển kế hoạch sang đi đến những nơi trong nhà khi thấy trang phục cậu ấy mặc.

Nhưng tất nhiên, vẫn có nhiều nơi để vui chơi mà..

Và thay vì chọn khu trò chơi, sân bowling hay bất kỳ nơi khác có thể đến, tôi chọn khu mua sắm.

Vì quyết định xuất phát từ chính tôi nên cậu ấy không việc gì phải lo cả.

Nhưng có vẻ Charlotte-san quá tốt bụng khi vẫn để tâm đến tôi, nhỉ?

“Đừng lo lắng gì cả, tớ chọn đi mua sắm với Charlotte-san là vì tớ muốn vậy. Quan trọng là, cậu có ổn với việc này không ấy? Nếu muốn đi đâu khác thì đừng ngần ngại nói cho tớ biết nhé.”

“Không, đi đâu cũng vui hết miễn là cùng với cậu, Aoyagi-kun. Thế nên tớ mới để Aoyagi-kun quyết định chúng ta sẽ đi đâu…Đây cũng có thể là cơ hội để biết gu thời trang của Aoyagi-kun nữa…”

Làm gì bây giờ? Lời cậu ấy nói khiến tôi thấy vui quá đi mất.

Tuy rằng vế cuối cậu ấy nói hơi nhỏ nên tôi chưa nghe được rõ lắm, nhưng tôi vui vì cậu ấy sẵn lòng đi bất cứ đâu cùng mình.

Đó là điều mà các cô gái thường nói để gây ấn tượng với phái nam, nhưng Charlotte-san không phải kiểu người sẽ làm như thế.

Thế nên có thể hiểu lời cậu ấy nói là thật lòng.

Thực ra thì― tôi nghĩ đó là dấu hiệu cho thấy cậu ấy thực sự thích tôi, nhỉ?

Nếu sai chắc về sau tôi mất luôn niềm tin vào con người quá.

“Vậy mình đi thôi.”

“Vâng…!”

Sau khi nạp tiền vào thẻ IC, tôi gọi Charlotte-san đang vui vẻ mua vé và nở một nụ cười đáng yêu trên gương mặt.

Kể mà cậu ấy dùng thẻ IC thì tiện rồi, nhưng tôi đoán có lẽ cậu ấy thích mua vé hơn nhỉ.

Tốt nhất tôi không nên nói thêm điều gì thừa thãi nữa.

Tôi bước qua cổng soát vé cùng với một Charlotte-san đang tươi cười.

“Nổ tung đi bọn sướng đời…!!!”

―Trong khi bị khủng bố bởi những lời như vậy xung quanh…

Truyện Chữ Hay